oneshot
"jimin a, anh về rồi"
*choảng*
đáp lại hắn không phải là tiếng nói trong trẻo, dễ nghe ấy mà là tiếng đổ vỡ. anh không kịp tháo giày mà chạy vội đến nơi phát ra âm thanh ấy, hình ảnh anh nhìn thấy là một thân ảnh nhỏ bé, ngồi bệt dưới sàn, tay lần tìm cây gậy dò đường của mình. không ai khác ngoài bé con của anh - park jimin.
"jimin, em không sao chứ? có bị thương ở đâu không? tại sao lại xuống nhà? nào, anh đỡ em dậy"
dìu em đến bên bàn trà nhỏ, ngồi xuống rồi xoay người em trái phải mà dò xét xem có vết thương nào không, bé con của anh mà bị gì thì anh sẽ đau lòng chết mất.
"em không sao cả, nhưng mà... em lỡ làm vỡ cái bình hoa mất rồi, phải làm sao đây"
"mặc kệ, em không bị gì là được. trả lời anh, tại sao em lại xuống đây"
bàn tay to lớn bao bọc lấy tay cậu, xoa nắn đầy yêu thương, em mỉm cười, sao mà ấm áp quá.
"em nghe tiếng mở cửa, biết anh về nên muốn xuống đón anh, không ngờ bước hụt chân nên bị ngã, xin lỗi đã làm anh lo lắng rồi, hoseok"
"em không sao là được, không cần xin lỗi anh. sau này đừng như vậy, nhỡ không phải là anh mà là tên nào vào nhà thì sao, hắn thấy em đẹp thế này, trắng trẻo thế này, thế nào cũng sẽ đè em ra cho mà xem"
hoseok cau mày rồi lại bĩu môi, hắn không muốn ai đụng nào bảo bối của anh hết. jimin là của anh, là của anh.
"anh nói gì thế, em như này ai mà thèm đụng vào. em nghe giọng anh có hờn dỗi đấy, không biết khuôn mặt lúc này của hoseokie ra sao nhỉ?"
bàn tay mũm mĩm của em lần mò theo đường nét trên gương mặt hắn. mũi này, oa sống mũi cao cao này. môi này, đây là nơi em hôn chúc ngủ ngon và chào buổi sáng hắn nè. hoseok, em muốn nhìn thấy anh.
hắn nắm lấy tay em, đặt nó áp vào má mình, ánh mắt ôn nhu khi nhìn em từ trước đến giờ vẫn không thay đổi. jimin, anh biết em đang nghĩ gì.
"hoseok..."
"yên nào, để anh nhìn em một chút"
"em cũng muốn... muốn nhìn thấy anh"
khóc rồi, em rơi nước mắt rồi. từ lúc cả hai biết nhau, em chưa từng nhìn thấy anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy của anh. jimin chỉ là nhóc con được anh tìm thấy bên đường, được anh cứu giúp rồi đem về nhà nuôi.
việc của em hàng ngày chỉ là ở yên trong căn nhà này rồi chờ anh đi làm về. em cũng không biết anh làm việc gì vì em chưa bao giờ hỏi và chắc chắn nếu có hỏi anh cũng sẽ không dám nói. sẽ không dám nói rằng, những bữa ăn, những thứ trong nhà anh mua đều là từ những lần anh cướp giật hay trộm được. phải, hoseok anh là một tên trộm cướp, sẽ như thế nào nếu jimin biết anh làm vậy, sẽ bỏ anh hay thông cảm rồi ở lại đây?
"jimin đừng khóc, bé con đừng khóc. em khóc làm anh đau lắm, anh sẽ cố gắng đi làm rồi đưa em đi điều trị, em sẽ nhìn thấy, sẽ thấy được anh mà"
ngón tay gạt đi những giọt nước mắt của em, anh thương em, anh thương bé con của anh lắm, xin em đừng khóc.
"nhưng nó tốn tiền lắm, em không muốn thấy hoseok của em làm việc cực nhọc. anh ơi, em cũng muốn đi làm, em cũng muốn phụ giúp anh, anh ơi sao em vô dụng quá"
trong căn nhà nhỏ chỉ toàn tiếng nức nở của em, em tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình là gánh nặng của hắn, trách mình tại sao lại yêu hắn đến như vậy.
"đừng khóc, tim anh đau lắm. anh cực vì lo cho em, anh xin chấp nhận. sau này tích góp đủ, anh sẽ đưa em đi điều trị sau đó sẽ cưới em làm chồng bé, được không bé con?"
"ừm, đồng ý. chỉ cần là anh, tất cả em đều chấp nhận"
ôm lấy em, vùi mặt vào hõm cổ thơm tho ấy, hắn cố nén lại nước mắt của bản thân, hắn biết khóc, hắn biết rơi nước mắt, nhưng hắn sẽ không bao giờ để em biết rằng hắn khóc, hắn muốn em biết rằng người em yêu mạnh mẽ, sẽ luôn bảo vệ em bất cứ giá nào.
jimin đẩy nhẹ hắn ra, bàn tay mềm lần khắp mặt anh, em đang tìm môi anh, muốn hôn nó. thấy rồi, để ngón tay làm điểm chốt, đặt môi lên đầu ngón tay ấy, rút nó ra, bốn cánh môi chạm vào nhau. em chỉ định hôn nhẹ lên môi hắn, nhưng hắn lại không muốn, đặt tay lên gáy em, nhấn nụ hôn càng thêm sâu hơn, hắn ra sức mút lấy môi dưới của em.
tay bợ lấy mông em, đặt lên đùi mình, hai tay em vòng lên cổ hắn, kéo khoảng cách cả hai gần lại không chừa một khe hở nào. giữa hai phiến môi lại truyền đến tiếng thở dốc, hoseok là người rút ra trước, hắn đưa ánh mắt đục ngầu đầy sự dục vọng nhìn hình ảnh trước mắt mình.
jimin lúc này trông thật gợi tình, bên vai áo sơ mi của em bị lệch xuống, lộ rõ xương quai xanh trắng trẻo mời gọi anh đến tô điểm những dấu đỏ cho nó. đôi mắt em khép hờ, ướt át mà nhìn hắn. đôi môi đỏ hồng sưng lên vì bị hắn cắn mút, miệng hơi hé phát ra tiếng thở dốc khi dưỡng khí bị hắn hút cạn trong nụ hôn lúc nãy.
"bé con, đưa lưỡi ra một chút"
"dạ?"
em khó hiểu nghiêng đầu thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi đỏ hỏn ra ngoài như hắn bảo.
ngay lập tức, lưỡi cậu bị anh mút lấy làm cậu giật mình, hơi nhăn mặt vì đầu lưỡi bị anh mút kéo có chút đau. tha cho đầu lưỡi em, lưỡi hắn vừa trơn vừa mềm, linh hoạt len lách qua hai phiến môi chui tọt vào bên trong. khoang miệng của em lại bị đầu lưỡi hắn đến làm phiền, khoáy đảo trên trong, đầu lưỡi em co lại, lui rút về phía sau chưa được bao lâu lại bị vật của hắn kéo ra hết quấn lấy rồi lại mút đến phát đau.
hắn mạnh mẽ dây dưa, càn quét không thương tiếc trong miệng em. một ít nước bọt ứa ra, không kịp nuốt liền dọc theo kẽ môi chảy xuống. hôn đến khi em hết dưỡng khí, tay nhỏ cuộn tròn đập lên vai hắn ra hiệu buông tha hắn mới chịu dừng lại, tha cho miệng nhỏ của em.
jimin gục mặt lên vai hắn thở gấp, hơi thở ấm nóng phà vào gáy làm hắn có chút ngứa ngáy. môi hắn lại tìm đến hõm cổ của em, cắn mút xương quai xanh đến khi nó phủ đầy những vết đỏ hồng gợi tình, hướng môi đến cổ, hôn lên yết hầu của em, vươn lưỡi liếm láp một chút, động tác chậm rãi lại khiến cho em phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non.
"jimin, cho anh được không?"
"hoseok..."
"à anh chỉ hỏi vậy cho đúng kịch bản thôi, chứ em đồng ý hay không thì anh sẽ vẫn làm em"
"gì anh quá đáng vừa thôi jung hoseok!"
"tiểu bảo bối, em mắng anh? lên phòng! anh dạy dỗ lại em!"
mặc kệ em vùng vẫy, la hét hay mắng chửi hắn vẫn vác em lên vai rồi tiến thằng lên phòng ngủ của cả hai. âm thanh la hét dần thành rên rỉ rồi lại cầu xin vọng khắp căn phòng nhỏ. hôm đó, jimin bị ăn sạch một chừa một mẩu.
/viết nhân ngày bị thính của otp vả rớt văng cái liêm sỉ ga chuồng gà 😿/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro