Chap 83: Lần cuối
Tấm gương dựng đứng phản chiếu hình ảnh con người đang ngồi trên đùi chồng mình. Thân trên chỉ mặc chiếc sơ mi màu hồng che khuất hết cánh tay. Còn kẻ ngồi dưới, hai tay vẫn mân mê vật nhỏ đã cương cứng gân guốc có một ít tinh dịch trào ra, tay hắn dùng thứ đó xoa đều lên vật nhỏ.
- Jung Hoseok là gì?
- J... Ưm... Jung... Hoseok... Ưm... là... Là chồng của em...
Miệng cười đắc ý, hai tay hắn vuốt nhẹ lên những điểm nhạy cảm nhất của vật nhỏ. Cậu nắm hai tay chặt vào lưng ghế, miệng không kiểm soát cứ rên rỉ rồi vặn vẹo cơ thể như một con loăng quăng.
- Chồng em thế nào?
- Đẹp... Ưm... Đ... Đẹp trai... Hoseok... Ưm... Em muốn ra... Ưm...
- Bao nhiêu vết cắn hôm qua từ siêu thị về nhà thì bấy nhiêu hiệp.
Hắn để cậu ngồi xuống ghế, còn mình đi lại quỳ xuống trước mặt cậu. Hai tay ôm lấy hai cặp đùi, miệng ngậm lấy vật nhỏ của cậu đẩy ra thuần thục. Trên người hắn bây giờ có 15 vết ở khắp cổ xuống quai xanh, tay thêm 2 vết, 3 vết cào sau bả vai, tổng 20 vết.
- Ah~
Tiếng la nhỏ vang lên, dòng sữa nóng phun tràn ra bên trong khoang miệng hắn, đi hết xuống bụng. Cậu ngồi thở hổn hển trên ghế, Hoseok nhả vật nhỏ nóng hổi đã xẹp xuống khi phun trận vừa rồi. Lưỡi hắn chạm nhẹ vào đầu vật nhỏ, khiến cậu rướn người kêu ư ử.
- Hai mươi vết, hôm qua đã trừ đi ba hiệp thêm lúc này hai hiệp. Còn 15 hiệp.
Nghe số hình phạt mà phát hoảng, cậu liền bật dậy tròn mắt nhìn hắn.
- 15 hiệp!? Anh giết người à?
Tay cầm sextoy, tay còn lại cầm sợi dây nhỏ có gắn hạt rung. Đi lại chỗ cậu bế để ngồi xuống nền nhà, cất ghế đi.
- Tôi còn nhiều trò chơi với em lắm, cứ từ từ mà tận hưởng. Đừng nghĩ thằng này là công tử bột như lúc ở Busan quê em.
Hắn lấy thêm hộp khăn giấy để kế bên, đi lại ngồi xuống cho cậu dựa vào lòng mình.
- Rộng ra nào, khép lại đừng trách sao 15 lại thành 30 hiệp nhé.
Cậu dựa hẳn người mình vào hắn, tự động dang rộng hai chân. Hắn cầm sextoy nhấn nút khởi động rung, đút sâu vào hoa cúc đáng thương bị hành hôm qua, hôm nay lại bị chơi đùa để trả phạt. Hắn buông tay để dụng cụ làm việc, cậu run người nhắm mắt không dám nhìn.
- Nhìn bản thân em trong gương đi, không phải rất quyến rũ sao?
Hắn hôn rồi mút cổ cậu, cái tên này trông thật đáng sợ lúc này. Nếu sớm biết hắn có những trò quái dị như này, thì cậu đã không ngu mà dây vào.
Một tay hắn cầm lấy sợi dây nhỏ có gắn hạt rung, quấn khắp vật nhỏ cuối cùng hạt rung tay hắn cầm ấn vào dưới đầu khấc hồng của cậu.
- Á... Ưm Hoseok... Ưm... Ho... Hoseok... Lấy nó ra đi mà... Ưm...
Cả người cậu nhận lấy cơn lên đỉnh đến tê dại. Miệng không ngừng rên rỉ, hai chân khép lại thì bị hắn banh ra.
- Tôi bảo không được khép! Em bướng à?
Không để cậu mở miệng giải thích, tay cầm sextoy nhấp ra vào rồi lại ấn mạnh khiến cậu giãy nảy người lên.
- Hoseok... Ưm... Kh... Không có mà...
Hắn cười gian xảo kề miệng vào tai cậu thì thầm.
- Tôi biết nhưng tôi thích làm vậy đấy. Nhìn em rên rỉ quyến rũ như cách em mặc những bộ đồ trông lả lơi, đi bar với Jungkook và anh Jin vào năm trước đấy.
Quả thật một con người nhớ dai, đôi mắt của hắn không một ai có thể tránh khỏi. Kể cả cậu, một nóc nhà tưởng chừng thâm độc đến độ nào. Nhưng cuối cùng, cũng chỉ nằm gọn trong tầm mắt của hắn. Thân thể cậu giờ đây cũng chỉ có thể rên rỉ dưới một mình hắn, nếu là ai khác chắc chắn sẽ không sống yên.
- Vật nhỏ này của em... Tôi nên chơi đùa ra sau đây?
- Đ... Đừng... Ưm...
Chân cậu lại lần nữa khép lại, hắn vỗ mông một cái thật mạnh. Cậu liền banh ra lại, tay rút sextoy ra dính đầy dâm dịch của cậu. Hắn đưa lên trước mặt cậu xem
- Nhìn đi bé con dâm đãng, thành quả của em này.
- Biến thái... Tên khốn...
Cậu không còn sức để chống đối, đành nằm yên trong lòng hắn, giọng nói thều thào. Hắn gửi thêm nụ hôn yêu thương lên gò má cậu. Tay cầm đồ chơi đi rà soát quanh cửa hoa cúc.
- Tôi phải phạt em đến không còn sức, cảm giác như mình tàn phế hai chân. Để tôi bế em mỗi ngày, chọc trúng cơn dâm này rồi thì chỉ có liệt.
- Em... Ưm... Xin lỗi...
Hắn tháo dây hạt rung khỏi vật nhỏ quăng một bên. Để cậu nằm xuống sàn, hắn đứng lên cởi quần quăng đi.
- Bắt đầu la hét là vừa.
Nụ cười thoả mãn nở trên môi, hắn đi lại kéo cậu dậy bồng lên hai chân cậu bám lấy hông gắn, tay vòng sau cổ ôm lại.
- Nói gì đó với chồng em đi.
- Em... Y... Yêu... Anh... Ưm...
Chưa nói hết câu côn thịt đã đút lút cán vào bên trong hoa cúc. Cậu nhăn mặt đau đớn không biết thốt lên thế nào. Bắt đầu những chuỗi la hét đạt khoái cảm của cậu.
- Hoseok... M... Mạnh lên... Ưm... Chơi nát... Ưm... Chơi... Nát em đi... Ưm..
Hắn giữ hiện vật bồng cậu lại giường, hai tay cầm chân cậu đặt lên vai. Phần dưới ra sức thúc đẩy mạnh bạo, dồn dập vào ra ở hoa cúc xinh. Cả cơ thể cậu rung lắc theo nhịp cây côn thịt.
" Chát "
Cái tát mạnh vào mông hắn dành cho cậu. Hắn cúi xuống hôn hít khắp cổ những đi qua đều có vết đỏ quen thuộc. Phía dưới hoa cúc cậu bắt đầu thấy đau trở lại vì những cú dập mạnh mẽ.
- Đ... Đau.. Hoseok...
- Liên quan gì tôi?
Hắn biết nhưng cứ thúc đẩy điên cuồng ra vào, khiến hoa cúc muốn bị xé rách toạc ra. Tiếng khóc phát ra nức nở, ai kia thầm đắc ý trong lòng mới chịu giải phóng dòng sữa nóng ra bên trong mà dừng lại.
- Ngoan tôi thương em...
Nhìn người yêu khóc xót thật đấy chứ, vội ôm vào lòng dỗ nín. Cậu đẩy hắn ra lấy mền kéo che mặt đi.
- Đ... Đồ... Xấu xa... Hức...
- Đi tắm vào rồi khóc tiếp cũng chưa muộn.
Dỗ nín vợ theo cách của Jung Hoseok không bao giờ là lỗi. Còn việc nín hay không là ở Jimin. Hắn bế cậu vào nhà tắm, gột rửa sạch sẽ cho cả hai rồi bế ngoài đặt cậu nằm xuống giường.
- Xuống nhà gặp mặt ba mẹ em nữa đấy nhé.
Tay với lấy đại một áo choàng lông thú màu nâu và một quần đùi mặc vào.
- Nhưng em đi không nổi, ngồi không được lúc này.
- Tôi bế em, chiếc ghế cao cấp của riêng em đây này.
Sau khi xong tất cả hắn mở cửa sẵn đi lại bế cậu trên tay ra khỏi phòng. Sự cưng chiều duy nhất mà hắn chỉ dành cho người bên cạnh mình 5 năm, và đánh đổi cả con người để có được tình yêu như hiện tại.
- Em là hiện tại, của tương lai và mãi mãi sau này vẫn thuộc về tôi nhớ điều này.
Hắn cúi xuống hôn lên vầng trán cậu. Đến khi xuống nhà, mọi người đã ngồi trong bếp đầy đủ. Hắn nhẹ nhàng bế cậu lại bàn.
" Không có chân sao mà cứ để người khác bế? Quản lý này hơi ngộ. " giọng chua chát của bà chị ba đang khó chịu ra mặt.
Cậu dựa đầu vào vai hắn thể trạng mệt mỏi không nghe lọt tai chữ nào nữa. Hắn mặc kệ bế cậu để xuống ghế kế bên hắn ngồi xuống.
- Con xin lỗi đã xuống trễ...
Hắn cúi nhẹ đầu ngượng ngùng trước gia đình Jimin.
" Không sao, con biết gì về con trai nhà cô mà yêu nó? " bà Park nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về hắn trên bàn chỉ có những ly nước lọc. Những áp lực nào hắn cũng trải qua hết rồi, nhưng trường hợp này là cả cuộc đời sau này của hắn.
- Con trai bác có kể con nghe về quá khứ của em ấy ở khu chợ cũ lúc nhỏ.
" Một người từng chui ra từ khu đó, trải qua vô vàn thăng trầm trong những tuổi mười lăm. Con không thấy xấu hổ khi cưới Jimin nhà bác à? " ông Park để hai tay lên bàn đan xen lại nhìn hắn nói.
- Con yêu em ấy thì con phải chấp nhận quá khứ của em ấy. Không thể nào muốn cưới một người, mà khi thấy quá khứ của họ mình lại chạy mất được.
Câu trả lời của hắn khiến ai ở đây cũng hài lòng đôi chút. Hai đứa em được mở mang tầm mắt khi chứng kiến điều này.
" Jimin nó từng mất tích khi gặp đại nạn suốt 3 năm dài. Khi nó về lại đã trưởng thành, có kể rằng ở bên Mĩ về. Không biết là nó có nói cho con nghe chuyện này chưa, Hoseok? " cậu ruột của Jimin lên tiếng nói.
Khi nghe đến đây, hắn ngầm hiểu mình sắp vượt qua màn ra mắt này rồi. Hắn hít một hơi sâu rồi thở ra nói.
- Vâng con có biết chuyện đó, em ấy có nói với con.
" Nhưng thằng bé không còn nhớ người ân nhân cứu nó khi trở về nhà nữa. Đáng tiếc thật. " ông cậu gật đầu hài lòng, vẻ mặt hơi buồn khi nhắc đến.
- Mọi người không cần tìm người ân nhân đó nữa, vì gả Jimin cho con là đã trả ơn năm đó được rồi.
" Con nói vậy là thế nào? " bà Park bất ngờ nhìn Hoseok.
- Con là người đã giúp Jimin ở bên Mĩ năm ấy. Nên mọi người muốn trả ơn bằng cách gả Jimin cho con thì xin nhận. Đừng biếu quà hay tiền cho con.
Nghe xong ai nấy đều sốc không thể tin được, con người ngồi trước mặt mình đây là ân nhân cứu giúp Jimin năm xưa. Gia đình nhà bên vui mừng hết nấc, hắn quay sang nhìn thân người nhỏ nhắn đã ngủ trên ghế từ lúc nào.
- Gia đình bên bác cứ suy nghĩ không vội. Bây giờ con xin phép đưa Jimin lên phòng để em ấy ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro