Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Hoseok mở mắt, mùi tanh nồng của thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi. 

"Ồn quá."

Giọng cậu khản đặc, cứ như đã rất lâu rồi chưa được nói chuyện. Toàn thân tê dại, chỉ có thể đảo mắt qua lại để nhìn ngó xung quanh.

"Hopi, em thấy như thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Bàn tay cậu dần có cảm giác, sau đó lại phát đau vì bị xiết chặt. Từng tiếng "Tít tít" dội thẳng vào màng nhĩ. Ống truyền dịch từng giây lại từng giây đưa thứ chất lỏng vàng vọt vào cơ thể.

"Nước."

Hoseok khát, cậu muốn uống nước.

Một, hai, ba,.. Cả sáu người đều ở đây. Mà, lí do gì cậu lại nằm trong bệnh viện, cậu không nhớ gì cả.

Seokjin là người nắm lấy tay cậu, chưa một giây phút nào anh buông lỏng, gắt gao khảm vào trong lòng mình.

Phía bên kia, Namjoon rót cho cậu một ly nước, vài người chạy tới đỡ cậu ngồi dậy, đút cho cậu một ít.

"Em có thấy chỗ nào khó chịu không?"

Namjoon khuỵu một gối xuống để nhìn ngang mặt cậu, vuốt nhẹ vào bả vai, ân cần hỏi thăm.

Khó chịu à, chỗ nào cũng khó chịu cả. Cơn đau đầu ập đến liên hồi, tai ù, mắt nhòe hẳn, chân tê cứng, nhiều nơi còn ẩn ẩn đau rát. Ở vùng bụng như có ai lấy dùi đập vào.

Nhưng mà, không nên trả lời như vậy nhỉ. Hoseok không muốn những người anh của mình quá lo lắng.

"Em không sao. Tại sao em lại ở đây?"

Một trận im lặng kéo dài. Dường như không ai muốn mở miệng lên tiếng.

"Hyung, trả lời em!"

Namjoon cắn môi, vẫn không có ý định trả lời.

Seokjin nắm lấy tay cậu chặt hơn, gục đầu xuống giường.

Taehyung quay mặt đi.

Jimin tựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên thở dài.

Jungkook ôm mặt, cả cơ thể run bần bật.

Yoongi, nhìn cậu mỉm cười.

Anh đứng đối diện chân giường, nghiêng đầu sang một bên, nụ cười vẫn ngọt ngào như mọi khi, nhưng cảm giác có gì đó là lạ.

"Yoongi hyung, mọi người sao vậy?"

Yoongi lắc đầu.

Hoseok bực mình, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Hay, hôm nay tổ chế tác chơi camera ẩn?

Bỗng dưng Namjoon đổi sang chất giọng nghiêm túc.

"Em nói cái gì?"

"Em? Em có nói gì sao?"

"Mới vừa nãy, em gọi ai cơ?"

"Yoongi hyung?"

Seokjin ngẩng phắt đầu dậy, đứng lên chạy ra khỏi phòng và kêu lớn:

"Bác sĩ!!"

Hoseok không nhịn được nữa, quát lớn:

"Mọi người bị cái gì vậy?!!!! Nếu là đùa thì em không có vui đâu!"

Đầu cậu đau như có hàng ngàn con kiến cắn xé. Đáp lại câu hỏi của cậu chỉ là vài tiếng thút thít vụn vặt của Jungkook.

Tay cậu tự dưng ẩm ướt. Nhìn sang liền thấy hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má người anh lớn của mình.

Đã từ rất lâu rồi, Hoseok chưa từng thấy anh khóc, trên cương vị của một người anh, một người trưởng nhóm, một người dẫn dắt cũng là chỗ dựa tinh thần cho cả bọn, hầu như anh đều nén cảm xúc vào lòng, khoá chặt thứ chất lỏng mặn chát vào hốc mắt.

Rồi anh sẽ ôm nhẹ lấy mọi người và bảo: "Không sao đâu, mọi thứ đều đã ổn."

Không may, ngay tại lúc này, anh không kìm chế được. Không đủ dũng cảm để nói mọi thứ đều ổn, cũng không đủ kiên cường để ôm lấy mọi người và xem như không có gì xảy ra.

Hoseok cắn răng, khốn nạn, nhìn Namjoon như vậy, lại bảo không có chuyện thì ma nó tin.

Cậu chưa từng nổi nóng đến mức này, nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác khó chịu cực điểm, không hẳn là vì chẳng ai thèm trả lời đến câu hỏi của cậu, mà là bi kịch, có phải bi kịch đang ập xuống cả bảy người hay không?

Hoseok với tay chụp lấy cái ly để trên bàn, ném thẳng vào tường.

"Choang!"

Một tiếng vang thanh thúy dội vào lòng, từng mảnh lại từng mảnh văng khắp nơi. Cổ họng mọi người như nghẹn hẳn lại, cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn nghe.

Hoseok trào nước mắt. Cậu trai đáng thương ngồi thờ thẫn trên giường, tay xiết chặt tấm ra trắng tinh khiến nó nhào nhĩ. Căn phòng tưởng chừng như thật rộng rãi lại bóp chặt con người ta trong nỗi bi thương.

"Có phải em bệnh nặng không thể qua khỏi?"

"Không phải."

"Em.. không thể nhảy được nữa?"

Sau một lúc lâu ngồi trên giường, Hoseok vẫn không có cảm giác ở đôi chân của mình. Vậy nên phải khó khăn lắm cậu mới đủ can đảm mà thốt ra câu này và mong rằng nó không phải. Cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với sự thật thôi, mà cậu thì còn có thể rap, có thể viết nhạc, như vậy thì có hề chi.

"Không phải đâu, Hoseok à.."

"Vậy thì vì cái gì? Làm ơn đó, mọi người trả lời em đi.."

Namjoon khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác khô khốc cả khoang họng. Sớm hay muộn em ấy cũng phải biết, không bằng bây giờ mình nói ra.

"Thật ra.."

Anh chưa kịp nói ra thì một vị bác sĩ đứng tuổi đẩy cửa bước vào.

"Mọi người ra khỏi phòng đi, khi nào khám xong tôi sẽ báo."

Namjoon thở phào như thoát được căng thẳng. Một xíu nữa là nói ra rồi.

Cả sáu người lật đật rời khỏi chỗ để nhường Hoseok lại cho bác sĩ. Ra đến cửa, Yoongi quay lại nhìn cậu, tay bấu chặt vào cửa, miệng cố kéo lên thành nụ cười nhợt nhạt. Anh mở miệng tính nói gì đó rồi lại thôi.

Cánh cửa khép lại, bác sĩ mới lên tiếng:

"Cậu thấy trong người thế nào?"

"Mọi thứ đều không ổn."

Ông kiểm tra cơ thể cậu một lượt, thấy không có vấn đề gì mới nói tiếp:

"Vết thương không sao rồi, nghỉ ngơi vài hôm rồi khỏi nhé."

"Tôi bị thương ở đâu cơ?"

"Ở trên bụng phải, còn dập gan, thận, lá lách và dạ dày, coi như cậu may, đến bệnh viện kịp thời. Hiện tại qua cơn nguy kịch, bệnh trạng phát triển theo chiều hướng tích cực, cậu đừng quá lo lắng."

Hoseok cắn môi, nếu không đến kịp thời, có phải cậu đã.. chết? Thật sự không dám nghĩ tới. Bác sĩ thay cho cậu một túi truyền dịch mới, chậm rãi rút ống kim ra rồi thế cái khác vào. Cơ thể cậu khẽ run rẩy.

"Vậy, tại sao tôi lại bị thương?"

"Cậu không nhớ gì sao? Cậu còn nhớ gì về những việc xảy ra trước khi bị tai nạn không?"

Hoseok lục lại kí ức, rồi cậu nhận ra một tháng đổ lại đây, cậu chẳng nhớ gì hết. Người ta còn có mớ kí ức mơ hồ hoặc hỗn độn, cậu là một trang giấy bị tẩy trắng, không có điểm đầu không có kết thúc.

Đôi lông mày bấu chặt vào nhau, hô hấp cậu dần không thông khiến cậu quằng người lại đau đớn. 

Vị bác sĩ vuốt lưng cho cậu, đỡ cậu tựa lưng vào giường. Ông lấy một viên thuốc kèm một cốc nước cho cậu uống rồi mới nói:

"Tôi cần kiểm tra cho cậu. Bây giờ cậu nghỉ ngơi đi. Một lát tôi quay lại sau. Người nhà không được gặp nhé."

Hoseok ngẩng mặt nhìn trần nhà, mọi thứ cứ như đột ngột ập đến. Bản thân thì bị thương, mọi người vì mình mà đau khổ, kí ức không còn, tệ nhất là tại sao mình bị thương cũng không biết.

Cánh cửa bật mở, chặn ngang dòng suy nghĩ của cậu. Yoongi bước vào, tay cầm theo một lọ hoa cải dầu vàng tươi. Anh để nó lên đầu giường rồi ngồi xuống cạnh cậu.

"Bác sĩ không cho anh vào mà."

"Không sao. Anh muốn gặp em thì ai cấm được."

Tai Hopi đỏ lên, cậu ngượng ngùng cười cho lấp đi sự xấu hổ, lại theo thói quen chạm vào sợi dây chuyền trên cổ.

Cậu giật mình, phát hiện ra sợi dây không còn ở đây nữa. Nó là của anh tặng cho cậu, nếu làm mất cậu phải nói thế nào.

Hopi loay hoay tìm khắp nơi trên giường và ngó nghiêng mọi chỗ mình có thể nhìn thấy, vẫn chẳng có chút sự hiện diện nào.

"Đừng tìm nữa. Anh đang giữ."

Nói rồi Yoongi đưa tay vén nhẹ những sợi tóc rối trên khuôn mặt thanh tú ấy sang một bên. Nhìn làn da xanh xao thiếu sức sống làm lòng anh chùng lại. Không nói một lời, anh chồm tới ôm cậu, ghì chặt vào lòng.

"Em sợ lắm đúng không? Nhưng ổn rồi, còn anh và mọi người bên cạnh, em sẽ khoẻ lại nhanh thôi."

Những tiếng nấc khe khẽ vang lên, bã vai ướt nước mắt. Một chàng trai có mạnh mẽ đến mức nào khi đến bờ vực của cái chết cũng đều sợ hãi.

Không phải vì sợ chết, mà vì luyến tiếc người thân của mình.

Cánh cửa một lần nữa lại bật mở, vị bác sĩ khi nãy cùng cô y tá tiến vào. Lúc này Hoseok vẫn còn ôm ghì Yoongi. Nhưng ông bác sĩ lại cau mày, như có gì rất nghiêm trọng.

"Cậu làm gì thế? Nhìn cứ như đang ôm người khác vậy."

"Thì đúng là... ưm."

Yoongi che miệng Hoseok, không cho cậu ấy nói gì thêm và ra dấu hiệu im lặng. Dù khó hiểu nhưng Hoseok vẫn làm theo.

"Tôi nghĩ cậu cần phải đo điện não một lần nữa, nếu có vấn đề thì còn trị kịp thời. Khi xảy ra tai nạn không thể chắc chắn là cậu không bị va đập vào đầu."

"Khoan đã, khi nãy tôi có hỏi, tôi bị tai nạn gì, bác sĩ có thể nói cho tôi biết không?"

"Tôi được công ty của cậu yêu cầu là không tiết lộ bất cứ thứ gì, kể cả cậu."

"Một chút cũng không thể?"

"Không thể, xin thứ lỗi."

Hoseok cụp mắt, thở dài vài hơi rồi nắm lấy tay Yoongi lắc lắc:

"Hyung, anh biết hết mà phải không, nói cho em biết đi."

Yoongi vẫn lặng im. Anh biết chứ, biết hết tất cả, chỉ là không muốn nói với cậu ngay lúc này.

"Rồi em sẽ biết, đừng cứng đầu nữa."

"Hyunggg.."

Sau chữ Hyung kéo dài, ba người còn lại đứng trong phòng bệnh tái mặt. Ông bác sĩ đè chặt vai cậu rồi hỏi một cậu rất kỳ quặc:

"Người bên cạnh cậu tên gì?"

"Min Yoongi."

"Min Yoongi? Chẳng phải cậu ta đang.."

Hai cô y tá la lên:

"Bác sĩ!! Hợp đồng!"

"À, xin lỗi."

Ông bác sĩ ngập ngừng hồi lâu rồi mới tiếp lời:

"Cậu có chắc là Min Yoongi đang ở cạnh cậu không?"

"Hyung, là em điên hay mấy người này điên. Tại sao mọi người cứ.. cứ như là không thấy anh vậy?"

"Vậy cậu khẳng định là có?"

"Tất nhiên là có rồii!!!!!"

Bác sĩ lắc đầu viết xuống đôi tờ giấy trắng: Bệnh nhân mắc chứng Hoang tưởng.

Tại sao à? Vì Min Yoongi là cậu trai nằm phòng bên cạnh, và có thể không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Liệt toàn thân, thị lực mất, đứt dây thanh quản, còn trong tình trạng hôn mê và có nguy cơ sống thực vật. Có tỉnh dậy, thì cũng như không.

[Còn tiếp..]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro