Chap 1: "Anh muốn ktra, được thôi!"
Màn đêm dần buông xuống, bao trùm lên vạn vật, đồng thời ánh đèn cũng được bật sáng khắp thành phố Seoul xinh đẹp. Lái chiếc xe màu đỏ có hình của Chánh cung, cậu- Min Yoongi- vui vẻ đi giao hàng theo lịch làm việc. Lượn vài vòng thì hàng hóa đã được giao gần hết, giờ cậu chỉ còn có một nơi cần giao nữa thôi.
"Đây đã là món hàng cuối cùng rồi, hãy cố gắng xong việc nhanh nào! ", Yoongi nghĩ thầm trong bụng, đưa mắt nhìn ngắm thành phố Seoul mờ ảo trong ánh đèn. Cậu rồ ga, chạy nhanh qua con đường cao tốc, theo chỉ dẫn của bản đồ trên xe mà hướng đến nơi cần giao hàng.
Nhận và làm việc cũng hơn ba tháng trời rồi, tiền lương ổn định nên Yoongi cậu đã xin phép bố mẹ ra ở riêng. Sống một cuộc sống tự do, tự tại, không gò bó hay phụ thuộc vào ai cả. Min Yoongi là một người rất lười nhưng khi đã bắt tay làm việc thì dù có trắc trở thế nào cũng không ngăn được cậu đâu.
Từng cơn gió mang hương thơm dìu dịu của hoa anh đào phả vào mặt cậu, thật dễ chịu. Thời tiết dạo này đã trở nên thất thường hơn, lúc chiều còn nóng mà giờ đã trở lạnh. Hại cậu lúc nảy đi chỉ mang có chiếc áo thun trắng form rộng, chiếc quần jean xẻ gối cùng đôi giày Conversize cổ cao màu đỏ nên bây giờ tay chân đều lạnh hết rồi. Trang phục càng đơn giản thì vẻ đẹp trong sáng của cậu càng tăng lên. Quả đầu màu Mint càng làm nổi bật lên nước da màu trắng hồng tự nhiên của Yoongi.
------------------------
Đặt mình xuống chiếc ghế sang trọng đáng giá ngàn đô, anh nhắm mắt thư giãn. Một ngày khá là bận rộn đối với anh, một chủ tịch công ty nổi tiếng kiêm quản lý vài chục cái nhà hàng với khách sạn. Anh, Jung Ho Seok, giờ đây đang nghỉ ngơi tại một trong những khách sạn bậc nhất Seoul, cũng như là khách sạn thuộc quyền sở hữu của anh.
Chợt: ' Butterfly, like the butterfly~~' điện thoại anh đổ chuông, là Kim Nam Joon gọi- một người bạn từ thuở nhỏ, cả hai rất thân nhau:
- Nam Joon có hàng rồi à?
- Ừm, lần này nể mày là bạn chí cốt của ta, ta mới nhận lô này đấy! Cỡ một tiếng nữa hàng sẽ đến. Mày cứ chờ để ăn nhá! Ta về với Jin đây ~
' Tút'
- Thằng ham trai này, thật là!
Anh đây còn chưa nói thêm được một tiếng nữa. Haizz~~
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, chẳng mấy chốc lại reo lên lần hai. Nhìn màn hình hiện lên một dòng số lạ, anh ngạc nhiên nhưng cũng bắt máy:
- Alo?
- Vâng, cho hỏi đây có phải là ngài Jung Ho Seok?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm, có vẻ như đã có một chút men trong người.
- Chính là tôi, có chuyện gì không?
Anh hỏi ngược lại.
- À, tôi là nhân viên giao hàng bên công ty SG, anh có đặt hàng bên chúng tôi, bây giờ tôi sẽ giao hàng cho anh, cho tôi hỏi hiện tại anh đang ở đâu vì tôi đến nhà anh nhưng có vẻ anh không ở đấy?
Giọng cậu nhân viên có vẻ bực mình. Thì đúng rồi, đây là món hàng cuối cùng rồi mà chủ nhân của nó không có ở nhà, thì cậu biết giao cho ai đây!
- À, tôi hiện tại không có ở nhà, cậu có thể đem đến khách sạn Hope không, tôi ở lầu 10, phòng số 1943.
- Vâng, 30' sau tôi sẽ giao đến đấy cho anh. Chào anh!
- Ừm.
Cúp máy xong cậu liền bắn *beep*:
- Tôi là nhân viên giao hàng chứ đéo có phải người hầu đâu? Dám bảo ông đây mang đến tận đấy, tên này phí tiền nhỉ, nhà có không ở mà đi ngủ khách sạn. Ôi, con người hiện nay thật phung phí!
Mang theo cục tức trong người mà đi đến khách sạn Hope.
------đoạn đường thụ đi tìm công đây----
Đứng trước khách sạn bậc nhất, cậu không khỏi há hốc mồm, cảm thán một câu:
- Woww, cũng tầm thường ~~
Bĩu môi, Yoongi đi một mạch vào trong, thấy vậy cô gái trong lễ tân liền gọi cậu lại:
- Anh ơi! Anh có đầu Mint ơi!
Cậu quay lại, tay trái chỉ lên mặt mình, nhướng mày nhìn về hướng cô.
- Vâng, tôi gọi anh đấy ạ!
Bây giờ trong khách sạn rất nhiều khách du lịch và không một ai có mái tóc nổi như cậu đâu.
Yoongi xoay người, tiến lại gần quầy lễ tân. Càng lại gần, cô càng sửng sốt vì vẻ đẹp của cậu, trong đầu nghĩ thầm: "Chuẩn, tiểu mỹ thụ!"
- Cô gọi tôi có gì không? Giọng nói như kẻ say rượu kéo cô lại thực tại.
Cô ấp úng:
- À, à, thưa tiểu mỹ thụ... á không phải! Thưa anh, anh đã đặt phòng chưa ạ?
- Không, tôi chỉ đến giao hàng thôi!
Cậu đáp.
- Giao hàng ạ?
- Vâng, tôi đến giao cho ông Jung Ho Seok. Và tôi cũng đã biết số phòng của ông ấy rồi.
- Anh không nên gọi ông chủ là ông đâu ạ! Cô nhắc nhở Yoongi.
- Ông chủ? Cậu tròn mắt.
- Vâng, khách sạn đây thuộc sở hữu của ngài Jung Ho Seok ạ.
- Vâng, tôi sẽ xem xét. Cậu chào cô rồi bước đi vào thang máy.
---------------- ---------------- ----------------
' Cốc cốc' gõ hai tiếng, cậu lùi về phía sau. Cánh cửa dần hé mở, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cánh tay săn chắc của anh. Ngước lên thấy một khuôn mặt ngũ quan hài hòa, đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can cậu vậy, anh nở một nụ cười rộng gần đến mang tai. Một giọng nói rất dễ nghe vang lên:
- Cậu là??
- À, tôi chính là người lúc nãy gọi cho anh.
- Mời vào trong. Anh tránh sang một bên để cậu vào trong phòng.
- Nhưng...tôi chỉ đến giao hàng thôi!
Cậu từ chối.
- Phải kiểm hàng mới nhận được chứ nhỉ? Anh chất vấn cậu.
Nghe vậy, Yoongi bước vào hang cọp, ý nhầm bước vào phòng anh. Hai bên má có một tầng mây hồng hồng che phủ vì hơi ngượng. Đặt một ly nước vào tay Yoongi, anh hỏi:
- Cậu tên gì?
- Yoongi. Min Yoongi.
Tu một hơi hết ly nước lọc cậu trả lời.
- Vậy bây giờ chúng ta kiểm hàng ha?
Ho Seok mỉm cười nhìn cậu, một nụ cười có đôi chút gian tà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro