Son Seungwan
"Phải rời đi, phải rời đi.
Không được phép nán lại, phải nhanh chóng rời đi!
Em đã nói câu ấy, bao nhiêu, bao nhiêu lần rồi?
Nhưng không hiểu sao, chỉ vì một động tác hết sức nhỏ nhoi của anh... Làm em không thể nào bước tiếp thêm nữa, không thể nào không ngoái lại.
Mặc dù biết, cuối cùng vẫn là đau thương, rồi tiếp diễn đau thương."
...
05: 15 p.m
Có phải tôi đang ngộ nhận không?
Sau khi thốt ra câu nói hết sức tỉnh phớt Ăng-lê, mặt của Min Yoongi trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt nheo lại như thể đang rất không vừa ý.
Chắc là tôi nhìn nhầm thôi.
Tôi hắng giọng, tiếp tục phát ngôn mà không suy nghĩ:
"Em đây còn tính người, nên sẽ không chấp nhận J-Hope đâu... Cứ thoải mái đi Yoongi."
Đôi mắt Yoongi càng lúc càng nhíu chặt lại, hai bên chân mày sắp chạm vào nhau đến nơi. Còn bàn tay đang nắm lấy tay tôi trở nên lạnh giá như gió mùa đông, nhưng bóp siết mạnh đến mức tay tôi hóa đỏ ửng.
"Đ...Đau, làm gì thế cha!"
"Ờm, xin lỗi." Anh ới nới lỏng bàn tay.
Tôi quyết định im lặng không nói gì nữa. Chắc vừa nãy là do tôi nhìn nhầm thôi.
Ánh mắt của Yoongi vẫn ẩn sau lớp kính râm, không thể nào đoán ra được anh ấy đang nghĩ gì, muốn gì, ra sao.
Tôi cười khổ, nếu anh ấy thấy bực thật thì sao? Thì cũng chẳng là cái gì cả. Phàm là đàn ông ai cũng có tính chiếm hữu rất cao, kể cả mình không yêu đối phương nhưng vẫn cưỡng bức họ ở bên mình.
Tình huống này thật chẳng khác Kwon Tiền bối và Jennie là bao.
Em ấy đã kể cho tôi nghe rồi...
Dù người anh ta yêu là Lee Seunghyun, nhưng vẫn bức tiết Jennie ở bên mình. Cài người theo dõi, sau đó dụ con bé đến nhà, cưỡng hôn một phen.
À không hẳn là "dụ", chỉ là do con bé tự đến.
Chiếm hữu, ích kỉ đến vậy đấy! Cả Min Yoongi và Kwon Ji Yong!
Nhiều lúc thật chẳng hiểu làm sao, mà tôi và Jennie có thể yêu thương đậm sâu những người như thế? Hay là do tác hại của trưởng thành, gừng càng già càng cay, nhưng tính ích kỉ cũng theo đó mà tăng cao?
Nghĩ thực đau đầu!
Tôi lấy tay vò mái tóc rối tung, kêu thầm vài tiếng. Thành bà cô già thật rồi, từ lúc nào mà tôi suy nghĩ chín chắn được như thế?
Cuối cùng chiếc thang máy cũng chạm xuống tới tầng hầm.
...
Nơi này u tối, lại thêm cả những âm thanh từ tường vọng lại, nghe rất đáng sợ.
Một trong những việc tôi ghét nhất là phải lết xác xuống tầng hầm.
Thật tình, không có việc chỗ nào cất xe tốt hơn sao!
Yoongi mở cửa xe rồi ngồi thẳng vào ghế lái, không thèm mở cưa cho tôi. Hành động như thế này, không gọi là tức giận, thì sẽ là gì?
Nhưng tức giận vì ích kỉ... Ôi, nghĩ mà đau đớn biết bao.
Tôi cười khổ, ngồi vào xe, thắt dây an toàn lại.
Chiếc xe cứ vậy lững thững đi, ra khỏi nơi tầng hầm u tối đến bên ngoài. Mà bầu trời ngoài kia, nói thật cũng chẳng sáng sủa hơn là bao, xám xịt không kém.
Haha, dạo này tôi phát hiện khả năng viết lách và liên tưởng văn học của mình tăng lên rất nhiều nha, có thể gọi đây là ý trời.
Tôi học khá đều các môn, nhưng môn Văn lại không giỏi lắm. Biết được bản thân tiến bộ như vậy, thật là vô cùng tự hào nha! Mai sau tôi có thể làm nhạc sĩ ấy chứ! Lúc đấy nguồn thu nhập của tôi sẽ tăng cao hơn nè!
Dường như để ý được đầu óc tôi đang bay lắc tận đẩu đâu, Min Yoongi lấy tay nhéo lấy tai tôi một cái.
"Ơ đau đau!"
"Đừng nhìn ra ngoài, sẽ say xe!" Anh ấy càu nhàu.
Hai bên gò má tôi nóng lên.
"Không...không sao. Bây giờ... mình nên giải quyết việc cho ai trước?"
Anh ấy chỉ vào cái ngăn kéo trước mặt tôi, ra hiệu có liệu trong đó, tôi nhớ đọc kĩ.
Tôi mở ra rồi xem xét danh sách. Tập giấy được đánh file excel rồi in ra, cách trình bày cũng rất tuần tự chính xác. Dựa theo bảng này mà nói thì Noel năm nay hội Gen3 bọn tôi rảnh quá thể, dàn xếp chỉ cho 3 người.
Hầu hết... Để xem, Kim Jeongyeon đang bị lôi đi diễn, sau đó là B.I cũng bận chụp tạp chí, và Kim Jae Hwan đang thu âm cho album mới.
Mấy vụ này khá dễ, chỉ cần lùi lịch là xong.
05:47 p.m
Lấu lắm không đến trụ sở của JYP. Lúc nào tới đây, tôi cũng mang trong mình hơi hướng khá sợ hãi. Nhưng chẳng rõ là vì gì.
JYP mấy năm trở lại đây có rất nhiều thay đổi. Điều đáng nói là một người vô cùng bí ẩn đột nhiên lại nắm quyền lãnh đạo, sau đó thay toàn bộ tất cả các ghế quan lại trong công ty. Việc này là giới truyền thông tốn không ít báo mực. Nhưng quả thật, đó là một người vô cùng có tài. Cô ta tên Park-Nae Young, tuổi còn rất trẻ, ngoại hình lại cực kì xinh đẹp. Phải nói rằng người phụ nữ đó đã hồi sinh lại danh tiếng của JYP, hơn nữa lại rất được lòng các idol nội bộ và fan.
Nhưng cũng từ đó mà truyền thông lại rộ lên bao nhiêu là tin tức.
Với lại, từ đó, tôi cũng không qua trụ sở của JYP lần nào. Chỉ vì vị CEO đó có quy tắc làm việc rất nghiêm ngặt.
"Lần đầu tiên tôi sẽ gặp Park Nae Young trứ danh trong truyền thuyết đấy!" Yoongi nói một câu hết sức vô vị.
"Em là lần thứ hai. Cô ấy... thế nào nhỉ? Ờm... Rất xinh."
"Ồ??"
"Thôi được rồi, em nhạt nhẽo kinh lên! Tôi nhanh nhanh lên xin xỏ cho họ tí đi! Mệt ơi là mệt!!"
Yoongi cười nhẹ rồi bâng quơ nói với tôi một câu:
"Lát tôi sẽ bao em ăn. Giờ thì lên cãi lý hộ, tôi sẽ đút lót cô ta sau."
"Sao anh không..."
À mà thôi không hỏi nữa.
07:34 p.m
Thời gian trôi qua thật nhanh, sau khi thỉnh cầu các đồng chí CEO, bôn ba ngoài xã hội, cuối cùng cũng đã hơn 7 rưỡi rồi.
Tôi phải cãi lý với mấy người nhiều đến mức tê rần lưỡi, hiện tại thì tôi lười nói chuyện vô cùng,. May mà Yoongi không phải típ người thích nói nhiều, nên tôi được yên một chút.
Như vậy cũng có thể ngồi ngắm cảnh Seoul vào buổi đêm. Vào lễ Giáng sinh, đường phố trang hoàng khắp nơi, đâu đâu cũng có thể cảm thấy được sự rực rỡ mà ấm áp.Những bóng đèn neon tỏa ra ánh vàng dịu như ủ ấm không gian, thêm cả những sắc màu phong phú từ các đồ trang trí xung quanh. Cây thông phát sáng, quán hàng, người dân đi qua đi lại nườm nượp.
Đẹp, thật sự rất đẹp.
"Buổi tối đẹp nhỉ?"
"Ừm... Đến quán rồi đó.Xuống xe đi"
Tôi gật đầu, bước ra ngoài, đợi anh ấy đi đỗ xe.
...
Đợi anh ấy đỗ xe xong, chúng tôi nán lại trước cửa quán một chút.
"Đứng lâu vậy? Em mỏi!"
"... Đợi người yêu có mỏi chân không?"
"Ờm... Đợi anh thì cũng được. Nhưng giờ...giờ thì em cũng đang định tìm người mới."
Anh ấy nhìn tôi đăm chiêu. Tôi cố lẩn tránh ánh mắt của Yoongi, tỏ vẻ thờ ơ như không biết gì.
"Em đừng rờii đi, được không?" Đột nhiên anh ấy cất giọng lên.
"Rời đi ăn á? Nhưng em đói!"
"... Son Seungwan, em đừng vội hết tình cảm với tôi nhanh vậy được không?"
Tôi theo phản xạ mà trố mắt ra nhìn:
"Anh ích kỉ vậy? Anh có yêu em đâu?"
"Xin em, hãy chờ anh một thời gian để anh có thể toàn tâm toàn ý yêu em được không?"
Tôi đau xót cười:
"Đến khi anh quên đi J-hope? Đợi bao lâu, đợi bao lâu hả anh?"
Anh ấy không nói gì.
Còn tôi, nên hạnh phúc hay khổ đau đây? Cảm xúc này, vui buồn lẫn lộn đan xen, quả thật vô cùng khó chịu.
Anh ấy nói như vậy, là ý gì?
...
Tự dưng con au thấy mình chăm chỉ ghia :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro