Chương 3
Đã hơn một tháng kể từ ngày những cánh hoa anh đào cuối cùng trên cây chạm đất và được thay thế bởi những chiếc lá non vừa chớm nở. Ngoài việc Hoseok bất chấp sự phản đối của Yoongi và tiếp tục viết "Suga" lên cốc cà phê của anh, thì mọi thứ dường như đều trở lại bình thường.
Rồi thì, cho đến khi Hoseok mang món bánh ngọt mới cho Yoongi dùng thử.
Thông thường thì Yoongi sẽ từ chối vì anh cần phải giữ lại một chút lòng tự trọng của mình, và quan trọng hơn, là vì Hoseok (cậu ta là một sự tồn tại đầy rẫy tai ương); mà thực tế thì Yoongi lại vô tình là một sinh viên đại học tương đối cháy túi lại cực kỳ cực kỳ hảo ngọt.
Cho nên đến một hôm, Hoseok đặt một đĩa bánh ngọt xuống bàn cùng với cà phê của anh và nói, "Đây là cannolo, bọn tôi mới lần đầu làm thôi nên thật là tuyệt nếu anh có thể thử và cho tôi biết anh nghĩ gì về nó."
Yoongi thật sự không thể từ chối. Anh đã nghiên cứu bánh ngọt rất kỹ; nó giống như một cái bánh taco chứa đầy phô mai kem và được rắc thêm một lớp đường. Sau tia nỗ lực cuối cùng, anh vô pháp chống cự lại sự thèm ngọt của mình mà nhượng bộ cắn một miếng.
Và thế là bắt đầu một chuỗi sự kiện để Hoseok tìm đường vào cuộc sống của Yoongi.
.
Vào một ngày giữa tháng năm, Yoongi ngẩng đầu lên khỏi đống giấy viết lời bài hát để nhìn Hoseok đang đi về phía anh với cốc cà phê và một cái đĩa, mà nó chỉ có thể là một cái bánh khác.
"Cái này là món yêu thích của tôi," Hoseok nói, đặt chiếc đĩa xuống trước mặt Yoongi, "Nó gọi là canelé."
Yoongi nhìn xuống chiếc bánh nhỏ có hình trụ. Nó được phủ một lớp vỏ caramen vàng ươm và anh ta không thể phủ nhận rằng trông nó rất ngon.
"Thực ra thì," Hoseok tiếp tục, "Nó làm tôi nghĩ về anh."
Yoongi tiếp tục để mắt đến chiếc bánh một cách tò mò, chọn cách phớt lờ cả lời nhận xét của Hoseok và cảm giác rung động trong lồng ngực. "Tại sao?"
"Chà, bề ngoài của bánh dày và hơi sần, nhưng khi anh cắn vào nó, sữa trứng ngọt lịm ở giữa sẽ chảy ra." Hoseok lọt vào mắt anh, nở nụ cười hàng triệu watt, và Yoongi, chắc bẩm là bây giờ anh đang đỏ mặt. Anh nhặt nĩa của mình lên mà không thèm trả lời rồi đâm nó vào bánh một cách mạnh bạo hơn so với cần thiết.
Hoseok nói đúng; miếng đầu tiên là giòn và đắng, nhưng khoảnh khắc vị giác của anh ta tiếp xúc với sữa trứng, Yoongi bắt đầu quay cuồng. Nó rất ngon – thật sự rất rất ngon.
"Anh có thích nó không?" Hoseok hỏi, cố gắng xen vào vào sự mơ màng của Yoongi.
"À nó thật là tuyệt vời." Yoongi nở nụ cười, "Nó chỉ là.. woah. Tôi chưa bao giờ ăn một thứ gì đó kích thích như thế từ trước đến nay."
"Ồ thật chứ?" Hoseok nhíu mày ranh mãnh, nhướn mày nhìn anh thật khêu gợi, và chỉ sau đó, Yoongi mới nhận ra mình lỡ lời. Đột nhiên, khuôn mặt anh trở nên rất, rất nóng (như thường thấy khi có mặt Hoseok) và Yoongi lầm bầm điều gì đó khó hiểu trước khi quay sang đặt toàn bộ sự chú ý vào món tráng miệng trước mặt anh.
Hoseok bật ra một tiếng cười thích thú và Yoongi muốn ghét cậu ta, anh thực sự muốn làm thế.
Nhưng anh không ghét cậu.
.
Được một tuần kể từ lúc đó và Yoongi bắt đầu đặt câu hỏi về động cơ đằng sau hành động của Hoseok. Lúc đầu, Yoongi cho rằng đó là thân thiện – rất lộ bịch, đó là thân thiện quá mức rồi, vâng, nhưng đây đúng là Hoseok mà chúng ta đang nói đến - nhưng vài tuần qua đã khiến cho việc tin vào giả định ban đầu của anh ngày càng khó khăn hơn.
Anh ta suy ngẫm về điều này cả đêm trước khi quyết định vào một lúc tồi tệ nào đó của buổi sáng rằng, cách duy nhất để tìm ra đáp án là tự mình điều tra nó.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, Yoongi dành gần một giờ đồng hồ để quan sát cách mà Hoseok tương tác với các khách hàng khác. Chưa đầy một tháng, nhưng Hoseok đã ghi nhớ tất cả tên và đồ uống của họ. Cậu ta thậm chí còn ghi nhớ khẩu vị để thỉnh thoảng cậu có thể giới thiệu những món mới cho họ thử. Nhưng cho đến bây giờ, có vẻ như Yoongi là người duy nhất mà cậu ta mang bánh ngọt miễn phí cho anh, trong lòng chợt gợn lên vài điểm nhỏ hài lòng với việc này.
Tại một số thời điểm, Yoongi tránh việc quan sát Hoseok đối xử với các khách hàng khác bằng việc quan sát, ừm, chính Hoseok.
Hoseok ốm, nhưng không gầy trơ xương như Yoongi. Không, phải nói là Hoseok thon thả và săn chắc theo cách vô cùng tinh tế, nó gây xao nhãng mọi thứ trên thế giới - ít nhất là với Yoongi.
Tóc của cậu ta mang màu caramel, màu thức uống yêu thích của Yoongi, và anh không thể không nghĩ rằng nó đã làm bật lên làn da của Hoseok.
Đôi mắt Yoongi chếch xuống khuôn mặt của Hoseok, theo dõi độ dốc của sóng mũi, men theo đường cong của quai hàm xinh xắn, treo ánh mắt lên đôi gò má cao, xương gò má nhô lên thật nổi bật khi cậu cười.
Khi cậu cười.
Yoongi than van khi hình ảnh cứ đập vào mắt của anh là những chiếc răng hoàn hảo của Hoseok, đôi môi hình trái tim, đôi mắt hình lưỡi liềm. Anh hoàn toàn thừa nhận.
Hoseok trông vô cùng rực rỡ với vẻ đẹp của mình.
Đối mặt với Hoseok giống như đối mặt với mặt trời, nhưng lại ít.. đau đớn hơn. Theo Yoongi thì, cậu thực sự là một mặt trời thứ hai đó chứ; tất cả mọi thứ về cậu đều tỏa ra nhiệt lượng như vậy, từ nụ cười rạng rỡ đến làn da vàng cho đến tính cách ấm áp của cậu ấy.
Không đề cập đến cách mọi người dường như bị hút về phía anh ta bởi sự kết hợp của khuôn miệng cùng tiếng cười của cậu, mà ngay cả sự lạc quan vô cùng tận đó nữa. Đối với Yoongi, dường như Hoseok luôn ở trung tâm, thu hút tất thảy sự chú ý của những người xung quanh bởi vì Hoseok luôn nổi bật và tỏa sáng.
Và có lẽ, Yoongi nghĩ, có thể chỉ là do anh đã ngồi trong bóng râm quá lâu nên mới thấy vậy.
Độ bốn mươi lăm phút từ lúc Yoongi làm nhiệm vụ, Hoseok rời khỏi vị trí của mình phía sau quầy và đi đến bàn của anh. Yoongi giả vờ không chú ý đến cậu, chăm chú vào một vết bẩn trên cửa sổ.
"Này, anh đã nhìn chằm chằm tôi đó," cậu chỉ trích và Yoongi suýt sặc cà phê.
"K-không, tôi không có," Yoongi lúng túng, mặt tái mét vì 1. Cậu ta rõ ràng không tinh tế như anh nghĩ và 2. Cuối cùng không có cách giải thích nào nghe thuyết phục hết.
Hoseok chỉ cười, nhướn mày theo cách làm cho dạ dày Yoongi nhào lộn.
"Tôi không có nhìn chằm chằm cậu!", Yoongi khăng khăng, quay lại nhấm nháp tách cà phê của mình.
Hoseok tạo ra một tiếng động lạ, nghẹn lại bên tai anh, Yoongi tò mò ngước lên nhìn cậu. Hoseok cắn mạnh vào môi mình (chúa ơi, theo kiểu nóng bỏng đó) và khuôn mặt cậu trở nên đỏ bừng. Lúc đầu, Yoongi nghĩ rằng cậu ta bị nghẹn vì nhổ nước bọt hay gì đó, nhưng sau đó anh mới nhận ra rằng cậu ta chỉ cố gắng nhịn cười.
"Gì hả?", Yoongi hỏi, nheo mắt lại.
"Không có gì," Hoseok cười khúc khích, "Chỉ là.. anh vừa mới bĩu môi đó hả?"
Yoongi há hốc và lúng túng nhưng không biết trả lời sao cả.
"Xin lỗi," Hoseok nói, lại phát ra một trận cười khác, "nhưng mà nó thật dễ thương đó."
Chờ đã. Dễ thương ấy hả? Bĩu môi thì có tính là dễ thương không vậy? Hay ý cậu ta là anh dễ thương? Khoan, cậu ta nói Yoongi dễ thương phải không? Không, cậu nói rằng "nó" dễ thương, vậy tức là cái bĩu môi rồi. Đúng không? Cho nên điều đó có nghĩa là cậu nghĩ rằng bĩu môi nói chung là dễ thương? Hay là do người bĩu môi là Yoongi nên nó mới dễ thương? Có phải đó là điều mà một người lạ thường nói với một người lạ khác hay không? Yoongi vẫn có thể coi Hoseok là người lạ chứ? Liệu Hoseok có coi Yoongi là người lạ không? Và quan trọng hơn, đó có phải là điều con trai thường nói với những cậu trai khác không?
Hoseok lủi đi, vẫn tiếp tục cười, để Yoongi lại với màn đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro