eight
parkchimie
aaaaa đừng nói gì cả
tớ biết cậu đang rất sốc
có phải tớ ghê tởm lắm đúng không?
anpanman
nói linh tinh gì đấy
tớ chẳng sốc tí nào
cũng chẳng cảm thấy ghê tởm
tớ hiểu mà.
parkchimie
cậu không cần miễn cưỡng thương hại tớ
anpanman
ai bảo tớ thương hại cậu?
tớ không kì thị, tớ ủng hộ cậu.
parkchimie
cậu không ghét tớ sao?
anpanman
không hề
parkchimie
tớ, tớ sai rồi. có phải không...
anpanman
cậu không sai, thích con trai không có gì là sai cả
tưởng chuyện gì nghiêm trọng, chứ cái này quá đỗi bình thường.
parkchimie
cậu thật sự không ghét tớ?
anpanman
không đời nào, jimin ạ.
tớ là ai?
parkchimie
cậu là anpanman của tớ
anpanman
đúng thế, anpanman của cậu. và hãy nhớ lấy điều này, tớ luôn ở đây. có chuyện gì cũng không được giấu tớ, có biết không?
parkchimie
giá như mọi con người trên cái đất đại hàn dân quốc này đều suy nghĩ giống cậu thì hay biết mấy
anpanman
ừ ha.
parkchimie
cậu biết không, tìm người ủng hộ lgbt ở hàn quốc rất hiếm, như mò kim đáy biển vậy...
anpanman
tớ biết.
parkchimie
tớ đang tuyệt vọng quá
anpanman
thôi, mình tớ thương cậu đủ rồi.
parkchimie
cảm ơn cậu
anpanman
rồi, giờ thì kể tớ nghe nào. từ khi nào cậu nhận ra mình thích con trai?
parkchimie
từ khi gặp một cậu bạn lớp bên
anpanman
sao, tim cậu đập liên hồi hả?
parkchimie
ừm, đập nhanh lắm. với cả, nhìn thấy cậu ấy tớ chỉ muốn bay tới ôm lấy, còn muốn được thương yêu nữa
anpanman
cậu ấy thế nào
parkchimie
đẹp trai, cao ráo
anpanman
được ấy nhở
parkchimie
ước gì cậu ấy cũng như tớ thì hay quá
anpanman
sao cậu không thử tỏ tình?
parkchimie
tớ sợ lắm, anpanman ơi
tớ sợ cậu ấy biết tớ là gay, sau này sẽ không thể làm bạn nữa
tớ sợ cậu ấy ghét bỏ tớ, sợ cậu ấy xa lánh tớ
sợ cậu ấy nhìn tớ với con mắt khinh bỉ, sợ rất nhiều.
anpanman
chưa thử làm sao mà biết
hay là hỏi thẳng đi?
parkchimie
tớ sợ lắm, tớ không đủ can đảm. vả lại, cậu ấy có crush rồi.
anpanman
thôi được rồi, đừng buồn nữa.
thì bây giờ, hãy thích cậu ấy như vậy. hãy cứ yêu, cứ theo đuổi như thế. thật ra, những hành động lén lút khi thích thầm một người thực sự rất ngọt ngào. ta được nếm trải thế nào là cảm nắng một người, thế nào là dõi theo từng bước chân họ rồi thơ thẩn ngắm nhìn người ta. có thế mới chính là tuổi trẻ chứ cậu nhỉ? vậy nên cứ thích cậu ấy thật nhiều nhé.
rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời cậu, bản thân cảm thấy mỏi mệt và chán chường, không thể tiếp tục ôm trong tay cái gọi là đơn phương được nữa, thì dừng lại, buông tay.
thời gian sẽ giúp cậu đưa ra câu trả lời. cho nên bây giờ, hãy cứ làm những gì cậu muốn nhé. để không lãng phí cả một quãng đời non trẻ, phải không nào?
parkchimie
được, tớ nghe theo cậu
anpanman
jimin này, tớ thương cậu lắm.
parkchimie
tớ cũng thương cậu thật nhiều, người hùng ạ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro