Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 (6): Họ hàng - Chương 56: A Đậu

Trong quá trình điều tra, đội trọng án phát hiện Khang Vạn Tân có rất nhiều kẻ thù nhưng chuyện này lại trực tiếp liên quan đến Long Sa Sa và La Uyển Uyển.

Long Sa Sa không hề nhắc đến chuyện của bố mình năm đó, cứ như cô ta không hề biết Khang Vạn Tân là người nhà họ Khang. Điều kỳ lạ hơn là La Uyển Uyển lại từ bỏ công việc ở đài truyền hình đến làm việc cho người có danh tiếng xấu như Khang Vạn Tân.

Nhưng bây giờ những câu hỏi ấy đều đã có câu trả lời. Mặc dù Khang Vạn Tân không hề nhúng tay vào những chuyện xấu xa mà nhà anh ta làm nhưng trong mắt gia đình của người bị hại trong người anh ta vẫn chảy dòng máu của nhà họ Khang. Cả nhà họ Khang người thì bị bắt, người thì lang thang không nhà để về, chỉ có anh ta có thể sống nhàn nhã trong sự tung hô của mọi người. Tại sao lại bất công như vậy?

"Long Sa Sa và La Uyển Uyển đều thi vào học viện phát thanh truyền hình Hạ Dung, thành tích rất tốt, cuối cùng họ cũng đã thoát khỏi sự nghèo khó, bước vào giới tinh anh và có chỗ đứng vững chắc. Sau đó bọn họ đã tính đến chuyện báo thù." Lăng Liệp ngồi bên ao sen câu tôm, đây là một hoạt động mùa hè của phố cổ, xung quanh có rất nhiều sạp bán móc câu và mồi nhưng chỉ có đám trẻ con là thích thú với hoạt động này.

Lăng Liệp ngồi một lúc đã câu được nửa xô làm đám trẻ con xung quanh mếu máo.

"La Uyển Uyển tiếp cận Khang Vạn Tân, có được sự tín nhiệm của anh ta, trở thành ông chủ thứ hai của Vạn Tân Lai Hạ." Lăng Liệp lại kéo cần câu lên, cho tôm vào xô: "Cô ta sẽ giết người để báo thù sao?"

Quý Trầm Giao vẫn luôn đứng bên cạnh Lăng Liệp nhìn mặt nước lăn tăn.

Điều tra ra việc bố của Long Sa Sa từng bị đám xã hội đen nhà họ Khang đánh chết sẽ mở ra một cánh cửa mới cho vụ án. Nhưng theo logic thông thường La Uyển Uyển và Long Sa Sa đáng lẽ sẽ không chọn cách giết người, nếu không La Uyển Uyển cũng không cần nằm gai nếm mật bên Khang Vạn Tân 3 năm.

Có thể nắm thóp được người cáo già phó giám đốc truyền hình chứng tỏ La Uyển Uyển là người thông minh, cô ta đã đi đến bước đường này thì cách phù hợp nhất chính là thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của Khang Vạn Tân hoặc là vạch trần những mảng đen trong công ty của anh ta để anh ta phải ăn cơm tù.

Vì thế manh mối này vẫn chưa giải thích được lý do Khang Vạn Tân bị giết, càng không chứng minh được La Uyển Uyển là chủ mưu.

Vậy Long Sa Sa đóng vai trò gì trong chuyện này?

Nếu như La Uyển Uyển tiếp cận Khang Vạn Tân là để báo thù vậy thì Long Sa Sa nhất định biết rõ và càng hiểu rằng Khang Vạn Tân không phải do La Uyển Uyển giết. Cô ta cho rằng La Uyển Uyển mất tích là do bị sát hại nhưng dù vậy cô ta vẫn không hé răng nửa lời về chuyện năm đó.

"Năm đó, người bị đánh chết không chỉ có bố của Long Sa Sa." Quý Trầm Giao thảo luận với Lăng Liệp: "Nếu người thân của nạn nhân trong vụ việc năm đó biết được La Uyển Uyển lại bán lương tâm cho kẻ thù của gia đình, họ sẽ làm gì?"

Lăng Liệp: "Thuận tay giải quyết luôn La Uyển Uyển."

Quý Trầm Giao nói: "Đi, đi điều tra danh sách người bị hại."

Lăng Liệp xách xô tôm lên, đám trẻ con dán mắt theo cậu nhưng vì trông Quý Trầm Giao quá nghiêm nghị nên đám nhóc không dám lại gần.

Lăng Liệp: "Anh đi trước đi."

Quý Trầm Giao: "?"

Khi Quý Trầm Giao vừa đi được 10m, đám nhóc liền ào tới chỗ Lăng Liệp.

Quý Trầm Giao: "......."

Lăng Liệp giống như vua của lũ trẻ, đem xô tôm tặng cho chúng, đám nhóc nhao nhao: "Cảm ơn anh."

Ở đồn cảnh sát chỉ lưu trữ lại hồ sơ giấy của vụ việc năm đó. Hai bên tổng cộng có 5 người chết, 12 người bị thương, trong đó bên doanh nghiệp có 1 người chết và 3 người bị thương, số còn lại đều là nông dân.

Vị cảnh sát già đảm bảo tất cả những người bị thương và gia đình của người chết đều đã nhận được bồi thường, tiền học phí của hai cô bé nhà họ Long đều do thị trấn trợ cấp, thị trấn đã cố hết sức để giúp đỡ họ. Còn về phía công ty bất động sản, vốn quy mô của công ty không lớn, khi cảnh sát bắt giữ nhà họ Khang, bọn họ cũng bị liên lụy.

Quý Trầm Giao photo thêm một bản hồ sơ, định quay về sẽ mở cuộc họp để chuyển hướng điều tra.

Nhưng khi ra khỏi đồn cảnh sát thì đã không thấy bóng dáng Lăng Liệp đâu nữa. Người này hay hành động kỳ lạ nhưng bây giờ cậu đã là người của đội trọng án tức thuộc quyền quản lý của anh. Nghĩ rồi Quý Trầm Giao lấy điện thoại gọi cho Lăng Liệp.

Phải chờ một lúc Lăng Liệp mới bắt máy, đầu bên kia rất ồn. Quý Trầm Giao hỏi: "Cậu ở đâu?"

Lăng Liệp đang đánh mạt chược: "Đội trưởng Quý, anh cứ về trước đi. Phố cổ này có nhiều chỗ thú vị, tôi muốn ở lại chơi mấy hôm. Bye bye!"

Quý Trầm Giao còn chưa kịp nói tiếp thì Lăng Liệp đã cúp máy.

Bỏ đi. Quý Trầm Giao nghĩ, anh đã làm tròn chức trách của đội trưởng rồi, hơn nữa Lăng Liệp nhìn bề ngoài thì có vẻ làm việc hơi tùy ý nhưng thực chất đều có mục đích, cậu muốn ở lại đây chắc chắn không chỉ để dạo chơi, khả năng cao là muốn tìm manh mối.

Dù sao đội trọng án cũng phải phái người tới đây điều tra, tạm thời cứ để cậu ta ở đây vậy.

Quay về xe, Quý Trầm Giao không vội khởi động xe mà gọi điện thoại cho Lương Vấn Huyền để thảo luận về manh mối mới tìm được: "Việc La Uyển Uyển mất tích chúng ta phải triển khai theo hai hướng, Thẩm Thê phải theo sát tình hình liên lạc và tài khoản ngân hàng của cô ta, nếu cô ta muốn bỏ trốn thì một khi có dấu vết thì lập tức phải bắt được cô ta. Còn nếu cô ta đã chết thì em muốn sắp xếp một đội đến tìm kiếm ở núi Phong Ý."

Lương Vấn Huyền trầm tư vài giây: "Đúng là phải tìm kiếm trên núi, giờ anh sẽ đi điều đội."
Cúp máy, Quý Trầm Giao định khởi động xe thì điện thoại lại rung lên.

Lần này là mẹ nuôi của anh, Chu Vân.

"Mẹ." Biểu cảm của Quý Trầm Giao trở nên dịu dàng hơn: "Dạo này mẹ có khỏe không?"

Lần nào gọi đến mẹ nuôi cũng hỏi thăm sức khỏe và nhắc nhở anh vài câu nhưng bà rất ít khi gọi điện vào buổi chiều. Ban đầu Quý Trầm Giao không nhận ra nhưng khi nghe thấy giọng của bà, anh mới cảm thấy kỳ lạ.

Chu Vân nói chuyện nhanh hơn bình thường: "Tiểu Trầm, dạo này con bận lắm đúng không? Mẹ có phiền con làm việc không?"

"Không sao ạ, ở nhà xảy ra chuyện gì à mẹ?"

"Không không, không có gì đâu! Mẹ với ba con đang thu dọn hành lý, mấy hôm nay trời nóng quá, ba mẹ muốn đi nghỉ mát một chuyến. Vì quyết định đột ngột, sợ con về nhà hoặc không gọi được cho ba mẹ sẽ lo nên mẹ muốn gọi điện báo trước với con một tiếng."

Quý Trầm Giao: "Ba mẹ đi đâu ạ?"

Chu Vân nói tên một tỉnh phía Tây, còn nói có thể sẽ ra nước ngoài nhưng không nói rõ là nước nào, sau đó dặn dò Quý Trầm Giao phải ăn uống đầy đủ, hẹn sẽ đem quà về rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Quý Trầm Giao chợt nghĩ đến chuyện gia đình mình.

Cha mẹ nuôi làm kinh doanh, không phải hào môn gì nhưng điều kiện kinh tế thật sự rất khá. Mấy năm nay bọn họ bận việc kinh doanh nên không có thời gian đi du lịch cùng nhau. Chẳng lẽ cha mẹ nuôi cảm thấy mình già rồi, muốn giao lại công ty cho con cháu, nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi luôn?

Nhưng sao lại đi vội vàng như vậy? Không lẽ công ty xảy ra chuyện?

Quý Trầm Giao tra tên công ty của cha mẹ nuôi nhưng trên mạng không có tin tức xấu nào. Anh nhìn thấy số điện thoại của một người anh họ, do dự một hồi cuối cùng cũng không gọi.

Lúc được nhận nuôi Quý Trầm Giao đã 7 tuổi, dù cha mẹ nuôi đối xử với anh rất tốt nhưng có lẽ do tính cách và đã đủ lớn để hiểu chuyện nên mối quan hệ của anh với những người họ hàng rất lạnh nhạt. Bây giờ muốn hỏi chuyện của bố mẹ nuôi cũng không biết phải hỏi ai.

Chắc là vì anh thường xuyên phải đối mặt với những vụ án phức tạp nên đã lo lắng thái quá rồi. Quý Trầm Giao thở dài, đạp chân ga.

Việc điều tra của đội trọng án và phân cục Nam Thành vẫn đang được tiến hành. Trong số những người có thù hằn với Khang Vạn Tân đã loại trừ được 2/3. Phạm vi điều tra dần thu hẹp về việc Khang Vạn Tân đã lừa 2 studio nhỏ ký hợp đồng sang nhượng vào 3 năm trước, nhà thiết kế trẻ Hà Lẫm vì không chịu nổi cú sốc nên đã tự sát.

Hà Lẫm, chết năm 23 tuổi, từ năm nhất đại học đã bắt đầu thiết kế game, là một nữ thiết kế khá có tiếng trong giới. Năm Hà Lẫm 20 tuổi đã cùng một người bạn học thành lập studio Hữu Hà Cụ, sản phẩm ra mặt được đánh giá rất cao, đồ họa và cốt truyện đều tốt.

Nhưng những studio nhỏ như vậy rất khó tồn tại, dù Hữu Hà Cụ có danh tiếng cũng không tránh khỏi khó khăn về tài chính.

Lúc này Khang Vạn Tân đã xuất hiện với số tiền khổng lồ, vẽ ra một kế hoạch hoành tráng cho Hà Lẫm, hứa chỉ cần giao lại quyền điều hành studio cho anh ta thì cô ấy có thể tập trung toàn bộ sức lực vào việc thiết kế, không cần phải lo đến vấn đề nguồn vốn nữa.

Hà Lẫm ngây thơ tin đó là sự thật, không hề do dự ký hợp đồng, từ đó cô ấy đã không còn là chủ nhân của Hữu Hà Cụ nữa.

3 tháng sau, những nhân viên chủ chốt của Hữu Hà Cụ đều bị sa thải, Khang Vạn Tân đã hợp nhất Hữu Hà Cụ với một studio khác, Hữu Hà Cụ trở thành một thứ xấu xí trong tay một đám doanh nhân không hiểu gì về game.

Hà Lẫm mất tất cả, đến cả đứa con tinh thần sắp hoàn thành cũng trở thành sản phẩm của Vạn Tân Lai Hạ, "mẹ đẻ" của nó là cô không thể sử dụng, thậm chí không thể hoàn thành nó.

3 tháng sau, Hà Lẫm chọn từ biệt thế giới này.

Năm đó có rất nhiều người trong ngành tiếc thương trước sự ra đi của cô nhưng bây giờ đã chẳng có mấy người còn nhớ đến cô, còn kẻ đã "giết" cô - Vạn Tân Lai Hạ lại trở thành một trong những công ty game thành công nhất.

"Hà Lẫm là người bản địa, gia đình rất hạnh phúc nhưng từ khi cô qua đời, gia đình cô đã tan vỡ." Trần Tinh nói: "Bố mẹ của cô ấy không thể sinh con nên đón cô ấy từ viện phúc lợi về nuôi. Cô ấy là sợi dây duy nhất kết nối bố mẹ, cô ấy mất rồi nên gia đình cũng ly tán."

"Nhận nuôi?" Mắt Quý Trầm Giao lóe lên: "Viện phúc lợi nào?"

"Viện phúc lợi Hoa Linh Lan ở ngoại ô phía Bắc, nhưng 10 năm trước viện phúc lợi này đã đóng cửa rồi."

Quý Trầm Giao ngây người, Hoa Linh Lan chính là viện phúc lợi anh từng ở.

Trần Tinh: "Đội trưởng Quý?"

Quý Trầm Giao hoàn hồn: "Đội trưởng Trần, tôi biết viện phúc lợi này, để tôi đi điều tra chuyện của Hà Lẫm."

Trần Tinh nhận thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm: "Được, vậy tôi đi hỗ trợ anh Lương đi tìm kiếm trên núi."

Quý Trầm Giao đỗ xe trong một con hẻm ít người qua lại ở đường Vịnh Bắc quận Bắc Thành, anh tháo dây an toàn nhưng lại không xuống xe.

Giữa tháng 6, thành phố Hạ Dung chưa bước vào thời điểm nắng nóng nhất nhưng hai bên đường bóng cây đã rợp mát. So với trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, ở đây yên tĩnh hơn nhiều, cũng không giống như quận mới nhiều nhà cao tầng nhưng chẳng có mấy người ở.

Khung cảnh đường phố ở đây giống như một bình rượu đã ủ lâu năm, nồng đậm hương vị của thời gian.

Cuối con hẻm là viện phúc lợi Hoa Linh Lan, bây giờ nó đã được cải tạo lại thành trung tâm dưỡng lão. Từ mái ấm của những đứa trẻ mồ côi đến mái nhà của những người già neo đơn, nơi ấy đã che chở cho biết bao thế hệ.

Quý Trầm Giao nhớ lại mùa xuân năm mình 7 tuổi, xe của cha mẹ nuôi cũng lái ra từ con hẻm này, đưa anh - một đứa trẻ đã sống ở Hạ Dung 3 năm nhưng lại chẳng biết gì về thành phố.

Hạ Dung vào mùa xuân, trời mưa lâm râm vì thế trong ký ức của anh, ngày rời khỏi viện phúc lợi trời cũng mưa buồn như vậy. Vào một ngày nắng đẹp, anh đã gặp một cậu bé ở cửa hàng McDonald, cậu bé rất gầy, mặt mày lấm lem.

Anh chợt nghĩ đến tiểu thiếu gia mà Lăng Liệp từng nhắc đến.

Anh chắc chắn không phải tiểu thiếu gia đó, Lăng Liệp cũng không phải là cậu bé năm đó anh từng giúp đỡ.

Thoát ra khỏi ký ức, Quý Trầm Giao xuống xe, đi vào viện dưỡng lão. Viện phúc lợi Hoa Linh Lan năm đó và viện dưỡng lão bây giờ đều là do chính quyền địa phương xây dựng, trong viện dưỡng lão chắc chắn có người có thể liên lạc được với nhân viên viện phúc lợi năm đó.

Quý Trầm Giao nói rõ lý do mình đến đây, nhân viên viện dưỡng lão liền nhiệt tình giúp anh liên hệ với người của khu phố, sau đó khu phố đã đưa anh đến gặp một nhân viên của viện phúc lợi sống gần đó, cô Lưu.

Lúc nghe thấy tên cô Lưu Quý Trầm Giao đã thấy quen quen, đến khi gặp mặt cô ở trung tâm hưu trí mới nhớ ra anh từng được cô chăm sóc.

Nhưng đã qua nhiều năm, hơn nữa Quý Trầm Giao đã đổi tên sau khi được nhận nuôi nên cô Lưu đã không còn nhận ra anh nữa.

"Cảnh sát Quý, người của khu phố nói cậu tìm tôi, có việc gì sao?" Cô Lưu đã hơn 60 tuổi, vẫn rất nhiệt tình, nói rồi bà còn định gọt táo cho Quý Trầm Giao.

Quý Trầm Giao liền từ chối: "Cháu muốn hỏi thăm về một cô gái từng sống ở viện phúc lợi, cô ấy tên Hà Lẫm."

Cô Lưu suy nghĩ một hồi rồi cầm chiếc ấm trên bàn lên: "Cậu lên tầng với tôi, lúc viện phúc lợi đóng cửa tôi đã giữ lại rất nhiều ảnh và hồ sơ."

Quý Trầm Giao theo cô Lưu về nhà. Ánh sáng trong căn nhà cũ không tốt nên cô Lưu đã lấy hết hồ sơ, album ra ban công rồi đeo kính lên bắt đầu tìm kiếm.

Quý Trầm Giao cũng cầm lấy một quyển album mở ra xem, anh chợt nhìn thấy ảnh của mình, một cậu bé trầm mặc đứng sau mọi người, những đứa trẻ khác đều đang cười tươi, chỉ riêng cậu mặt lạnh tanh. Đằng sau còn viết tên của anh: Hạ Thành Thật.

"Tìm thấy rồi, cậu xem có phải con bé không?" Cô Lưu đưa tập hồ sơ cho anh "Hạ Tiếu Tiếu, được nhận nuôi năm 8 tuổi, người nhận nuôi là một vợ chồng họ Hà."

Hạ Tiếu Tiếu trong ảnh thắt bím tóc hai bên, nở nụ cười hồn nhiên, bên cạnh bức ảnh còn có một đoạn tin ngắn, cô bé khiếm thính Hạ Tiếu Tiếu được nhận nuôi.

Truyền thông hồi đó không để ý quá nhiều đến quyền riêng tư và cảm xúc cá nhân như bây giờ, việc một cô bé bị khiếm thính như Hạ Tiếu Tiếu được nhận nuôi chỉ là một tin tức rất nhỏ.

Quý Trầm Giao gật đầu: "Cô còn nhớ chuyện gì về khoảng thời gian cô ấy ở viện phúc lợi không? Tại sao cô ấy lại được đưa đến đây?"

Cô Lưu thở dài: "Đương nhiên là nhớ, con bé bị khuyết tật, rất sợ bị người khác xem thường, cũng sợ bản thân ảnh hưởng đến bạn bè nên làm cái gì cũng cố gắng, là một cô bé rất lương thiện."

"Nhưng bị khiếm thính cũng khiến con bé khó được nhận nuôi hơn, có rất nhiều đứa trẻ nhỏ hơn con bé đều đã được nhận nuôi, chỉ có mình con bé đến tận năm 8 tuổi mới có gia đình chấp nhận nhận nuôi nó. Vì thế con bé rất trân trọng gia đình này."

Cô Lưu không biết chuyện Hà Lẫm đã tự sát 3 năm trước, còn vui vẻ nói Hạ Tiếu Tiếu nhất định lớn lên rất xinh đẹp, không chừng còn đã kết hôn, sinh con rồi cũng nên.

Lúc Quý Trầm Giao còn ở viện phúc lợi, anh từng nhìn thấy những đứa trẻ vì cha mẹ không đủ điều kiện nuôi dưỡng nên bị đưa đến đây, nhân viên ở đây thường đều biết cha mẹ thật của bọn trẻ.

"Cô có còn nhớ bố mẹ của Hạ Tiếu Tiếu không ạ?"

Cô Lưu lại tìm kiếm một lúc nhưng không tìm được hồ sơ nào: "Con bé được đặt trước cửa viện nhưng tôi nhớ lúc đó tôi từng gặp qua bố mẹ con bé...Cậu đợi tôi một lát, tôi đi gọi điện hỏi viện trưởng."

"Alo, viện trưởng Vương! Chào bà! Là thế này, hôm nay có một cậu cảnh sát đến tìm tôi để hỏi thăm chuyện của Hạ Tiếu Tiếu..."

Cô Lưu nói chuyện có hơi không rõ ràng, Quý Trầm Giao vừa xem album vừa nghe bà nói chuyện điện thoại.

"...Họ Khương đúng không? Tôi cũng nhớ là họ Khương! Được, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm bà!"

Nghe thấy cô Lưu đã cúp máy, Quý Trầm Giao đặt quyển album xuống.

"Tôi hỏi rồi, vợ chồng đó họ Khương, chồng là công nhân may, vợ ở nhà làm nội trợ, họ đã gửi Hạ Tiếu Tiếu tới đây!"

"Cô chắc chứ ạ?"

"Đừng coi thường chúng tôi! Rất nhiều người trước khi vứt bỏ con cái đều đến đây thăm dò, vợ chồng nhà đó còn đến đây mấy lần, chúng tôi đã thấy họ kỳ lạ từ trước rồi. Sau đó Hạ Tiếu Tiếu bị bỏ lại trước cổng viện, từ đó không thấy họ xuất hiện nữa, không phải họ thì còn ai vào đây. Tôi còn từng cùng viện trưởng đến nhà họ hỏi mà họ không chịu thừa nhận! Tôi hỏi hàng xóm của họ thì được biết là họ vừa sinh con nhưng đã gửi về quê!"

"Nhưng thôi, để con bé đế đây cũng tốt, bọn họ không chăm sóc được con bé thì cứ để chúng tôi, bố mẹ nuôi của nó cũng sẽ yêu thương nó, điều kiện nhà họ Hà chắc chắn tốt hơn bọn họ."

Hiện tại đã có manh mối bố mẹ ruột của Hà Lâm họ Khương, là công nhân may nhưng cảnh sát không thể chỉ dựa vào những đặc điểm này để tìm người. Chưa nói đến việc đây chỉ là suy đoán của cô Lưu và viện trưởng, nguyên việc cả thành phố Hạ Dung có hơn mấy triệu người, thời gian không có nhiều mà cũng không rõ bây giờ vợ chồng họ Khương đó còn ở Hạ Dung không.

Cũng có thể đối chiếu thử ADN, ADN của Hà Lẫm thì có trong kho dữ liệu nhưng bố mẹ của cô ấy thì không chắc.

Điện thoại của cô Lưu chợt vang lên, người gọi đến là viện trưởng. Viện trưởng nói, mấy năm trước từng có một một cậu trai trẻ đến bà hỏi Hạ Tiếu Tiếu được nhà nào nhận nuôi. Vì nguyên tắc bảo mật của viện nên bà không nói cho cậu ấy biết. Cậu nhóc đó có vẻ rất sốt ruột, còn khóc nữa.

Cậu nhóc nói Hạ Tiếu là chị của nó, nó vừa biết được chuyện chị nói bị khuyết tật, bố mẹ không có tiền chữa trị nên đã bỏ chị ở viện phúc lợi Hoa Linh Lan. Bây giờ nó lớn rồi, có thể nuôi được chị nên muốn bù đắp thay cho bố mẹ.

Quý Trầm Giao lập tức hỏi: "Cậu ta bao nhiêu tuổi ạ? Có để lại phương thức liên lạc nào không?"
Viện trưởng nói: "Cậu ấy có để lại số điện thoại cho tôi, tôi vừa tìm thấy, cậu ấy tên Khương Mãnh, 3 năm trước lúc cậu ấy đến tìm tôi hình như mới vừa thi đại học xong, bây giờ chắc đã 21 tuổi rồi."

Viện trưởng cho Quý Trầm Giao số điện thoại, trước khi cúp máy, anh đột nhiên nói: "Viện trưởng Vương!"

"Vâng?"

"Cô..." Quý Trầm Giao siết chặt ngón tay "21 năm trước, vào một ngày mùa xuân, có cậu bé nào trông rất gầy đến viện phúc lợi của mình không ạ?"

Viện trưởng trầm mặc rất lâu: "Cậu nói A Đậu à?"

"A Đậu?"

"Tôi không nhớ rõ là năm nào nhưng đúng là có một cậu bé đã từng mình tìm đến."

Nhịp tim của Quý Trầm Giao tăng lên, hiếm khi anh cảm thấy căng thẳng, sự căng thẳng xen lẫn lòng mong chờ, nhưng cũng lo lắng vì sợ sẽ thất vọng.

"Tôi rất có ấn tượng với cậu bé đó bởi vì lúc vừa đến nó đã hỏi "Đây có phải là viện phúc lợi Hoa Linh Lan không ạ? Có một anh tên Thành Thành đã bảo cháu đến đây.""

Đồng tử của Quý Trầm Giao co lại.

Viện trưởng cười: "Chẳng có đứa trẻ nào giống thằng bé ấy, nó đi rất xa, từ trung tâm thành phố đến đây. Lúc đó chỗ chúng tôi vừa có một cậu bé tên Thành Thành được nhận nuôi nên chúng tôi đã giữ thằng bé ở lại."

Cổ họng Quý Trầm Giao khô khốc: "Vậy sau đó cậu ấy..."

Viện trưởng thở dài: "Mất tích rồi."

"Sao cơ?"

"Thằng bé chỉ ở chúng tôi nửa năm, có một hôm chúng tôi đột nhiên không thấy thằng bé đâu nữa, cũng đường đột như lúc nó xuất hiện. Những đứa trẻ đến viện phúc lợi đa phần là không có nơi nào để đi nhưng chỉ có một mình thằng bé đột nhiên biến mất nên tôi nhớ rất rõ, A Đậu."

Sau khi rời khỏi nhà cô Lưu, Quý Trầm Giao lập tức gửi tên và số điện thoại của Khương Mãnh cho Thẩm Thê, đồng thời nhờ Tịch Vãn dựa vào mẫu ADN của Hà Lẫm kiểm tra xem có ai là người thân của cô ta không.

Làm xong mọi thứ, Quý Trầm Giao bất giác nhớ lại chuyện cũ.

Hồi còn nhỏ anh luôn nghĩ rằng cậu bé được anh giúp đỡ đó nhất định sẽ đến viện phúc lợi Hoa Linh Lan để nhận được sự che chở giống như anh đã từng.

Nhưng nhiều năm trôi qua, anh đã quên mất cậu bé đó.

Sau khi quay về Hạ Dung làm việc, trong một lần đến quận Bắc Thành điều tra anh vô tình nhớ đến cậu bé, lúc này anh mới nhận ra trung tâm thành phố cách viện phúc lợi Hoa Linh rất xa, cậu bé đó không thể nào tự đi bộ đến đây được.

Hơn nữa cậu bé đó tại sao lại phải nghe lời anh?

Lăng Liệp đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, lần trước đi McDonald cậu cũng nhắc đến hồi còn nhỏ từng được một tiểu thiếu gia cho ăn cánh gà, điều này lại khiến anh nhớ lại cậu bé năm đó.

Dù biết rõ Lăng Liệp không phải là cậu bé đó nhưng vừa rồi anh vẫn không nhịn được hỏi thăm viện trưởng.

Đáp án nằm ngoài dự liệu nhưng lại thỏa mãn được nguyện vọng của một cậu bé 7 tuổi.

Thì ra cậu bé đó tên A Đậu, cái tên rất phù hợp, nhỏ như hạt đậu.

Thì ra A Đậu thực sự đã đến viện phúc lợi, còn từng có cuộc sống yên ổn ở đây nửa năm.

Nhưng sau đó thì sao? Tại sao A Đậu lại mất tích? A Đậu đã đi đâu? Cậu bé sống có tốt không?

Khuôn mặt xinh đẹp xinh cười của Lăng Liệp xuất hiện trong đầu Quý Trầm Giao.

Anh rõ ràng đang nghĩ đến A Đậu nhưng người xuất hiện lại là...

Anh xoa thái dương, trong đầu hiện lên một giọng nói: Lỡ như Lăng Liệp thực sự là A Đậu thì sao?
Lúc này Lăng Liệp đang lang thang trên khu phố cổ quận Nam Phong, cậu vừa mới đánh thái cực quyền với mấy chú lớn tuổi, rồi còn ngồi học may vá với mấy cô mấy chị. Mũi khâu phức tạp nhưng Lăng Liệp chỉ cần nhìn 2 lần là có thể học được, thậm chí còn khâu nhanh hơn các cô.

Các cô khen Lăng Liệp thông minh, cậu hỏi gì cũng vui vẻ trẻ lời.

Có một chị lớn tuổi kể số mình lận đận, hồi còn trẻ vui vẻ gả cho người yêu nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì chồng chị bị người ta đánh chết trong một cuộc tranh chấp đất đai. Mặc dù chị đã nhận được một số tiền bồi thường lớn, không phải lo đến chuyện tiền bạc nhưng suy cho cùng vẫn là quả phụ. Hàng xóm láng giềng có người thương nhưng cũng có người nói chị không vượng chồng.

Vì thế mãi đến năm 30 tuổi chị cũng không gả được cho ai, cuối cùng đành ở vậy đến giờ.Bây giờ chị đã hơn 40 tuổi, mở một sạp hàng nhỏ buôn bán, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.

Lăng Liệp hỏi chị về việc tranh chấp năm đó, chị kể rất chi tiết. Nhà chồng chị lấy được tiền bồi thường liền chuyển đi vì cảm thấy mảnh đất này không tốt, từ đó đến giờ cũng không quay lại.

Ngoài ra có một gia đình giờ trở nên giàu có, mở quán ăn, xây nhà nghỉ ở khu phố cổ, sớm đã quên đi chuyện buồn năm xưa.

Nhà họ Long cũng tạm được, ít nhất con gái họ cũng thành tài.

Trong mắt của chị, thảm nhất là nhà họ Âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro