Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

140


"Mẫn nhi, con hãy giữ gìn sức khỏe cho thật tốt", vẻ lưu luyến ẩn hiện trên màu mắt, Trịnh Hạo Quân từ phía trên cổng thành nói vọng đến cỗ xe ngựa đang lầm lũi lướt đi trên mặt đường lát đá. Đôi tay ông níu giữ lấy thanh chắn bằng gỗ dày, trừ những cung nhân đang ở bên dưới chờ đợi ra, bên cạnh vị Hoàng đế lại không có lấy một bóng người

"Đã sắp đến lúc rồi", nhủ thầm khi một cơn hàn phong như thét gào cuốn qua người mình, Trịnh Hạo Quân khẽ lắc đầu

Doãn Khởi cũng đã ở trong cung cấm một thời gian quá dài rồi, tuy rằng bất kỳ lời bẩm báo nào truyền về đều là sức khỏe cậu vẫn rất tốt, nhưng cũng chỉ như vậy. Vừa mới nhìn vào thần sắc, tuy rằng không đến mức ủ dột u ám, nhưng chắc chắn là vô hạn thê lương. Nỗi đau về một ái nhân không thể hẹn được ngày trùng phùng, Trịnh Hạo Quân lại hiểu tương đối tường tận

Không có gì ràng buộc Doãn Khởi ngày đêm phải ở lại Đông cung, nếu không có Trịnh Hiệu Tích, sẽ có một kẻ khác đến thay thế hắn ngồi vào ngôi vị Thái tử, có thể là Hàm Vũ, cũng có thể là Hi Nguyên, hoặc là những Hoàng tử khác nữa, ở lại chỉ thêm nhiều nghĩ ngợi, chuốc thêm nhiều suy tư. Ngay khi Doãn Khởi tỏ ý muốn chu du đến nơi khác, ngoài đồng thuận, chuẩn bị xe cùng tùy tùng, Trịnh Hạo Quân cũng không thể làm được gì hơn như vậy nữa

Doãn Khởi lại đến Thái Thuận cổ thành

"Mẫn công tử có muốn dừng xe để nghỉ ngơi một lát?" từ bên ngoài A Liên nhỏ giọng hỏi, đoàn ngươi trên lưng ngựa vây xung quanh cỗ xe đều đồng loạt nín trọng hơi thở, không như vậy có khi lại chẳng nghe được người trong xe hồi đáp điều gì. Sau một chốc, cánh cửa sổ nhỏ cũng khẽ khàng được nhấc lên. Một cái gật đầu, đoàn người dừng lại

Tu Kiên vội bước, choàng một lớp áo bông lên vai Doãn Khởi, ngay sau đó cũng lại lui bước, để cậu lại với khoảng không khoáng đạt ở trong tầm mắt, gió tuôn hơi dịu khẽ, ôm ấp gò má màu đào. Lặng lẽ Doãn Khởi nhấc tay, phủ trùm lên mái đầu chiếc mũ rộng vành mềm mại, ánh nhìn không hướng đến trời cao mà lại đặt đến vách vực thẳm sâu ở ngay phía trước, chỉ cần ba bước liền có thể hóa hư vô

Nhưng ít nhất, Doãn Khởi sẽ không làm vậy

Dẫu rằng mỗi ngày trôi qua đều là một ngày cậu muốn chết đi, nhưng đây chính là sinh mệnh mà hắn đánh đổi cho cậu. Tuy kết quả phải nhận là chính sinh mệnh của hắn bị tước đoạt đi, hắn cũng đã an lòng mà trao đi cho cậu. Lúc này đây cậu đang dùng chính vận mệnh của hắn, tuy chẳng còn có thể phong quang rực rỡ, nhưng chắc chắn không thể để chính mình lụi tàn thành tro, không thể giết chết Hiệu Tích những hai lần như vậy

Doãn Khởi lùi một bước, thoáng ngỡ rằng mình sẽ rơi vào một lồng ngực thật ấm, nhưng tuyệt nhiên, ôm lấy cậu chỉ có hư vô. Như hoa, cũng lại như mộng, như sương sớm, cũng hệt như trăng cao, đoạn tình duyên này của họ, đến lúc này đây Doãn Khởi lại chẳng thể hiểu, vì cớ gì lại có thể mong manh như thế

Một năm ngắn ngủi, lại như đã cùng nhau trải cả một kiếp người. Doãn Khởi vốn luôn biết sẽ có ngày chỉ còn cậu hoặc hắn lầm lũi bước cô độc trong đời, nhưng lại chẳng ngờ, vận mệnh trêu đùa lại có thể tàn độc đến vậy, một đêm trăng sáng, đứt quãng dây đàn, khúc nhạc cũng không thể tấu được nữa

Nói là nhớ hắn, nhưng sẽ nói như thế nào đây, nếu hắn có nghe được, cũng chẳng khác gì một kiếm đâm xuyên lồng ngực, Doãn Khởi chỉ có thể giữ cho mình, gửi nhớ thương vào tâm tư kiệt tàn, mong lệ nhòa hóa thành sương giăng rồi sẽ vơi cạn, hẹn người thương một kiếp trùng phùng

Tình duyên họ không tan vỡ, chỉ mắc kẹt lại giữa dòng Vong xuyên, Doãn Khởi cũng thôi không nghĩ ngợi gì đến chính mình nữa, nhìn đời qua đôi mắt của hắn, xem như là trái luật, một kiếp sống cho cả hai người

Thái Thuận cổ thành khác hẳn với tòa thành bỏ hoang mà họ đã nhìn thấy từ rất nhiều tháng trước, đã có kẻ qua người lại tấp nập, cũng có cả âm vang nói cười rộn rã. Bất chợt làm Doãn Khởi nhớ đến một câu chuyện cổ, một vị thần và một thiếu niên kính thờ hắn ta, câu chuyện kết thúc khi cả hai đều vong mạng, nhưng ít nhất, cậu thiếu niên được an nghỉ trong vòng tay người mà cậu thương yêu. Nhân duyên vốn luôn dễ vỡ, vì ngươi, vì ta mà chia xa, nhưng sẽ vì cả hai ta mà vẹn toàn lần nữa. Nếu trong tâm thức không xóa nhòa dáng hình ái nhân, ngại gì mà không hẹn một ngày ta gặp lại

Phủ gia nọ đã được tu sửa lại, khang trang hơn rất nhiều so với lần cuối mà Doãn Khởi còn có dịp nhìn thấy. Tuy vậy, những điều đối với cậu đáng trân trọng, đều được bảo toàn lại đủ đầy. Doãn Khởi lướt qua mau góc sân mà ngày đó hắn và cậu cùng nhau giặt giũ, cũng không nhìn đến gian bếp mà cậu gói cho hắn những khay màn thầu vào buổi sớm. Vừa tiến vào hiên nhà, hồi ức đã sống động

Doãn Khởi mệt rồi

Chẳng buồn cởi tất, cả người cậu theo đà mà ngã vào nệm giường thật ấm. May mắn rằng giường ở đây không rộng rãi bằng ở Đông cung, không cảm thấy trống trải. Gian phòng cũng không thừa thãi không gian, cảm giác tồn tại của chính mình được tăng thêm một bậc. Cứ thế mà Doãn Khởi say vào trong giấc mộng, cảm giác ấm áp tan từ những đầu ngón tay, đã lâu rồi cậu không cảm thấy dễ chịu như vậy, vừa định duỗi người một chút, lại cảm thấy không đúng lắm

Cơ thể cậu bị khóa lại, thật giống như là đang nằm trong vòng tay của một ai đó. Khoang miệng cũng bị đánh động, người nào đó đang kéo cậu vào một cái hôn triền miên. Doãn Khởi trong chốc thoáng cũng bừng tỉnh, mi mắt vừa mở, lệ như tinh tú đã đổ tràn khỏi tâm tưởng, vòng tay vụng về nhanh chóng choàng đến, trao đi nức nở cho người đang ấm áp mà ôm lấy mình

Là mộng hay thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro