Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C6

Ánh đèn trong thành thị làm cho bầu trời tối đen dường như có thêm một vầng sáng vàng ấm áp, bởi vì trời mưa nên không trung đen kịt đem khoảng sáng vàng ấm áp này ép xuống, dường như tạo thành một quầng sáng ngay trên đỉnh đầu.  

Hai bên dường những ngọn đèn của các toà cao ốc toả ra ánh sáng, dưới màn mưa tất cả mọi vật dường như thật khác thường.

Thật ra Chí Mẫn cảm thấy người này giúp mình đúng là có chút không hợp lý, chính mình cùng hắn không có quen biết gì, thế nhưng hắn lại nhất định bắt mình đi bệnh viện.

Liếc Hạo Thạc một cái, Chí Mẫn nhanh chóng quan sát một chút xe cộ trên đường, đang muốn trực tiếp băng qua đường cái để tránh hắn.

Lúc này trời đã sập tối, hơn nữa vì trời mưa nên đường xá càng ít người, dòng xe cộ lại đi nhanh hơn bình thường, Chí Mẫn bị thương ngay mắt cá chân  nên chỉ có thể khập khiễng chạy đi.

Hạo Thạc chạy theo túm cậu lại, vừa lúc một chiếc xe rèm đen lao vút qua khiến cho nước đọng ở trên đường bắn ướt cả hai người, Hạo Thạc vốn đã dầm mưa nãy giờ thế nhưng người hắn lúc này càng ẩm ướt, lại thêm ống quần dính đầy bùn nhão khiến hắn tức giận đến nỗi đối với chiếc xe đi không thấy bóng còn chửi to: “ Con mẹ nó, không có mắt sao, ….”

Hắn còn chưa mắng xong thì chỉ thấy một đôi mắt trong suốt đang nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến vừa rồi chính mình cũng làm cậu ta cả người ướt sũng, vốn không biết ngại là gì tự nhiên Hạo Thạc lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn cũng không mắng tiếp nữa mà giữ lấy Chí Mẫn kéo lên vỉa hè : “ Đi bệnh viện, cậu đi bệnh viện khám cho tôi, tôi không cho phép cậu đi nhặt mấy thứ rác rưởi đó!”

“ Đó là đồ của tôi, cái gì mà nhặt rác rưởi…”Chí Mẫn trong lòng tức giận thế nhưng cũng không dám nói ra. Đối với hành vi lôi lôi kéo kéo của Hạo Thạc kháng cự nói: “ Người tôi ướt hết rồi, tôi phải về thay quần áo. Tôi tự biết đi khám bác sĩ anh không cần áy náy, nếu không bồi thường chút tiền cho tôi là được.”

Hạo Thạc nghĩ thầm ‘đây là cơ hội trời cho để ta có thể phao ngươi’, sao có thể để ngươi bỏ chạy dễ dàng như thế được – vì thế hắn cự tuyệt nói: “ Không được, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy được.”

“Anh!!! Anh sao lại như vậy! Buông ra! “ Chí Mẫn tính tình luôn ôn hoà rốt cuộc cũng nổi giận.

Hạo Thạc cũng mặc kệ cậu, vẫn lôi tay cậu, sau đó là hoàn toàn nửa ôm lấy cậu mà kéo đi.

Chí Mẫn có cảm giác bị người ép buộc khiến cho chuyện trước đây trong nháy mắt ập về trong trí óc, làm thần kinh cậu đột nhiên co rút mà trở nên hoảng sợ, cậu bất chấp đây là đường cái, bất chấp người đi đường đang nhìn mà giơ tay múa chân đấm đá loạn xạ còn hoảng sợ kêu to: “ Ngươi tên khốn khiếp này, buông … buông ra, tôi không đi, tôi không muốn…”

Càng lúc càng có nhiều người nhìn sang, hơn nữa còn chỉ trỏ khiến cho Hạo Thạc tức điên người mà quát lên: “ Không phải là đi bệnh viện sao, làm gì mà kêu như giết heo vậy.” Lại nhìn sang đám người qua đường hung ác mắng : “ Chưa nhìn thấy người không muốn đi viện sao, cút ngay đi.”

Chí Mẫn trực tiếp bị Hạo Thạc kéo vào trong xe, bị đặt vào ghế phụ, đóng dây an toàn, sập cửa xe.

Người này làm như vậy thì khác gì một tên bắt cóc,Chí Mẫn hiện tại có chút lo lắng không biết hắn dẫn mình đi chỗ nào, nhưng dù có lớn tiếng kêu cứu thì chỉ sợ cũng không có ai đến cứu.

Hạo Thạc ngồi vào ghế lái, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy người ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy tuyệt vọng, hắn cảm thấy quả thực tức cười, không hiểu chính mình làm sao nữa, bộ thần kinh rồi hay sao mà thiên tân vạn khổ để đem người này ép tới bệnh viện.

Chỉ đi một đoạn đường thì đã đến cổng một bệnh viên, Hạo Thạc cho xe vào bãi đỗ.

Chí Mẫn nhìn quanh cảnh bên ngoài thì thấy đúng là bệnh viện, lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá ánh mắt nhìn Hạo Thạc vẫn rất đề phòng, căn bản cậu cảm thấy người này rất không bình thường, nếu không muốn nói là có chút kỳ quái. 

Chí Mẫn cởi dây an toàn ra, đang định mở cửa xuống xe thì chợt nhớ bản thân không mang theo nhiều tiền, không biết có trả đủ tiền khám cho mình hay không cho nên cũng có chút do dự.

Hạo Thạc nhìn cậu một cái, ngoài mặt cũng không biểu lộ gì chỉ là trực tiếp rút điện thoại ra gọi.

“A lô, chú Lý phải không? . . . . . . Phải, cháu đang ở bãi đỗ xe, . . . . . . Vâng.. .Vâng. . . . .

Chí Mẫn thấy hắn đang nói chuyện với người khác, cảm thấy vô cùng khó xử, cậu đang định nói mình muốn xuống xe thế nhưng lại ngại quấy rầy cuộc gọi của hắn.

Hạo Thạc gọi điện xong, Chí Mẫn mới thấy hắn mở cửa xe, giọng điệu có vẻ tức giận, sau khi xuống mới sang bên mở cửa cho Chí Mẫn, rồi kéo cậu đi.

Tuy rằng Hạo Thạc đang tận lực kiềm chế cơn nóng giận để đối xử dịu dàng hơn, thế nhưng Chí Mẫn vẫn bị hắn lôi cho lảo đảo, khiến vết thương trên chân lại càng đau hơn.

Bên trong xe quả thực ấm áp, chỉ đến khi bước ra ngoài mới thấy gió thổi lồng lộng, hơn nữa quần áo Chí Mẫn vốn đã ướt sẵn cho nên cậu lạnh tới phát run.

Hạo Thạc thấy Chí Mẫn bộ dạng thực đáng thương nên cơn giận trong lòng cũng giảm xuống không ít, hắn muốn tới đỡ Chí Mẫn thế nhưng Chí Mẫn lại né hắn, lẳng lặng mà đi vào bệnh viện.

“Ha!” Hạo Thạc nở một nụ cười bỡn cợt. Hắn đi qua Chí Mẫn ra vẻ cũng không thèm để ý tới cậu, cứ vậy mà đi.

Chí Mẫn thật sự cảm thấy được người này rất khó hiểu, đang chuẩn bị ngoặt sang đường khác để bỏ trốn thế nhưng Hạo Thạc lại quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy cậu đang quay qua đường khác, Hạo Thạc tức giận cười lạnh một tiếng: “ Lão tử hôm nay đúng là không nên đem ngươi đến bệnh viện.”

Chí Mẫn rất muốn mắng hắn đầu óc có vấn đề, thế nhưng bị biểu tình hung dữ của hắn doạ cho phát khiếp đến nỗi không dám nói ra, lẳng lặng đi theo hắn vào bệnh viện.

Vậy mà cậu cũng không giống người khác phải đăng ký khám bệnh, Hạo Thac dẫn cậu vào thang máy lên thẳng lầu trên, sau đó dẫn cậu vào một gian phòng, bên trong còn đặt giá sách máy vi tính bàn công tác và còn có cả sô pha, thậm chí khi Chí Mẫn vừa đi vào đã ngửi thấy mùi cafe thơm ngào ngạt, làm cho cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bên trong phòng cũng không có ai, Hạo Thạc tự nhiên ngồi xuống sô pha, sau đó đem áo khoác cởi ra, vẫn thấy Chí Mẫn còn đứng sờ sờ một chỗ, mới lên tiếng: “ Chân cậu không phải đang bị thương sao, đứng làm gì, ngồi đi.”

Chí Mẫn có chút câu nệ mà ngồi xuống, hai chân khép lại, tư thế rất đường hoàng nghiêm chỉnh.

Trên người cậu, cả quần cũng bị dính bẩn, giầy thì đương nhiên là bẩn, lúc đi vào đã để lại trên sàn nhà mấy vệt dấu chân mờ mờ, nhìn mấy dấu chân này, Chí Mẫn thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

“ Cởi áo khoác ra đi, cậu không lạnh sao?” Hạo Thạc lấy ra hai cốc cafe, một cốc đặt trước mặt Chí Mẫn, còn một cốc thì tự mình bưng lên uống, nhìn Chí Mẫn nói.

Chí Mẫn lắc đầu, cũng không uống cafe. Trong gian phòng này chỉ có cậu cùng Hạo Thạc, nên cảnh giác là đương nhiên.

Lúc này một người đẩy cửa bước vào, dáng người cao to, khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ chín chắn già dặn, mái tóc được chăm chút tỉ mỉ, khuôn mặt mang vẻ cứng nhắc cùng nghiêm túc, bên ngoài bộ vest đen là áo blouse trắng. Phía sau còn có hai người, một nam một nữ.

“Lý thúc!” Hạo Thạc đang uống cà phê, quay đầu nhìn người mới bước vào gọi một tiếng, trong thanh âm mang theo sự kính trọng.

Lý Tử Dịch nhìn hắn một cái, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang Chí Mẫn đang ngồi rất ngay ngắn ở sô pha, Chí Mẫn nhìn thấy người đó đi đến liền đứng dậy.

Hắn nhìn Chí Mẫn vài lượt, rồi hỏi Hạo Thạc: “ Chính là cậu ta?” Thanh âm có chút miễn cưỡng.

“  Vâng! Hôm nay cháu lái xe không may va chạm làm cậu ta bị ngã, mắt cá chân bị thương một chút” Hạo Thạc nói.

“Khám cho cậu ta đi!” Lý Tử Dịch quay sang nói với hai người một nam một nữ cũng mặc áo blouse.

Ống quần Chí Mẫn bị ướt sũng, còn dính đầy bùn lầy, cậu ngồi xuống sô pha đem ống quần bên trái xắn lên, dưới ánh đèn lộ ra cẳng chân thon gầy, sau khi cởi giầy, bên trong đi tất trắng, cuối cùng vẫn theo lời bác sĩ mà đem tất cởi ra.

Chân vừa nhỏ vừa trắng, làn da trong suốt, ngay cả vị nữ hộ sĩ kia nhìn thấy cũng phải mỉm cười, những người khác dù không biểu lộ, nhưng tất cả đều bị thu hút mà nhìn qua.

Lý Tử Dịch sau khi liếc nhìn chân Chí Mẫn một cái, liền nhíu mày nhìn về phía Hạo Thạc.

Hạo Thạc đều đang bị Chí Mẫn hấp dẫn, làm sao còn phát hiện ra Lý thúc của hắn đang tỏ vẻ bất mãn.

Mắt cá chân Chí Mẫn đã sưng đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất gay go.

Vị bác sĩ  nói Chí Mẫn nên đi kiểm tra, mới dặn dò nữ hộ sĩ đỡ Chí Mẫn đi.

Chí Mẫn mới ra khỏi cửa, Lý Tử Dịch quay qua Hạo Thạc: “ Cậu lại là nhìn trúng cậu ta, đứa nhỏ này cũng không phải loại người để người khác đùa bỡn đâu, cậu không nên trêu đùa cậu ấy.”

Hạo Thạc ngồi vắt chân trên sô pha, cười cười trả lời: “ Tôi chính là đang muốn theo đuổi cậu ấy đây.”

“ Phóng túng! Với đạo đức của cậu mà dám trước mặt tôi nói mấy lời này.” Lý Tử Dịch sau khi ngồi vào bàn làm việc xem xét giấy tờ mới quay ra mắng Hạo Thạc.

“ Tôi nói thật mà, chú không thấy cậu ta không tồi sao ? Bộ dạng rất khá, lại là người đoàng hoàng. Hôm nay tôi không may va phải cậu ta, thế mà dù bị thương cậu ta cũng không đòi tiền bồi thường, thời buổi này người như vậy làm sao còn có thể tìm được.” Hạo Thạc nói rất chăm chú.

“ Cậu đừng có ngồi đây mà nói dóc! Tôi nếu trẻ đi hai mươi tuổi nữa thì mới tin lời của cậu! …… Cậu không phải ghét nhất mấy người ẻo lả sao, đến lúc chán thì đem người ta làm gì, đừng có bắt chú ba của cậu lại đi dọn dẹp cho cậu nữa. Lớn như vậy rồi, còn nông nổi như vậy.” Lý Tử Dịch nghiêm khắc dạy dỗ hắn.

“ Cậu ta đâu có ẻo lả, tôi cảm thấy không tồi a! Dù sao dạo này cũng không có việc gì bận rộn, theo đuổi cậu ta thì có gì nghiêm trọng! Có thể xẩy ra chuyện gì?” Hạo Thạc lên tiếng cãi lại.

Lý Tử Dịch lắc đầu: “ Tuỳ cậu thôi! Nhưng cậu ta có vẻ là người đoàng hoàng, cậu đừng đem con nhà người ta làm hại là được.”

Hạo Thạc cũng không lên tiếng.

Bác sĩ nói mắt cá chân Chí Mẫn đã băng bó ổn rồi, Chí Mẫn muốn đi, mới tới hỏi ý của Hạo Thạc.

Hạo Thạc quay sang chào Lý Tử Dịch rồi ra ngoài tìm Chí Mẫn.

Hạo Thạc vừa đi, Lý Tử Dịch nhìn sàn nhà cùng sô pha bị hắn bôi đầy vết bùn đất, mới cau mày mà gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi xem bệnh án, Hạo Thạc  mới biết được họ tên Dật Ninh, hắn mở miệng nói: “ Thì ra tên cậu là Phác Chí Mẫn, tên không tồi! Đã 25 tuổi, này, nhìn cậu cũng đâu giống, không phải điền bừa đấy chứ?”

Chí Mẫn cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái áo lông màu sẫm, làm dáng người càng thêm mảnh khảnh, hai ống quần đều được xắn lên, chân cũng rất nhỏ, hơn nữa khuôn mặt thon nhỏ trắng ngần, nhìn kiểu gì cũng không giống 25 tuổi.

Vết thương của Chí Mẫn đã được khám rất kỹ, còn được chiếu chụp cẩn thận, hơn nữa bác sĩ rất tận tình, còn dặn dò cậu trong một tháng không được vận động mạnh, qua vài ngày thì tốt nhất nên đến khám lại.

Chí Mẫn tuy rất ghét bị người khác đụng chạm, thế nhưng lúc này cũng không có cách nào, vì vậy đành phải để người khác giúp đỡ lúc đi lại.

Hạo Thạc thái độ rất tử tế đến dìu cậu đi ra, tuy chỉ là đỡ cánh tay, thực chất cũng không hẳn là đụng chạm, thế nhưng Chí Mẫn vẫn cảm thấy không được tự nhiên cùng ngượng ngịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hjhj