Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - "Tại Hưởng"

Hắn một dạng chuẩn mực thanh cao tựa vào cửa gỗ sậm màu, tựa tiếu phi tiếu mân mê thứ trang sức óng ánh trong tay, mắt tự động dính chặt trên người Doãn Khởi, đến cả động cũng không buồn để ý, thoải mái nhìn bộ dạng đầy dấu vết phong tình nặn đầy trên thân thể của y.

"Tại Hưởng, ngươi đừng có quá phận, cũng đừng có dùng loại ánh mắt tục tĩu đó nhìn ta, xem ta là cái dạng gì chứ." Doãn Khởi ý vị thâm sâu, dựa theo bộ dạng "tựa tiếu phi tiếu" của Tại Hưởng, đôi môi câu lên cười đến diễm lệ, chỉ là quang mắt tỏa ra lạnh lùng đến run người, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy phát lạnh sau gáy.

"Cái gì cần làm đều đã làm qua, thái tử huynh, à không bệ hạ huynh lại muốn xem như chưa từng xảy ra sao." Tại Hưởng cười càng sâu, cười đến một thân cả người đều phát run, con ngươi vì tức giận mà nổi đầy vân máu ở đuôi mắt, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, từng bước từng bước nện lên sàn gỗ trơn bóng, tiến về phía y.

"Ngươi nói gì, ta nghe đều không hiểu." Doãn Khởi sau vài giây liền nhíu mày, tựa như nghe không hiểu lời đệ đệ của mình, buộc miệng hỏi lại.

Tại Hưởng mặt đã đen lại càng đen hơn, thoáng cái đã bước tới chỗ đệm gấm nơi Doãn Khởi ngồi, một tay bấu chặt vào vai y, một tay ấn xuống thân thể Doãn Khởi, điên cuồng cởi đi lớp áo khoác hờ còn xót lại trên người y, ái dục cùng phong tình hôn lên những vết thương mới chớm lành, hung hăng cắn mút, đến cả máu tươi ướm ra tanh nồng cả miệng, hắn nháy mắt mới bình tỉnh, nhìn y đang gần muốn rơi lệ, mắt phiếm hồng, nhưng vẫn cứng rắn kìm nén xúc động muốn bật khóc, mắng hắn. - "Hỗn đản."

Tại Hưởng thở dài, xoa xoa khóe mắt của y, nhu tình hôn lên cái mũi nhỏ gọn, đôi mắt to tròn, vần trán nhẫn nhụi, cuối cùng định cuối xuống hôn lên cánh môi anh đào nhỏ xinh của Doãn Khởi thì bị y tránh né, đem mặt rút vào một bên tay áo hắn thấp giọng hừ lạnh.

Hắn cười khổ, đưa mặt áp lên mái tóc đen mềm của y, dùng mũi cọ cọ đến nóng lên, hương thơm của mùi gỗ thông ấm áp, ngọt ngào vờn quanh mũi Tại Hưởng.

"Khởi." Cả người đều bị mùi hương nhẹ dịu của y làm cho nóng lên, giọng hắn trầm khàn nhuốm đầy phong tình thất thủ.

"Ân." Y nhỏ giọng đáp, mặc cho Tại Hưởng cọ tới cọ lui đến cả người như muốn phát sốt, nhất định biến thành đà điểu không muốn ló mặt.

"Khởi, ngươi cả đời này đều chỉ được làm người của ta, nếu ngươi có ý định tìm nữ nhân khác cùng nàng sinh tiểu bảo bối, ta liền đem ba đời nhà nàng giết chết." Tại Hưởng không đổi, càng nói mặt càng chôn sâu vào tóc mềm của y, chỉ sợ không thể đem người này khảm vào trong ngực tùy ý vuốt ve.

"Ta là Hoàng Huynh của ngươi, đừng có lộn xộn. Dù cả triều đại này không có thái tử nối ngôi, ta có chết cũng không muốn cùng ngươi gian dâm. Tôn nghiêm của ta, ngươi mua được chắc." Doãn Khởi bình thản nhìn lên trần nhà nâu gỗ, tùy ý buôn ra mấy lời đả thương tự tôn của hắn, làm ra giọng điệu ghét bỏ Tại Hưởng.

"Tôn nghiêm của ngươi, ta không có, nhưng thái tử của triều đại này, ngươi muốn, ta thay ngươi tìm một tên tiểu hài tử, đem hắn lập ngôi từ bé." Tại Hưởng nhu thuận, hắn không vì giọng điệu khó nghe của y mà tức giận, chỉ nhẹ nhàng hôn lên vành tai Doãn Khởi, nhỏ giọng như trấn an y.

"Ngươi nói gì cũng chỉ thừa thãi, xuống khỏi người ta, gần đến canh giờ ngọ rồi, ta phải ngự triều." Nhắm mắt, y lại một lần nữa thở dài, chủ động ôm lấy eo hắn xoa xoa thắt lưng, coi như là lần cuối, y muốn tránh xa Tại Hưởng càng xa càng tốt, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, rất nhanh lại buông tay, động thân đem hắn tách ra khỏi người mình.

"Ngươi cái gì cũng đừng có nghĩ đến, nhất là phản bội tấm chân tình của ta, cũng đừng nghĩ triều đại này vì không có người kế vị mà suy sụp, chừng nào ta còn sống, khi đó gian sơn này đều nằm trong tay một mình nhà họ Mân." Tại Hưởng "hừ" lạnh, đừng nghĩ là một đám dân đen đòi phúc lợi, đến một con ếch nhái nhỏ cũng đừng mong làm phiền lòng Khởi của hắn, xem như chỉ là một tiểu hoàng tử do một phi tần nhỏ hạ sinh, không có tư cách mang họ Mân, nhưng hắn một lòng một dạ vì gia tộc, dù có mang một nữa dòng máu cũng không lấy đó làm phiền muộn.

"Ngươi....đầu gỗ." Hai chữ cuối Doãn Khởi nói rất nhỏ, y cảm thấy đứa nhỏ này từ bé đã bị chịu qua bao nhiêu tổn thương không kém gì y, đến cả một cái danh phận cũng chỉ mập mờ, đáng ra Tại Hưởng xứng làm Hoàng Đế hơn là Doãn Khởi, nhưng do xuất thân cùng địa vị, y căn bản cái gì cũng cao hơn, dành mất cái gì gọi là vinh hoa vị ngọt của hắn, chỉ để lại một tí hèn mọn, hắn cư nhiên cũng không thấy ghét bỏ, lại muốn cùng y một chỗ, hắn không khác gì là "đầu gỗ". Vì thế càng làm Doãn Khởi thấy khó chịu, căn bản một chút tình cảm liên quan đến Tại Hưởng cũng không có, chỉ là trách nhiệm của một Hoàng Huynh, trách nhiệm bảo vệ Đệ Đệ, y cái gì cũng không dám nghĩ đến.

*

End chương 2 - ㅂㅈㅂ
Sau này ngược mỗi Khởi tôi chịu không được, nên là rất xin lỗi Hưởng ca ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hopega