#2
Hoseok tức giận.
Bác sĩ bảo cậu cần điều trị tâm lí vì chứng bệnh hoang tưởng của mình. Cậu bị hoang tưởng?! Ông ấy bảo ngoài cậu ra thì không còn ai trong khi Yoongi của cậu thì đứng sờ sờ đây, nếu đã là ảo giác thì không đời nào Hoseok có thể chạm vào anh.
Sau mười phút cãi lộn với ông bác sĩ, Hopi phì phò, nhăn mặt cáu gắt trên giường bệnh:
"Yoongi, mắc cái mớ gì mà ông ta lại nói như vậy chứ! Anh lại đây lại đây, để xem em có chạm vào anh được không?"
Yoongi nhướng mày, dợm bước đến bên giường cậu rồi búng một cái đau điếng vào trán.
"Anh mày còn đứng sờ sờ ra đây, đã chết đâu mà lo."
Yoongi thật sự đang đứng trước mặt cậu, chẳng lấy một điểm giả dối. Cậu trai ở Daegu với khuôn mặt chả có gì thay đổi qua năm tháng. Thời gian trui rèn sự trưởng thành đồng thời bào mòn đi nét thơ ngây, còn anh như chống lại nó, chống lại guồng quay khắc nghiệt này để vững vàng đứng bên cạnh cậu.
Nếu như ngày đó, anh không xuất hiện, có lẽ đã không có một J – Hope như bây giờ. Cho dù có mong mỏi quay trở về như thế nào, cậu cũng chẳng dám đối mặt.
Phải kể lại cái quãng thời gian khó khăn nhất của Hoseok, ngày mà cậu muốn từ bỏ tất cả, không còn phải luyện tập điên cuồng để đứng trên sân khấu, không còn né tránh ống kính khi bước ra đường, cũng chẳng cần sống trong sự dè dặt chỉ vì mình là người của công chúng.
Cậu dạo bước trên con đường mờ mịt trong đêm, đèn đường hắt xuống thứ ánh sáng lạnh lẽo. Chiếc vali lọc cọc trên bánh xe kéo, không gian yên tĩnh phóng đại âm thanh ra xa. Cậu thở dài, kéo một làn khói mỏng.
"Trời hôm nay lạnh thật."
Hoseok dừng lại, xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Cậu không biết việc mình bỏ đi mà chẳng báo trước như thế này thì mọi người sẽ phản ứng ra sao. Cậu thật sự đã coi bọn họ là gia đình thứ hai của mình, lần này rời đi quả thực không nỡ. Cậu thà mong mọi người sẽ tức giận còn hơn là để mọi người thất vọng. Nhưng xem ra đã phụ lòng họ rồi.
Lúc ấy kinh tế còn chưa khá khẩm gì mấy. Bảy thanh niên sức dài vai rộng mà còn chui rúc chung một phòng thì đào đâu ra tiền để mua áo ấm mà mặc. Thế nên, Hoseok chỉ mặc độc mỗi một chiếc áo dài tay mỏng tanh, gió lùa qua từng thớ vải làm thân hình gầy yếu của cậu run rẩy.
Cậu nên tìm một chỗ trú tạm để hôm sau bắt xe về nhà. Nhẩm đi nhẩm lại trong túi chẳng còn mấy đồng, nếu thuê khách sạn hay nhà nghỉ thì đến tiền ăn cũng không có. Thiết nghĩ, cậu cứ tìm đại một công viên nào đó ngồi chờ đến sáng mai xem ra lại tốt hơn.
Điện thoại đổ chuông.
Tên Yoongi hiện ra trên màn hình.
Hoseok do dự không biết có nên nghe hay không. Cho đến khi tiếng chuông tắt hẳn cậu vẫn không nhấc máy. Mà người bên kia cũng thật là kiên nhẫn, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, cảm tưởng như nếu cậu không nghe máy thì gọi cho đến khi nào cậu chịu nghe thì thôi.
Vì là Yoongi, cậu không nỡ tắt máy, nhưng mà làm sao dám nghe. Ông anh này sẽ mắng cậu mất, đến lúc đó, ổng sẽ xách cổ cậu về ký túc xá mới thôi.
"A.. Alo."
Cuối cùng cũng bấm cái nút nghe xanh xanh trên bàn phím, thật sự nhát cấy mà.
"Chú mày đi đâu đấy? Bao giờ về nhà?"
"Em.. Anh không cần đợi em đâu."
"Anh mày mới mua cho mày cái áo khoác, mày đang ở đâu, anh mày đến đưa."
"Không cần đâu.."
Một sự im lặng kéo dài. Hoseok vẫn nắm chặt chiếc điện thoại tàn tạ của mình áp trên tai để không bỏ xót từ nào của người bên kia. Phát ra từ loa là tiếng thở đứt quãng cùng tiếng gió ù ù, lâu lâu lại nghe tiếng xe cộ hay giọng của người lạ.
Có lẽ là rất lâu sau đó, đến mức cậu nghĩ người ta đã tắt máy khi nào mà mình không hay thì người đó từ tốn mở lời.
"Anh biết em muốn đi. Anh xin lỗi vì không có tư cách giữ em ở lại. Nếu em còn muốn quay về nhóm, mọi người đều sẵn lòng. Chỉ là, trời hôm nay lạnh lắm, mặc áo khoác vào cho ấm."
Câu cuối cùng anh nói cứ vang vọng bên tai, cứ như anh thật sự đang đứng cạnh cậu vậy. Trời lạnh thì chịu lạnh, chứ cậu làm gì có áo ấm. Bao nhiêu tiền của cậu đều đổ hết vào âm nhạc, đến bản thân mình cũng không màng tới, vậy mà hình như cậu chẳng nhận lại được gì. Đi được đến bây giờ đã là cực hạn của cậu rồi.
"Em biết rồi. Gửi lời xin lỗi của em đến mọi người nhé."
Mũi cậu bắt đầu cay cay. Có thể vì lạnh, cũng có thể do cậu xúc động vì phải rời xa những người anh em thân thiết của mình.
"Này, biết rồi mà sao vẫn không chịu mặc vào hả?"
Hửm?
"Chú mày muốn anh gô cổ về phải không?!"
Điện thoại kéo một tràn tút tút, giọng Yoongi không còn bị một tầng nhiễu sóng che đi mà lại rõ ràng và trong trẻo. Hoseok giật mình quay đầu lại, thấy anh vừa thở dốc vừa tức giận xấn tới trước mặt cậu.
"Cái tên ngốc này, không thể lựa cái giờ nào tốt hơn để đi à?"
"Sao anh đến được đây..?"
"Anh mày nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không muốn mày đi như thế này. Thôi thì vậy nhé, mày cứ về nhà nghỉ ngơi vài hôm. Đến khi mà mày muốn trở về thì gọi anh một tiếng. Anh chờ. Nhớ gọi đấy! Áo khoác này, mặc vào đi. Tiền đây, vào nhà nghỉ nào đó ở qua đêm, khuya rồi nguy hiểm lắm."
Hoseok muốn rơi nước mắt. Cậu nghĩ anh sẽ chửi cậu một trận, tỷ như sao mày lại có thể bỏ cuộc như vậy, sao mày có thể hèn nhát đến mức bỏ mặc mọi người hoặc là tệ hơn, có thể anh chẳng muốn nói chuyện với cậu nữa.
Nhưng chẳng phải anh đã ở đây vào lúc này hay sao. Một người ghét bỏ mình không đời nào lại chạy ba cây số để đến gặp mình chỉ vì muốn đưa áo khoác và nhắn nhủ vài câu.
Mọi người bảo Yoongi tinh tế và chu đáo hơn những gì mà anh thể hiện, đến bây giờ cậu mới nhận ra điều đó. Thì ra đằng sau hành động lạnh lùng thường ngày lại là một trái tim ấm áp đến như vậy.
Có cái gì đó nhen nhóm trong tim cậu. Một cảm giác khác lạ về người đứng đối diện. Mãi về sau, cậu mới biết đó là gì.
Quả nhiên đúng như lời Yoongi nói, cậu không chịu được việc phải rời xa với âm nhạc, với những điệu nhảy và những người bạn đồng hành của mình. Cậu cảm giác mình như con nghiện, từng giây từng phút chưa bao giờ cậu ngừng nghĩ đến thứ thuốc phiện đó, thứ thuốc mà có lẽ cậu đã đam mê nắm lấy từ khi mới chớm nhận thức được thế giới này.
Độ một tháng sau, khi mà cơn bức rức đã đến cực hạn, cậu nhấc máy lên gọi cho ai đó.
"Yoongi hyung.."
"Chuyện gì?"
"Em muốn quay về."
"Nhà của em mà, về khi nào em muốn."
"Nhưng mà.. em không dám."
"Có gì mà không dám?"
"Cái cảm giác như, dù em có cố gắng cách mấy thì nó vẫn không có kết quả. Em không muốn nhìn tất cả chúng ta cứ mãi vất vả như vậy. Đến một lúc em nhận ra bản thân mình thật bất tài vô dụng, em không dám nhìn vào những người hâm mộ ở phía dưới sân khấu nữa. Em không muốn họ vì một thằng hèn nhát như em mà cho đi thứ tình cảm lớn lao như vậy. Rồi em lại thấy, nếu nhóm ngay từ đầu không có em, có phải đã thành công hơn một chút?"
"Em có tin không, từ bé đến lớn, người ta bảo anh có giác quan thứ sáu đoán trước được tương lai. Mỗi ngày anh đều nhìn thấy tương lai của bọn mình, tất cả tên của chúng ta sẽ vang xa đến những nơi mà chúng ta còn không biết đến. Khắp thế giới sẽ biết đến BTS như một điều hiển nhiên. Tất nhiên là phải có em trong đó, nếu không có em, sẽ không có bọn anh."
"Đùa à. Có mơ em cũng không dám nghĩ đến chuyện đó. Anh thiệt là, đến lúc chúng ta già lụ khụ không biết có ai biết đến chưa đó."
"Sẽ. Đôi khi chúng ta phải có hy vọng để bấu víu vào chứ. Chú mày tên gì nhỉ?"
Hoseok im lặng nhưng ngoài mặt đã kéo một nụ cười bên khóe môi. Cậu không nghĩ nói chuyện với ông anh này lại dễ chịu như thế. Tâm trạng lại thoải mái hơn. Có lẽ cậu nên lập tức dọn đồ để ngày mai quay trở lại ký túc xá. Sau đó lựa lời xin lỗi mọi người vì đã bỏ đi mà không báo tiếng nào.
"Chờ chút anh gọi lại."
Cái chờ chút của Yoongi kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Mặt trời vừa lặn, ngó đồng hồ cũng đã sáu giờ hơn, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên.
"Ra mở cửa coi, nhanh lên."
Xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, than vãn không theo một quy tắc nào cả.
"Mày xách cái này hộ anh coi."
"Ê ê, đừng dẫm lên bồn hoa, dì ấy ra mắng anh một trận bây giờ."
"Mệt quá đi, mở cửa mở cửa!!!"
Hoseok ù ù cạc cạc, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ cậu gọi vọng lên.
"Hopiiiiii, bạn con đến chơi nè, xuống mau lên!"
Cậu chả thèm đoán gì nữa chỉ chạy như bay xuống dưới nhà.
"Anh Hopiiiii."
Cậu em út ôm chầm lấy Hoseok, siết cậu trong cánh tay, thiếu điều muốn quay một vòng cho giống mấy thước phim tình cảm anh anh em em xa nhau nghìn trùng nay tương phùng mà mừng rỡ.
"Cái thằng, đi không nói một tiếng, điện thoại thì thuê bao, mày xem bọn anh là không khí à?! Mà mắc gì mày chỉ cho số mỗi mình Yoongi thế, công bằng ở đâu. Mày nghỉ ngơi đủ chưa, chơi nốt hôm nay rồi theo tụi anh về, mới có một tháng đúng là béo tốt hẳn ra. Hôm nay anh mày cũng phải ăn đủ ngủ đủ mới phải đạo.."
Jin bắn liên thanh một hơi dài, có ai chen ngang được mới là kỳ tích. Căn nhà nho nhỏ nay có thêm sáu người bỗng đông đúc hẳn. Song lại nhộn nhịp vui tươi hơn mọi ngày.
Hoseok ôm mặt gục hẳn xuống vai cậu út nhỏ bé mà nức nở. Cái cảm giác ngọt ngào đủ đầy này trở nên quá tải, ép hết mọi tiêu cực của cậu ra ngoài. Cậu muốn quay lại như trước, được tập luyện đến ướt cả áo, được hò hét cũng mọi người đến khô cả họng, được viết nên những lời hát từ tận đáy lòng, thế nào cũng được, ra sao cũng được, kết quả nào cũng được.
Đằng xa có người điềm đạm nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. 'Anh hứa với mọi người sẽ đưa em về mà.'
Cũng đã khá lâu kể từ lúc đó, Hoseok thầm cảm ơn anh vì món nợ không thể trả. Đúng như anh nói, ngay lúc này, khắp mọi nơi trên thế giới đều gọi tên của cậu, của cả nhóm. Nếu lúc đó anh không đến tìm cậu, thì cho dù cậu muốn trở về thì cũng chẳng đủ dũng khí để bắt đầu lại tất cả mọi thứ. Vì anh bảo anh sẽ chờ, nên Hoseok vẫn còn hy vọng.
"Bệnh nhân Hoseok, đến giờ làm kiểm tra sức khỏe cho cậu rồi."
Hoseok sực tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, quay đi quay lại thì không thấy Yoongi đâu nữa. Cậu ngó nghiêng nhìn ra ngoài cửa.
"Cậu trai đứng ở đây khi nãy đâu rồi?"
Cô y tá lắc đầu. Xem ra rất có ý tứ, là lắc đầu không biết hay là lắc đầu ngao ngán vì thấy cậu bị hoang tưởng đây.
Hoseok không nhận ra thái độ kì lạ của cô ta, cứ nghĩ là anh đã đi ra ngoài nên thôi không tìm nữa mà từ tốn nằm xuống để người khác đẩy sang một phòng bệnh khác.
Cuộc kiểm tra kéo dài khá lâu, đến mức Hoseok thấm mệt và buồn ngủ. Thực chất là do cậu phải nghe quá nhiều câu hỏi nhàm chán đến từ cái vị bác sĩ tâm lí gì gì đó ngồi ở đối diện. Nhàm chán, thật sự nhàm chán.
Cậu ngáp ngáp vài cái ngỏ ý chẳng muốn nghe nữa thì ông ta lại hỏi thêm một câu làm cậu khá khó chịu.
"Người mà cậu nhìn thấy có thật hay không?"
"Tất nhiên là thật!"
"Cậu không tự hỏi tại sao mọi người đều không nhìn thấy cậu ta sao?"
Hoseok nhăn mày.
"Tôi không muốn trả lời."
Nhưng cậu vẫn để tâm đến nó rồi hỏi ngược lại chính mình. Tại sao mọi người đều tỏ vẻ như anh ấy không có tồn tại. Có gì đó lóe lên trong đầu, cậu muốn sử dụng điện thoại.
Muốn là một chuyện, nhưng cậu sợ mình đọc được tin gì đó không hay.
Buổi kiểm tra kết thúc, cậu nhờ các anh của mình cho phép cậu xài điện thoại nhưng mọi người từ chối. Họ bảo sóng điện từ làm ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của cậu.
Cậu buồn hiu nằm trở lại giường.
Đâu đó bên tai văng vẳng tiếng kêu gọi từ dưới sân. Đây chắc là giọng của những người hâm mộ. Họ có gọi tên cậu, kèm theo là tiếng khóc thảm thiết của các cô gái. Đôi khi, họ còn gọi tên Yoongi với sự nghẹn ngào khó tả. Nhưng ít thôi, có lẽ chỉ có hai ba lần. Nhưng cậu đều nghe thấy hết.
Tại sao ?
Cậu nghi ngờ với niềm tin của chính bản thân. Nhưng ngay lúc này cậu chẳng làm được gì nhiều, chỉ biết nằm và chờ đợi.
Qua vài hôm, chân cậu dần bình phục và có cảm giác, bác sĩ cho cậu đi dạo nhẹ quanh khuôn viên bệnh viện. Lúc thích hợp để nghe ngóng đây. Đợi lúc bên cạnh không còn ai, cậu lẻn ra khỏi phòng và mon men đến phòng bệnh tập thể.
Hoseok nép mình vào một góc phòng, ngồi xuống một chiếc ghế tựa và im lặng lắng nghe. Cậu không quên cầm một tờ báo trên bàn để che ngang mặt phòng trường hợp có ai nhận ra. Một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng nghe được những gì cần nghe.
"Thiệt là tội cho hai thằng nhỏ."
"Một đứa nó bình phục rồi bà ơi, còn đứa kia, chắc là hết hy vọng rồi. "
"Tui cũng thích cậu nhỏ đó lắm, nhưng mà như vậy rồi thì còn hát hò gì nữa."
"Mà nói nào hay, họ phải làm truyền thông dấu nhẹm chuyện này đi vì sợ cái cậu kia tổn thương."
"Sao bà biết?"
"Hôm tôi vô tình nghe được, chả biết ai nói như vậy. Mà thật tình là lên mạng hay xem tivi đều không thấy tin tức gì cả. Mà nhìn ra ngoài sân kìa, người đứng đầy cả, khóc lóc thảm thiết.
"Cậu ta nằm phòng nào?"
"Hai thằng nhỏ nằm sát phòng nhau trên tầng 3 đó. Đa số mấy người nằm bệnh viện quen rồi hay được mấy bà y tá rỉ tai cho."
"Người nổi tiếng mà, làm gì cũng khổ."
"Ừ đấy, mà tôi nghĩ kiểu gì cũng phải biết thôi, dấu làm chi nhỉ?"
Tay Hoseok bắt đầu run rẩy, trong ngực như có gì đó chèn lại vô cùng khó thở. Cậu không muốn tin, nhưng đến mức này rồi, xâu chuỗi lại tất cả mọi thứ, có lẽ Yoongi thật sự đã..
Không được! Cậu muốn thấy tận mắt. Cậu trở về lầu và đứng trước cửa phòng đối diện.
"Không phải anh đúng không?"
"Ừ, anh đứng đây mà."
Yoongi chắn ngay cửa , dời bàn tay của cậu sang nơi khác.
Hoseok giật mình.
"Họ bảo anh đã.."
"Không anh vẫn đang ở đây."
[Còn tiếp..]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro