Chap 4
Trịnh Hạo Thạc vòng qua hành lang, từ xa đã nhìn thấy Phác Chí Mẫn trong một góc khuất đang đứng dựa vào tường. Càng đến gần, hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn. Phác Chí Mẫn khuôn mặt trắng bệch, trên trán còn túa ra mồ hôi, ngực ra sức phập phồng kịch liệt. Hắn đi đến định lay cậu, vừa chạm vào bả vai, Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được người trước mặt giật mình một cái, vẻ mặt hốt hoảng cùng sợ hãi chừng lớn mắt, nhưng khi nhìn đến hắn, trong ánh mắt liền dịu đi rồi quay đầu đi chỗ khác. Hắn cứng ngắt một lúc, sau đó bỏ tay xuống, Trịnh Hạo Thạc nhíu mài nhìn ra Phác Chí Mẫn thân thể có chút run, nắm tay cũng siết chặc.
"Làm sao vậy? Không khỏe?"
"Không..không có gì."
"Có gì cứ nói, cậu không cần ngại."
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Trịnh Hạo Thạc, Phác Chí Mẫn cận lực kiềm chế cảm xúc uất nghẹn cùng ấm ức, hướng hắn cười một cái, "Không có gì."
"Thật sự không có gì?"
"Thật sự."
Mài Trịnh Hạo Thạc nhíu càng chặc, người trước mặt dùng dáng vẻ ngượng ngạo nói ra câu đó, hắn có ngốc mới tin. Nhưng mà Phác Chí Mẫn đã không muốn nói, hắn cũng không có lý do gì để ép người nói ra. Nhận thức được điều này, chân mài Trịnh Hạo Thạc dần dãn ra, khuôn mặt khôi phục sự lãnh đạm, "Chú Cố đang tìm cậu."
"À, được."
Phác Chí Mẫn chấn tĩnh bước đi, trong lòng đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh thường ngày. Được vài bước còn hướng Trịnh Hạo Thạc phía sau nói một câu cảm ơn.
Cố Chính Hiền nhìn Phác Chí Mẫn cùng Trịnh Hạo Thạc một trước một sau cùng bước ra, trong lòng dâng lên cảm xúc hài lòng. Ông đối Phác Chí Mẫn nói "Cũng đến ca chiều của con rồi đó, chúng ta nên về thôi."
Trịnh Hạo Thạc nhìn Phác Chí Mẫn trước mặt yên lặng gật đầu, không lòng không khỏi có chút gì đó dao động, có chút xót xa. Ánh mắt hắn rơi trên người cậu không có di chuyển, bên tai chỉ nghe Cố Chính Hiền nói vài câu, sau đó cùng Phác Chí Mẫn rời đi. Mắt nhìn thấy Phác Chí Mẫn cúi đầu hướng cửa bước ra, Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt âm trầm khó giải thích, hắn từ trong áo lấy ra một tấm thẻ mỏng, nắm lấy tay cậu đặt lên trên, nói " Thẻ giảm giá, sau này cậu có thể quay lại."
Phác Chí Mẫn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lại khó hiểu nhìn tấm thẻ trong tay. Nhưng đối với một người nghèo như cậu, đây coi như một cái mai mắn. Phác Chí Mẫn cười nhìn Trịnh Hạo Thạc nói cảm ơn, sau đó nói tạm biệt, cùng Cố Chính Hiền ra xe. Trong suốt quá trình, Trịnh Hạo Thạc vẫn trung thủy không rời mắt khỏi người Phác Chí Mẫn, nhìn dáng người nhỏ bé cảm kích nhìn mình, khuôn mặt tràn ngập nét cười, Trịnh Hạo Thạc tâm như bị lông tơ không ngừng quét qua, thật ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro