C8
Bởi vì chân bị thương, nên Chí Mẫn dù muốn đến thư viện nhưng cũng không đi được, cậu chỉ có thể mỗi ngày đều ở nhà đọc sách và làm công việc phiên dịch.
Mỗi khi dùng đồ của Hạo Thạc mang đến, Chí Mẫn lại nghĩ tới nam nhân cao lớn anh tuấn mạnh mẽ kia.
Hạo Thạc khi đó rời đi còn nói sẽ quay lại, thế nhưng cả một tuần, cũng không thấy hắn đến.
Chí Mẫn cũng không phải mong hắn tới, chính là, dù sao một người cường ngạch xâm nhập vào cuộc sống của mình đột nhiên không thấy nữa, ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ đến, huống chi những thứ mình ăn mình dùng đều là hắn mua tới, nhất là người tinh tế tỉ mỉ như Chí Mẫn, mỗi khi nhìn mấy thứ kia, thì đều nghĩ đến chuyện xẩy ra ngày hôm đó.
Bất luận ngày đó chật vật cỡ nào, Hạo Thạc ngang ngược cường thế ra sao, thì sau khi nghĩ lại, vẫn giống như được che phủ bởi một tầng sa mỏng ấm áp, mơ hồ có một chút ngại ngùng cùng cảnh giác, tựa như khi đó không phải cơn mưa mùa thu lạnh lẽo, mà là cơn mưa bụi mùa xuân mềm mại.
Thời tiết mát mẻ, con người cũng không còn vô cớ nóng nẩy nữa, tinh thần cũng thoải mái không ít.
Hạo Thạc cảm thấy phương diện kia đã khôi phục được hứng thú, vì thế hắn lại bắt đầu trở về cuộc sống buông thả trước đây, so với Chí Mẫn xinh đẹp ôn nhu trầm tĩnh, thì còn rất nhiều vưu vật đẹp đẽ hơn nhiều, say mê trong đó, hắn làm sao còn nhớ đến Chí Mẫn.
Chỉ đến một ngày, bác sĩ gọi điện cho hắn, nói người bị thương hôm đó không thấy tới tái khám, nên mới liên lạc với hắn hỏi chuyện này.
Chí Mẫn bị thương cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, đến bây giờ cũng tốt lắm, không cần khám lại cũng không sao. Chỉ là vị bác sĩ muốn gọi cho Hạo Thạc hỏi việc này, cũng chỉ vì một chút giao tình mà thôi.
Nếu không phải vì bác sĩ nhắc đến, Hạo Thạc hơn phân nửa đã đem Chí Mẫn vứt khỏi đầu, nếu bác sĩ đã nhắc đến, hắn đương nhiên lại nhớ tới.
Nghĩ lại lúc hắn dùng kính viễn vọng ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh khiết của Chí Mẫn, còn có những ngón tay thon dài thanh tú trắng trẻo đặt trên từng trang sách; nghĩ đến ngày mưa hôm đó, cậu bị hắt nước đầy người, mặt cũng bị vấy bẩn nhếch nhác, thế nhưng vẫn yên lặng mà dịu dàng, tựa như cơn mưa, tí tách từng giọt, dịu dàng, mát lạnh, mang theo một chút ưu thương không rõ; còn có ngày đó trên mâm cơm nho nhỏ, căn nhà trọ nhỏ kia, bên trong còn có một người….
Chính là hắn loại thiếu gia nhà giàu này, luôn có một tật xấu…
Người không quan trọng thì không có trong ký ức của hắn, luôn luôn gặp qua là quên. Ngày hôm trước còn quan hệ thân thiết trên giường, ngày hôm sau dù xuất hiện trước mặt hắn, không chừng hắn còn không nhớ nổi tên người ta.
Chí Mẫn có thể khiến cho Hạo Thạc nhớ lại, Hạo Thạc kết luận Chí Mẫn thuộc loại người mà từ lúc hắn sinh ra đến giờ, rất hiếm gặp. Dù sao bên cạnh hắn đều là một đám không có chuyện để làm nhưng tinh lực lại tràn đầy, hơn nữa, bên người hắn còn có bao nhiêu người muốn kiếm từ hắn một chút ích lợi, nhưng người kia lại không như vậy, người này luôn đem mấy thứ lợi ích đó mà gạt ra.
Hạo Thạc tự đưa đủ loại lý do để đến thăm Chí Mẫn. Lần này hắn cũng không mua mấy thứ nhu yếu phẩm như trước, mà đổi lại là tặng phẩm, Hạo Thạc vẫn nhờ người khác mua hộ, hắn cũng không để ý, bên trong ngoài thuốc bổ, cư nhiên còn có cả rượu và thuốc lá.
Hiện giờ, quả thực chân của Chí Mẫn đã ổn rồi, nhưng cậu vẫn nghe theo lời dặn của bác sĩ không nên vận động mạnh, cho nên không có ra ngoài, cậu vẫn luôn ở trong nhà luyện tập yoga, chỉ là vài động tác đơn giản.
Có tiếng gõ cửa, Chí Mẫn còn tưởng là bác chủ nhà, đến lúc nhìn qua khe hở mới thấy đúng là Hạo Thạc, vẻ mặt Hạo Thạc có chút lạnh lùng, mày hơi cau lại có vẻ hơi bực bội.
Chí Mẫn trong một khắc thấy tim đập mạnh cùng loạn nhịp, hiện giờ cũng sắp được nửa tháng kể từ lúc cậu bị va chạm xe, cậu nghĩ Hạo Thạc sẽ không đến đây nữa, không ngờ hắn lại tới, Chí Mẫn lúc đầu có chút khuẩn trương, cậu cũng không hiểu được chính mình vì sao lại khuẩn trương, còn có một tia vui sướng, cùng một chút sợ hãi.
Hạo Thạc lần trước đến có mang theo dép lê, Chí Mẫn sau đó có giặt sạch phơi khô cho vào hộp rồi mới cất vào ngăn tủ, cậu vội vàng chạy vô phòng ngủ đem hộp dép mang ra, đợi đến lúc cậu ra đến cửa, thì tiếng đập cửa ngày càng mạnh hơn.
Chí Mẫn mở cửa ra, Hạo Thạc ngẩng đẩu lên nhìn cậu.
Chí Mẫn vừa rồi còn tập yoga, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, sợi tóc mềm mại dính vào hai bên má, trên trán có một chút, sắc mặt cũng không giống trước kia có chút trắng nõn, mà vì vừa vận động nên đổ ít mồ hôi cùng hây hây đỏ, trên người mặc áo phông hình con gấu nhỏ màu lam nhạt, phía dưới là quần thể dục rộng thùng thình.
Hạo Thạc nhìn người trước mặt, sửng sốt mất một lúc, ngay cả lúc cầm ra mấy thứ mua theo, mặt vẫn ngệt ra. Hắn vốn luôn là người yêu cái đẹp, hơn nữa hắn cho rằng cả đời này hắn cũng giống cha hắn chơi đùa với cái đẹp, nhưng lúc này đây, trong lòng hắn đã xao động, ánh nhìn không dời, hiện tại hắn cũng không đến mức muốn cùng người này tính chuyện tương lai, cũng không nghĩ tới người này đối với hắn sẽ quan trọng đến mức nào, hắn chỉ muốn nói chuyện yêu đương mà thôi.
Hắn biết người nào thích hợp để làm tình chơi đùa vui vẻ, những người nào thích hợp để nói chuyện yêu đương. Với hắn mà nói, mặc dù đều là giết thời gian, nhưng cảm giác cũng không giống nhau.
“Anh. . . . . . Anh vào đi!” Chí Mẫn lau mồ hôi trên mặt, đem dép lê của Hạo Thạc ra, để cho Hạo Thạc đi vào.
Hạo Thạc thậm chí còn nhớ rõ lúc vào căn nhà trọ nhỏ này cần phải cởi giầy.
Thực ra bắt khách khứa cởi giầy khi vào nhà cũng là một hành động thiếu lịch sự, thế nhưng Hạo Thạc cũng không để ý.
Hạo Thạc đưa mấy thứ trong tay cho Chí Mẫn, Chí Mẫn nhận lấy, sức nặng làm cậu có chút giật mình.
Hạo Thạc tự nhiên ngồi xuống sô pha cũ kỹ trong phòng, nhìn Chí Mẫn đi lại có vẻ không có vấn đề gì mới hỏi, “ Chân cậu ổn chưa?”
“Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, đã sớm ổn rồi!” Chí Mẫn pha cho hắn một ly trà, là loại lần trước Hạo Thạc đem tới.
“ Là bác sĩ gọi cho tôi báo là cậu sau đó không đến tái khám, cậu sao lại không đi!” Hạo Thạc bưng chén trà lên sưởi ấm bàn tay.
Chí Mẫn nghe hắn hỏi như vậy, có chút lúng túng, lần trước Hạo Thạc dẫn cậu trực tiếp vào phòng viện trưởng bây giờ bảo cậu tự đi, cậu làm sao có thể tự mình đi gặp viện trưởng được, hơn nữa, cậu cũng không thích bệnh viện, nên cũng không muốn đi. Vết thương trên chân cũng bôi thuốc khoảng một tuần là lành, cậu cần gì đi bệnh viện chịu khổ đâu.
“ Không nghiêm trọng, mấy ngày nữa là ổn rồi, không cần khám lại nữa.” Trong phòng bày hai ghế sô pha cũ, Chí Mẫn ngồi vào một ghế khác.
“ Chân rất quan trọng, tốt nhất nên chú ý một chút, hôm nay đi cùng tôi khám lại xem thế nào.”, âm điệu của Hạo Thạc có chút ép buộc .
“ Không cần, đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, bệnh viện hiện giờ cũng tan tầm” Chí Mẫn bị ánh mắt ngang ngược sắc bén của Hạo Thạc nhìn đến, thì có chút nao núng cùng sợ hãi.
“ Bệnh viện sẽ không tan tầm, đi thôi!” Hạo Thạc đứng dậy muốn kéo Chí Mẫn.
Chí Mẫn lập tức né ra, cảnh giác nhìn Chu Diên, giọng điệu cũng trở nên kiên quyết, lên tiếng từ chối: “ Đây là chân của tôi, tôi không khám.”
“ Cậu…” Hạo Thạc có chút tức giận, nhìn Chí Mẫn chằm chằm.
“ Cảm ơn ý tốt của anh nhưng thật sự không cần thiết.” Chí Mẫn cảm giác được nguy hiểm, nên giọng nói có chút dịu đi.
“ Cậu không đi thì thôi vậy.” thanh âm của Hạo Thạc mang theo tức giận, sau đó lại ngồi xuống.
Hành động không biết điều của Chí Mẫn làm cho hắn nổi nóng.
Lúc buổi chiều Chí Mẫn làm chút điểm tâm, nên bây giờ chỉ cần dùng lò viba hâm lại cho nóng rồi mang ra. Hạo Thạc đang ngắm nghía đánh giá phòng ở của Chí Mẫn, nhỏ bé chật hẹp, chỉ được cái sạch sẽ mà thôi.
Chí Mẫn làm chút bánh khoai, vốn định để ăn khuya, mọi khi cậu chỉ ăn hai cái, thì hiện tại lại đem một đĩa lớn ra mời Hạo Thạc.
Chí Mẫn vốn không giỏi giao tiếp với người khác, cậu đặt điểm tâm trên bàn, thêm đôi đũa cùng một cái đĩa nhỏ, nhẹ nhàng nói: “ Đây là điểm tâm tôi tự làm, anh muốn nếm thử một chút không.”
Đồ ăn nóng hổi đặt trước mặt, nếu không nếm một ít quả thực rất thiếu lịch sự, Hạo Thạc đương nhiên phải gật đầu.
Chí Mẫn ngay từ nhỏ ngoài thích đọc sách viết lách này nọ, còn có quét dọn cùng nấu nướng, tính ra trù nghệ của cậu cũng không tệ, lần trước Hạo Thạc cũng đã được thưởng thức qua.
Món điểm tâm này bên trong còn được bỏ chút gạo nếp, ăn vào có cảm giác dẻo dẻo mềm mại lại thơm ngọt, hương vị quả thực không tồi.
Chí Mẫn thực sự không biết trò chuyện cùng Hạo Thạc thế nào, cậu đứng ngồi không yên, chỉ mong rằng người này nhanh chóng rời đi.
Người ta đã có lòng nên đương nhiên mình cũng phải lịch sự mà ăn lấy vài cái, Hạo Thạc ăn được hai cái thì cũng không ăn nữa.
Nhìn Chí Mẫn ngồi rất quy củ, mặc dù là ngồi trong nhà mình thế nhưng cũng rất ngay ngắn, hai tay đặt ở trên đầu gối, không có chút tác phong của nam nhân mà thật giống như thục nữ con nhà gia giáo.
Hai người nói chuyện cũng không có gì thích hợp, Hạo Thạc khi cùng người khác tán gẫu đều là thuận miệng mà nói, hiện giờ đột nhiên gặp phải Chí Mẫn lúc nào cũng trầm mặc im lặng, hắn thật cũng biết nên nói cái gì cho phải.
Hạo Thạc cũng không lưu lại quá lâu đã rời đi.
Chí Mẫn đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên Chí Mẫn mong rằng về sau hắn sẽ không bao giờ … đến nữa! Thế nhưng lúc sau lại nghĩ đến nếu lần sau gặp lại, hẳn mình phải trò chuyện nhiều một chút, không thể làm cho không khí xấu hổ như vậy được.
Nói thật ra, qua nhiều năm phong lưu, bên người Hạo Thạc số người cả trai lẫn gái đếm đều đếm không hết, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nói chuyện tình yêu, có lẽ, vào năm hắn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khi đó tình cảm vẫn còn mãnh liệt, có thể thích hợp cùng người khác nói chuyện yêu đương, thế nhưng hắn lại dùng phần lớn thời gian để phân cao thấp với cha mình, cùng tình nhân của cha hắn sống chơi bời lêu lổng, về sau, hắn cũng có thích cùng theo đuổi Vệ Khê, thế nhưng vì thất bại mà chấm dứt, hơn nữa, là hắn thảm bại, sau lúc đó hắn cũng chán chường mất một thời gian dài.
Trước kia khi Hạo Thạc còn theo đuổi Vệ Khê cũng có nhờ đại tỷ làm quân sư, bất quá kết quả thất bại đã tố cáo mấy biện pháp của đại tỷ đều là vô dụng. Vì thế, nực cười nhất chính là, lần này hắn còn mua mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình về xem, mỗi quyển đều là đọc được cái mở đầu là không đọc nổi nữa, hắn chỉ thấy mấy thứ viết trong này tức cười muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro