Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T H R E E (H)

"CHÚNG MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐÓ!" Hạo Thạc bước nhanh đến đẩy tên đầu vàng ra khỏi người Chí Mẫn, đem áo khoác của mình khoác lên người cậu. Xong, Hạo Thạc xoay đầu nhìn người phía sau mình.

"Nam Tuấn, còn lại nhờ vào cậu!" Nói rồi, anh liếc nhìn đám sắc lang kia, một mạch ôm Chí Mẫn ra ngoài.

Đưa Chí Mẫn lên trên xe, thắt dây an toàn vào cho cậu, anh đưa tay lên sờ đôi gò má của cậu, anh thật sự tức giận, lén trốn anh đi club như thế này, coi bộ dạng câu nhân của cậu xem, xém tí thì Chí Mẫn của anh đã gặp chuyện xấu rồi, xem sau khi tỉnh em sẽ như thế nào liền bị anh thu thập.

Tại nhà riêng của Hạo Thạc..

Anh sau khi đem Chí Mẫn về liền đặt cậu lên giường, nấu canh giải rượu cho cậu.

"Chí Mẫn, dậy uống chút canh nào!" Hạo Thạc đỡ lưng cậu cho cậu ngồi dậy.

"A, thầ-anh? Sao, sao em lại ở đây?" Chí Mẫn sau khi uống chút canh và ngồi tỉnh tâm vài phút liền có chút thanh tỉnh.

"Em còn dám hỏi? Trốn anh đi club, thích lêu lỏng đến thế à?" Hạo Thạc đến giờ đương nhiên là vẫn chưa nguôi giận, hầu hạ cậu đến thế này là cùng rồi, giờ là lúc anh phải thu thập cậu.

"Em, em xin lỗi, tại, tại em muốn đến đấy thử thôi.." Chí Mẫn bịa bừa cái lý do hết sức không thuyết phục nói với anh.

*Ba*

Hạo Thạc đập bàn một cái. " Em còn dám nói dối?" Đôi mày đẹp của anh nhíu chặt lại, a ha! Tên nhóc này khi nào lại biết nói dối rồi đây?!?

"Em...em không dám gặp mặt a-anh, nên trốn theo Tại Hưởng..." cậu sợ hết hồn, lần này anh Trịnh đây thật sự tức giận rồi..

"Anh đã đợi em 5 tiếng đồng hồ! Em xem anh là đồ chơi muốn chơi lúc nào cũng được muốn vứt là vứt liền sao?" Anh thực buồn, cậu không có tình cảm nào với anh dù một chút thôi sao?

"Em không có! Em không biết anh đợi em lâu đến như vậy...Thật xin lỗi, thật xin lỗi.." cậu cúi đầu gần muốn chạm đến mặt giường, cậu thật áy náy lại thật đau lòng, muốn đánh bản thân cho chết đi mất thôi..

"Không sao! Em bồi thường anh liền vui vẻ!" Nói rồi Hạo Thạc bò lên giường đè Chí Mẫn lại...

"A, anh, anh muốn làm gì?!" Chí Mẫn kinh ngạc, bồi thường cái gì đây? Sao lại thế nữa rồi..

"Em phải là của anh, của một mình anh thôi, hiểu chưa? Không được giao du với tên Tại Hưởng đó nữa, không được đi những nơi đó, chỉ được ở bên cạnh anh thôi, biết rõ rồi chứ?!" Anh vừa nói vừa hôn xuống mặt cậu, mi mắt cậu, trán cậu..

"Vì sao chứ? Tại Hưởng là bạn em! Tại sao em phải bên anh chứ? Anh Trịnh à! Đây là chiếm đoạt tự do của người khác!" Chí Mẫn cậu thật không hiểu, anh Trịnh này lúc nào cũng bắt cậu ở bên anh ta, rồi còn làm những hành động bỉ ổi trên người cậu nữa.

"Anh không cần biết, tự do của em do anh nắm giữ, em muốn trốn anh liền thao em đến liệt cả mông, không đi được nữa!" Anh vừa sờ sờ eo cậu vừa nghiêm túc nói.

"Anh, anh vô sĩ!" Chí Mẫn giận bừng bừng, câm nín trước cái điệu ngang tàn của Hạo Thạc.

"Vô sĩ nên mới hợp với em a!" Hạo Thạc dứt lời liền nhắm vào đôi môi đỏ hôn xuống. Lúc đầu thật nhẹ nhàng, càng lâu lại càng mãnh liệt.

"Ưm~" Cậu thật khó thở, đầu óc choáng váng, không biết là vì hơi rượu vẫn còn trong người hay là vì ngượng mà mặt cậu đỏ bừng. Khi cậu tỉnh táo lại cũng đã quá muộn, trên người cậu y phục không còn một mảnh, mà cái tên gia hỏa lột đồ kia cũng đã sớm thoát y, xong lại vồ vào cậu ôm hôn xoa nắn người cậu, thành công kêu gọi dục vọng lâu năm không "dậy" của cậu.

Tay Hạo Thạc đang nắm lấy dục vọng đang căng trướng của Chí Mẫn, ma xát nó.

"Đừng...dừng lại đi" Chí Mẫn vói tay xuống đẩy tay Hạo Thạc ra nhưng không được, người cậu đã mềm nhũn ra, không có khí lực để mà phản kháng lại.

"Em bảo dừng mà lại cứng thế này sao?" Hạo Thạc trườn người lên phả làn hơi nóng ấm vào tai cậu, dùng đầu ngón tay miết lên đầu tiểu "Mẫn" khiến ai đó a một tiếng bắn ra.

Phóng thích xong khiến Chí Mẫn bủn rủn hết tay chân nhưng cũng không kém phần sảng khoái, đã liêm diêm muôn ngủ rồi thì lại bị tên sắc lang anh Trịnh ấy lôi dậy.

"Em sướng rồi, giờ phải tới phiên anh!" Dứt câu anh vừa hôn hôn Chí Mẫn vừa đổ bôi trơn vào tay, bắt đầu tiến một ngón vào hậu huyệt nóng chặt của cậu. Cảm giác khiến Chí Mẫn cảm thấy khá kì quái nhưng cũng không kém những khoái cảm nho nhỏ và ẩn ẩn đau. Nới rộng hậu huyệt đến ba ngón tay Hạo Thạc mới an tâm, bắt đầu đem côn thịt to lớn của mình đã sớm trướng đến muốn nổ tung vào trước lối vào của cậu.

"Anh..như vậy, như vậy thật kì quái a!" Chí Mẫn ngượng ngùng mặt đỏ tía tai, vẫn lo sợ rằng thứ côn thịt ấy mà đi vào thì mình có bị xé đến rách luôn hay không.

"Không có gì kì quái cả, rồi em sẽ quen thôi! Không cần lo sợ, hôn anh nào." Xong rồi Hạo Thạc cuối đầu xuống đem môi mình áp vào môi cậu, Chí Mẫn cũng bắt đầu vụng về đáp trả, rồi anh bắt đầu tiến vào, vì quá chặt nên chỉ tiến được một nữa, hậu huyệt quá chặt chứa côn thịt của anh đến căng cứng muốn rách. Máu cũng bắt đầu chảy ra, Chí Mẫn nhà ta đau đến phát khóc.

"A, thật đau. Anh mau đi ra" Thật sự là quá to rồi! Đi vào như vậy khiến cậu như đang bị nghiền nát.

"Mẫn Mẫn, thả lỏng a, em muốn bóp anh đến nghẹn chết sao?" Hạo Thạc không khỏi buồn cười trước vẻ lo lắng của Chí Mẫn, cảm thấy cậu quá dễ thương đi, rồi chờ cậu thả lỏng, anh một đường tiến hết vào trong, bên trong ấm nóng chặt chẽ bao lấy khiến anh gầm một tiếng "a" đầy thỏa mãn.

Từ từ anh điên cuồng trừu sáp, khiến người nào đó chịu đựng không nổi, một lần lại một lần cầu xin tha cho, nhưng anh Trịnh đây nào có để lọt tai, lại hoang tưởng rằng Chí Mẫn của anh đây là đang khuyến khích anh trừu sáp, làm anh một lần lại một lần đem cậu làm đến ngất đi mới dừng lại, ôm bảo bối vào lòng đi tẩy rửa, thay giường gối, rồi ôm tiểu Chí Mẫn vào lòng, Hạo Thạc cảm thấy thật thỏa mãn, cuối cùng cũng đem tên nhóc bảo bối ngốc này ăn sạch, bây giờ thì em đừng hòng mà chạy khỏi anh!

Sáng hôm sau....

"Mẫn Mẫn? Anh biết em tỉnh rồi mà" Anh Trịnh lúc này bắt đầu hối hận, lần đầu của cậu mà làm đến điên cuồng như vậy thật là không đúng, giờ bị nhóc giận rồi...

"...."

"Mẫn Mẫn, anh xin lỗi! Anh làm em đau sao? Anh nấu cháo cho em nhé?"

"....."

"Mẫn Mẫn, anh sai rồi! Anh sẽ không ép em nữa, anh sẽ bắt đầu chiến lược theo đuổi trong sạch với em! Nhé?"

"Ừm"

"Haha, anh đi dạy đây! Em ở đây hảo hảo nghỉ ngơi nha, trốn đi thì đừng trách! " Cuối cùng cũng dỗ ngọt được tên nhóc giận dai này, anh nghĩ rằng cậu không thích cứng, thì mình cứ mềm với cậu đi, để khi cậu chấp nhận anh rồi, đem cậu ra mà ăn cho không dậy nổi cũng tốt đấy chứ, rồi lại làm ở những nơi mới mẻ hơn như hồ bơi, nhà bếp....rồi mấy dạng cosplay nữa, haha nghỉ đến đã thấy sảng khoái!!!

Anh Trịnh nhà ta bắt đầu biến thái rồi a!!!! Tiểu Chí Mẫn sắp tiêu đời rồi!

#End chap 3!

Vote cho tui đi nào~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro