Quyển 1 (49): Hai người thầy - Chương 49: Vượt thời gian trở về mùa hè năm ấy
Quý Trầm Giao sững người, không trả lời.
Trần Hạc thực sự cho anh cảm giác như vậy, thái độ thành thật, rất phối hợp với cảnh sát. Nhìn một cách cảm tính thì Trần Hạc đang cảm thấy ăn năn. Nhưng nếu lý tính thậm chí hơi máu lạnh mà nói, đây chẳng phải là để lấy được sự hảo cảm của xã hội và cảnh sát sao?
"Tích cực nhận tội, động cơ lại là báo thù cho một cô gái đáng thương, bản thân lại không có quan hệ gì với cô gái đó, hoàn toàn là vì "chính nghĩa" mà có thể hy sinh bản thân." Tạ Khuynh lạnh lùng nói: "Động cơ không ảnh hưởng đến việc định tội thủ phạm nhưng sẽ ảnh hưởng đến hình phạt. Thái độ và động cơ của anh ta sẽ ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng của tòa án."
Im lặng một lúc, Quý Trầm Giao nói: "Em không muốn bất kỳ tội phạm nào được thoát tội. Em muốn biết động cơ thực sự của anh ta, cho dù cuối cùng nó không ảnh hưởng đến mức hình phạt mà anh ta phải chịu."
Tạ Khuynh nói: "Thế thì tiếp tục điều tra. Anh cũng không tin mục đích của anh ta là báo thù cho một cô gái không quen biết đã chết cách đây 12 năm."
"Đội trưởng Tạ."
"Không cần lo lắng, bên trên có giục anh nhưng anh không giục cậu. Đi ăn cơm đi, vụ án phải điều tra nhưng bụng cũng phải ăn no mới được."
Sau khi Tạ Khuynh rời đi, điện thoại của Quý Trầm Giao rung lên, trên màn hình hiện ảnh con báo hoa.
Hunter: "Đội trưởng Quý, nghe nói các anh đã phá được án rồi?"
Quý Trầm Giao: "Có chuyện gì?"
Hunter: "Điện thoại của tôi..." sau đó là một icon đang xòe tay đếm tiền.
Quý Trầm Giao buồn cười, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng "Cậu ở đâu?"
Hunter: "Nếu tôi nói cho anh biết anh có mời tôi đi ăn cơm không? Bây giờ cũng trưa rồi."
Vừa nãy khi Lương Vấn Huyền gọi anh đi ăn cơm anh còn đang suy nghĩ về vụ án, lúc này Lăng Liệp dụ anh mời cậu một bữa cơm anh mới cảm thấy đói: "Mời."
Hunter: "Tôi đang ở dưới lầu chờ anh!"
Quý Trầm Giao lại bật cười, người này là cố ý đúng không? Cậu ấy đoán được anh sẽ đồng ý?
Lăng Liệp đang chơi trò chơi trước cổng sở cảnh sát, Lương Vấn Huyền và những người khác ăn cơm xong trở về làm việc, đi qua cổng thì gặp cậu.
Thẩm Thê: "Ấy!"
Lăng Liệp vẫy tay: "Xin chào!"
Lương Vấn Huyền nói: "Cậu đến tìm đội trưởng Quý à? Cậu ấy đang viết báo cáo."
Lăng Liệp: "Anh ấy nói sẽ mời tôi ăn cơm."
Chào hỏi xong, nhóm người rời đi. Thẩm Thê nói: "Anh của em không ăn cơm cùng chúng ta, hóa ra là bị cái tên mặt trắng đó cướp mất."
Vừa nói xong, Thẩm Thê đã nhìn thấy Quý Trầm Giao đi xuống, cậu ta tức giận nói: "Anh, anh sao anh không ăn cơm cùng bọn em?"
Quý Trầm Giao: "Anh có việc."
Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của Quý Trầm Giao, An Tuần tự hỏi: "Ăn cơm với Lăng Liệp là chuyện không thể nói sao?"
Một phút sau, Lăng Liệp đang ngồi trong quán thịt hầm gọi món: "Đói chết mất, đói chết mất, đói chết mất!"
Quý Trầm Giao: "......."
Lăng Liệp gọi món xong: "Đội trưởng Quý, vụ án cũng kết thúc rồi, buổi chiều chúng ta đi mua điện thoại nhé?"
Quý Trầm Giao: "Chưa điều tra xong, vẫn còn một chuyện."
Lăng Liệp mím môi chỉ vào chiếc điện thoại vỡ màn hình của mình.
Một nồi lớn được bưng lên, trong đó có thịt bò, cá lăng, chân gà...Lăng Liệp không gọi món rau nào, ngược lại thịt cá thì gọi đến 7-8 đĩa.
"Tiếp theo anh muốn điều tra chuyện gì? Tôi giúp anh." Lăng Liệp ăn rất nhanh: "Đợi đến khi anh điều tra xong vụ án..."
Quý Trầm Giao: "Thì phải mua điện thoại cho cậu đúng không? Tôi nhớ rồi."
"Hứ!" Lăng Liệp: "Tôi là người ham vật chất như vậy sao?"
Quý Trầm Giao: "Đang làm người thì đúng muốn làm khỉ."
Lăng Liệp: "Tôi muốn nói là, đợi anh phá được vụ án thì nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho tôi, đội trưởng Quý!"
Quý Trầm Giao: "......."
Ăn xong, Quý Trầm Giao muốn đến nhà Trần Hạc kiểm tra, Lăng Liệp cũng muốn đi theo: "Anh cũng biết trí nhớ của tôi tốt mà, manh mối nhiều như vậy, để tôi đi theo biết đâu giúp được cho anh."
Nhà của Trần Hạc ở quận Đông Thành đã bị phong tỏa, đội Trọng án đã đến khám xét 2 lần, camera giám sát cũng điều tra rồi nhưng vì Trần Hạc đã nhận tội ngay lập tức nên những vật chứng trong nhà anh ta cũng không giúp ích gì mấy.
Quý Trầm Giao mở cửa. Đây là một căn hộ có 3 phòng ngủ 1 phòng khách, trang trí đơn giản, có phòng bếp, phòng sách, còn một phòng khác có lẽ là phòng làm việc của anh ta, bên trong đặt vài chiếc máy tính.
Phòng sách bày hai chiếc tủ kính, chiếc máy tính đặt trước cửa sổ sát sàn đã được mang về sở kiểm tra, Trần Hạc đã dùng chiếc máy tính đó để ra chỉ thị cho Vạn Việt và Lý Ngải Khiết.
Giữa phòng sách còn có bày một bàn trà. Khác với bàn trà ngoài phòng khách có ấm trà và đĩa hoa quả, trên bàn trà này không có gì cả, trông không ăn khớp với không gian xung quanh.
Trên bảng trắng đặt bên tường dán ảnh nhóm người Vạn Việt và viết đầy các mốc thời gian. Tủ sách hai bên chất đầy sách và DVD, ngay cả trên bàn máy tính cũng có một chiếc gạt tàn nhưng bàn trà lại trống không.
Quý Trầm Giao mở tủ sách ra, sách bên trong thuộc đủ mọi thể loại, trong đó có một quyển về luật hình sự, phần lớn là sách về IT, trong đó có một số quyển viết bằng tiếng nước ngoài. Xem qua một chút thì thấy Trần Hạc không mua những quyển sách này về trưng mà thực sự đã đọc chúng.
Quý Trầm Giao không khỏi cảm khái: "Trần Hạc từ một đứa trẻ không cha không mẹ trở thành tinh anh trong giới IT như hôm nay thực sự đã phải nỗ lực rất nhiều. Kể cả khi có được địa vị rồi, anh ta vẫn không ngừng học tập, tại sao lại đi đến bước đường này?"
Lăng Liệp xem xong những ghi chép trong sách, nói: "Có lẽ anh ta bắt buộc phải làm vậy."
Quý Trầm Giao im lặng một hồi: "Vậy thì càng chứng tỏ động cơ của anh ta không phải Đường Hồng Đình."
Ngăn trên tủ sách là cửa kính nhưng ngăn dưới là cửa gỗ, Lăng Liệp quỳ xuống, mở cửa tủ ra, bên trong đa số là những đồ vật linh tinh, những thiết bị điện tử đã hỏng và một vài hộp giấy.
Lăng Liệp lấy chúng ra, bên trong đều là đồ dùng bình thường, không có gì đáng chú ý. Trong số đó có một chiếc hộp vốn để đựng máy tính, bên trong đặt rất nhiều giấy tờ và một tờ giấy hướng dẫn trò chơi.
Tờ hướng dẫn và các tài liệu khác đều cũ kỹ, mục nát.
Lăng Liệp lật giở một hồi rồi đột nhiên nói: "Là cờ quân sự."
Quý Trầm Giao cũng đi qua.
Lăng Liệp hỏi: "Hồi nhỏ anh có từng chơi cái này không?"
Hồi trước, trò chơi giải trí không phong phú như bây giờ, cờ quân sự, cắt giấy, bắn bi cũng đủ để đám trẻ con chơi cả buổi chiều.
Quý Trầm Giao cầm tờ giấy hướng dẫn lên: "Có chơi."
"Tôi chưa chơi bao giờ, Thẩm Thê nói đợi giải quyết xong vụ án sẽ dạy tôi chơi." Lăng Liệp nói.
Quý Trầm Giao nói: "Sao hai người lại nói đến cờ quân sự?"
Lăng Liệp: "Vì chúng tôi thấy trong phòng hiệu trưởng ở trung học Thương Thủy có một bộ quân sự, trông rất giống bộ này."
Quý Trầm Giao ngạc nhiên: "Cậu chắc không?"
"Chắc." Lăng Liệp kể lại chuyện lần trước cậu dùng bồ công anh để dụ Thẩm Thê dẫn cậu đến trung học Thương Thủy.
"Đi!" Quý Trầm Giao lập tức cho quân cờ và hộp giấy vào túi vật chứng: "Đến Thương Thủy!"
Đội Trọng án đã rút khỏi Thương Thủy một thời gian rồi nhưng vụ án của Đường Hồng Đình vẫn là chủ đề bàn tán của người dân trong mỗi bữa cơm. Quý Trầm Giao lại đến trung học Thương Thủy, hiệu trưởng Quan lo lắng không biết có chuyện gì. Quý Trầm Giao hỏi: "Trong phòng của bà có phải có một bộ cờ quân sự không?"
"Là cái này sao?" Hiệu trưởng Quan lấy bộ cờ quân sự trong tủ ra.
Sau khi so sánh, Quý Trầm Giao xác định bộ này cùng một loại với bộ tìm thấy ở nhà Trần Hạc: "Cái này là do hiệu trưởng Trần để lại đúng không?"
Hiệu trưởng Quan không hiểu chuyện gì, đáp: "Đúng vậy, trong cái tủ đó đã phần là mấy món đồ chơi nho nhỏ. Ông ấy đi rồi nhưng đó là tình cảm của ông ấy dành cho học sinh nên chúng tôi không vứt đi mà xếp vào đó."
Trong tủ ngoài bộ cờ quân sự còn có những khối gỗ xếp hình đã bạc màu và một vài món đồ chơi khác, đều là những đồ vật không đáng tiền trẻ con bây giờ chắc chẳng có đứa nào thích.
Quý Trầm Giao hỏi: "Đều là đồ chơi hiệu trưởng Trần mua cho học sinh?"
Hiệu trưởng Quan kể lại chuyện của mười mấy năm trước, khi đó điều kiện kinh tế của trung học Thương Thủy rất kém, không có tiền tổ chức các hoạt động ngoại khóa cho học sinh. Năm nào hiệu trưởng Trần cũng tự bỏ tiền ra, lên thành phố mua mấy món đồ chơi mà đám trẻ con thích, học sinh cấp 3 không mấy quan tâm nhưng học sinh cấp 2 lại rất thích. Trong số những món đồ chơi đó, cờ quân sự là được ưa chuộng hơn cả, mấy đứa nhóc đều tranh nhau chơi. Hiệu trưởng Trần đã mua về mấy chục bộ, nhưng sau đó đám trẻ cũng dần không thích nữa, đây là bộ cuối cùng.
Quý Trầm Giao lại hỏi đến Trần Hạc, hiệu trưởng Quan không biết chuyện Trần Hạc đang bị cảnh sát tạm giam, bà cười: "Thằng bé đó là một học sinh tốt, hồi đó thực sự chẳng có mấy đứa thi được trường cấp 3 trọng điểm trên thành phố."
Nhịp tim Quý Trầm Giao tăng nhanh, cảm giác sắp chạm được đến sự thật khiến máu trong người anh nóng lên "Quan hệ giữa anh ta và hiệu trưởng Trần thế nào?"
"Hiệu trưởng Trần đối với học sinh nào cũng yêu thương như nhau." Hiệu trưởng Quan nói: "Có điều Trần Hạc là cô nhi, con người đều có lòng thương cảm mà, thằng bé không có bố mẹ nên hiệu trưởng Trần tự nhiên cũng quan tâm nó hơn."
Tại sở cảnh sát, Trần Hạc lại bị đưa đến phòng thẩm vấn. Khi anh ta nhìn rõ vật để trên bàn, lần đầu tiên trên khuôn mặt luôn cười nhạt của anh ta xuất hiện vẻ cứng đờ, gượng gạo.
Giây sau, anh ta cười chua chát: "Vẫn là bị anh phát hiện."
Ký ức đầu tiên của Trần Hạc là một ngày trời đông xám xịt ở Thương Thủy, trong viện cô nhi luôn có một mùi than dai dẳng. Lúc đó anh rất gầy, cam và táo cô phát cho anh thường bị những đứa trẻ lớn hơn giành mất.
Cô nói, anh bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, lúc đó anh nhỏ như con mèo con. Bố mẹ không cần anh không phải vì anh xấu xí mà vì họ không nuôi nổi anh.
Cô rất dịu dàng, luôn dành cho anh những lời nhẹ nhàng xuất phát từ tấm lòng tử tế, dù anh biết đó chỉ là lời nói dối. Anh lớn lên cùng những đứa trẻ khác, dù cuộc sống cũng chẳng khá khẩm gì, đôi lúc còn bị bắt nạt, đồ ăn thức uống cũng không được thoải mái như những đứa trẻ có bố mẹ nhưng ít nhất không chết đói chết rét.
Nhưng anh luôn không vui và luôn cô độc một mình. Khi những nhà hảo tâm gửi sách và đồ chơi đến, những đứa trẻ khác đều tranh nhau đồ chơi, chỉ có anh lặng lẽ lấy sách. Viện trưởng thấy anh thích sách nên đã dạy anh viết chữ và làm toán, khi học lớp 2, anh đã bắt đầu đọc sách toán Olympic.
Nhưng cũng vì thế mà anh càng không thích chơi với những đứa trẻ bằng tuổi, anh cảm thấy chúng là những đứa ngu ngốc, chẳng khác gì lũ chuột hay chạy lung tung trong viện cô nhi.
Trần Hạc lớn dần, sách các nhà hảo tâm gửi tặng và sách viện trưởng mua cho đã không đủ cho anh đọc nữa, những câu hỏi mà học sinh tiểu học ngồi cả ngày trời không giải được, anh chỉ cần nhìn một lần là có đáp án.
Sau buổi họp phụ huynh, viện trưởng cảm thấy lo lắng. Ông biết nên để Trần Hạc tiếp xúc với những quyển sách sâu sắc hơn và đi đến một thế giới rộng mở hơn nhưng Trần Hạc mới học lớp 4, còn chưa trưởng thành, điều kiện của viện cũng không đủ để đưa thằng bé lên thành phố. Nhờ người lên thành phố mua sách cũng được nhưng ông không phải giáo viên, sợ mua nhầm sách sẽ ảnh hưởng việc học tập của thằng bé.
Thầy Trần ở trung học Thương Thủy là hàng xóm của ông, quan hệ của hai người khá tốt. Thầy Trần dạy toán, nghe nói đã được đề bạt lên chức phó hiệu trưởng. Lúc rảnh rỗi, viện trưởng đã nhắc đến Trần Hạc với thầy Trần, thầy Trần đột nhiên nói: "Vậy thằng bé cần sách gì? Chỗ tôi có nhiều lắm."
Thầy Trần độc thân, đã cống hiến nửa đời người cho ngành giáo dục, trong nhà toàn là sách. Viện trưởng nói cho ông biết về hoàn cảnh của Trần Hạc, ông liền đưa cho viện trưởng một vài quyển sách luyện toán để viện trưởng đem về cho Trần Hạc xem thử.
Trần Hạc vui như bắt được vàng, vùi đầu làm bài đến khi cô gọi lần thứ 3 mới tắt đèn đi ngủ.
Từ đó, Trần Hạc không còn thời gian để ý đến mấy đứa trẻ mà anh cho là ngu ngốc nữa. Anh đắm mình trong đại dương toán học, những đề toán là sự trừng phạt với người khác thì đối với anh lại là những phần thưởng. Làm xong một quyển, anh liền giục viện trưởng mượn thêm, anh còn muốn đến gặp thầy Trần.
Lúc đó thầy Trần đang là hiệu phó nên rất bận rộn, không có thời gian đến viện cô nhi. Mãi sau mới có cơ hội gặp mặt, hai người ngồi dưới gốc cây tranh luận về cách giải toán, thầy Trần còn kể cho Trần Hạc nghe những câu chuyện của những nhà toán học trong và ngoài nước.
Trần Hạc không thích học tiểu học nhưng anh rất mong chờ được lên cấp 2. Thầy Trần đã cho anh một mong muốn đó là được ngồi trong lớp nghe thầy giảng toán ngay cả khi anh đã nằm lòng những câu hỏi toán học cấp 2.
Nhưng đời không như là mơ, mong chờ đến ngày được lên cấp 2 nhưng lúc này Trần Hạc mới phát hiện thầy Trần đã không lên lớp dạy nữa. Hiệu trưởng có trách nhiệm riêng, giáo viên dạy toán lớp Trần Hạc là một thầy giáo trẻ.
Gặp lại hiệu trưởng Trần trong buổi khai giảng đầu tiên, ông có hơi khác so với trí nhớ của anh. Các giáo viên khác nói, hiệu trưởng Trần bị bệnh nhưng uống nhầm thuốc nên gương mặt bị hủy hoại.
Hiệu trưởng Trần trở nên xấu xí nhưng tính tình lại ôn hòa hơn, Trần Hạc lại càng không vì ngoại hình mà sợ ông. Trong lòng anh dường như đã coi hiệu trưởng Trần như người thân chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Trình độ giảng dạy ở trung học Thương Thủy rất bình thường, cho dù hiệu trưởng Trần đã rất cố gắng nhưng cũng khó có thể cải thiện trong một thời gian ngắn.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên, hiệu trưởng Trần từ thành phố về, tiện đường ghé cô nhi viện cho bọn trẻ dưa hấu. Trần Hạc vừa ăn dưa vừa nói: "Em có thể giúp thầy."
Hiệu trưởng Trần nghe không hiểu: "Sao cơ?"
"Không phải thầy muốn thành tích của trường mình tốt hơn, điểm thi cao hơn sao? Hai năm sau, thành tích của trường mình sẽ đạt được như thầy muốn."
Sự tự tin và tinh thần của người trẻ làm hiệu trưởng Trần không khỏi bật cười: "Được, vậy em thi vào trung học số 1 cho thầy đi."
Trung học số 1 ở thành phố, là một trong những trường top đầu của khu vực.
Trần Hạc cau mày: "Em chỉ nói là thi được điểm cao chứ không nói là sẽ thi vào trung học số 1."
Hiệu trưởng Trần: "Nhưng thi được điểm cao không phải là để vào được một trường trung học tốt sao?"
Trần Hạc: "Vậy thì sẽ phải rời khỏi Thương Thủy."
Lời mà anh không nói ra đó là, sẽ phải rời xa thầy.
Hiệu trưởng Trần nghe vậy liền làm tốt trách nhiệm của một giáo viên, phân tích cho anh thấy những lợi ích của việc thi vào trường trung học tốt, có nhiều cơ hội để vào được trường đại học nổi tiếng, sau đó anh có thể tiến xa hơn, cống hiên cho xã hội.
Trần Hạc nghe đến đau đầu, mất kiên nhẫn nói: "Em không đi! Em ở trung học Thương Thủy cũng có thể thi vào đại học trọng điểm!"
Hiệu trưởng Trần bất lực cười: "Thằng bé này!"
Vì lời hứa thi được điểm cao nên từ đó Trần Hạc càng học hành chăm chỉ hơn. Vì thành tích của anh tốt nên đôi khi có vài nữ sinh muốn đến hỏi bài. Anh lạnh lùng giảng lại cho họ, dù thái độ không tình nguyện nhưng nghe lại dễ hiểu hơn thầy giáo. Dần dần anh cũng có một vài người bạn.
Năm anh học lớp 7, cờ quân sự bắt đầu thịnh hành, hiệu trưởng Trần mua về mấy chục bộ, nam sinh đều tranh nhau chơi nhưng Trần Hạc lại thấy trò chơi này nhạt nhẽo. Sao trên đời này lại có thứ vô bổ lãng phí thời gian như vậy? Ăn được tướng của đối phương có giúp bài thi điểm cao hơn chút không?
Hiệu trưởng Trần nghe được lời nhận xét của Trần Hạc liền cười lớn. Ông tranh thủ mấy phút rảnh rỗi gọi Trần Hạc đến gốc cây nơi họ từng tranh luận về cách giải toán, ép anh chơi cờ quân sự với mình.
Trần Hạc xị mặt còn hiệu trưởng Trần lại rất vui.
"Thứ lãng phí thời gian chưa chắc đã vô dụng. Thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng giống như nghỉ ngơi sau một chặng đường vậy, sau đó em sẽ chạy càng nhanh hơn."
Trần Hạc phản bác: "Nhưng vẫn lãng phí thời gian mà."
Hiệu trưởng Trần nghĩ một chút: "Cũng đúng."
Trần Hạc: "........"
Đến khi chơi xong một ván, hiệu trưởng Trần lại nói: "Nhưng lãng phí thời gian một chút cũng vui mà, đúng không?"
Lúc này Trần Hạc mới nhận ra mình đang cười.
Nhưng tại sao anh lại vui vẻ? Chẳng phải là vì hiệu trưởng Trần đã dành ra ít thời gian rảnh chơi với anh hay sao?
"Vui vẻ là được rồi." Hiệu trưởng Trần xoa đầu Trần Hạc: "Đừng để tâm trạng luôn căng thẳng như vậy. Mặc dù chúng ta luôn nói không nên lãng phí thời gian nhưng em đã nỗ lực rất nhiều, lãng phí thời gian một chút cũng không ai trách em đâu."
Bộ cờ quân sự ấy được gửi lại cô nhi viện, thi thoảng Trần Hạc sẽ lấy ra xem, sau đó lại cần thận cất đi.
Năm lớp 8, những học sinh không muốn học tiếp đã xin thôi học để sang trường nghề, hiệu trưởng Trần cũng bận rộn với trường cấp 3, cơ hội gặp Trần Hạc ngày càng ít. Trần Hạc cũng tập trung vào việc thi cử, chớp mắt anh đã lên cấp 3.
Trần Hạc đã thực hiện được lời hứa của mình, thi vào trường cấp 3 Thương Thủy với số điểm cao nhất từ khi trường được thành lập, trong kỳ nghỉ hè anh nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ các trường cấp 3 trọng điểm trong thành phố.
"Em không đi." Trần Hạc kiên quyết nói với hiệu trưởng Trần: "Em sẽ học cấp 3 ở Thương Thủy."
Hiệu trưởng Trần rất cảm động nhưng ông lại lo lắng cho tương lai của Trần Hạc. Ông cố gắng thay đổi trung học Thương Thủy nhưng Trần Hạc không cần phải hy sinh như vậy. Với thành tích cao như vậy, thằng bé đáng lẽ nên đến một trường cấp 3 tốt hơn, tiếp nhận hệ thống giáo dục tốt nhất.
Hiệu trưởng Trần đã dành 1 tuần để khuyên Trần Hạc, cuối cùng anh cũng đồng ý đến trung học số 1. Nhưng Trần Hạc luôn tâm niệm một điều, chờ anh trưởng thành, tốt nghiệp đại học xong anh sẽ quay về báo hiếu hiệu trưởng Trần.
Những ngày ở trung học số 1 trôi qua rất nhanh, xung quanh đều là những học sinh ưu tú như mình, thậm chí còn giỏi giang hơn mình nên Trần Hạc càng phải cố gắng hơn, anh chỉ về Thương Thủy vào kỳ nghỉ hè. Hiệu trưởng Trần cũng từng bước cải thiện được chất lượng của trung học Thương Thủy, tóc ông cũng bạc dần.
Trần Hạc thi đỗ một trường đại học nổi tiếng như mong muốn, học chuyên ngành CNTT. Ngày lên trường, hiệu trưởng Trần đến nhà ga tiễn anh, ông nói anh chính là niềm tự hào của ông.
"Em sẽ quay về trường làm giáo viên tin học." Trần Hạc trịnh trọng nói.
Hiệu trưởng Trần cười: "Đừng quay về, em có một tương lai rộng mở, thầy muốn em bay cao hơn."
Vì câu nói này, Trần Hạc giận dỗi rời đi. Lịch học ở đại học dày đặc lại phải đi làm thêm nên ngay cả nghỉ tết Trần Hạc cũng không thể về Thương Thủy. Khi xảy ra vụ án của Đường Hồng Đình, anh đang là học sinh ưu tú đại diện trường đi trao đổi ở nước ngoài.
Anh trước giờ không xem tin tức, sau khi có sự nghiệp ổn định, anh định quay về Thương Thủy gặp hiệu trưởng Trần, anh muốn hỏi ông có phải anh đã trở thành dáng vẻ mà ông mong muốn hay không.
Nhưng điều đợi anh ở quê nhà là bi kịch.
Hiệu trưởng Trần đã từ chức dưới áp lực của dư luận và những lời nguyền rủa của bà ngoại Đường Hồng Đình. Sau đó trong lúc đi câu cá không cẩn thận bị chết đuối, giờ đây ông ấy chỉ còn là một hũ tro lạnh.
Thế giới của Trần Hạc sụp đổ từ giây phút đó, mọi người xung quanh trở nên xấu xí. Anh vốn nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt bàng quan, lạnh lùng, chính sự ấm áp của hiệu trưởng Trần đã thay đổi anh.
Nhưng trớ trêu thay, con người ấm áp đó lại chết trong sự ác ý của mọi người. Đường Hồng Đình chết thì có liên quan gì đến hiệu trưởng Trần? Tại sao hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật còn người lương thiện như hiệu trưởng Trần lại phải chịu mọi hậu quả?
Sau khi đến thắp hương cho hiệu trưởng Trần, Trần Hạc quay trở về thành phố.
Từ đó, cuộc sống của anh đã thay đổi. Anh có một công việc đầy hứa hẹn, năng lực tốt, chỉ cần cố gắng thêm vài năm là có thể thăng chức. Nhưng ý nghĩa để anh tiếp tục cuộc sống này là báo thù cho hiệu trưởng Trần.
Anh sẽ làm mọi thứ để hung thủ phải trả giá đắt.
"Những chuyện xảy ra sau đó, anh cũng biết hết rồi." Sự căng thẳng của Trần Hạc dường như đã tiêu tan chỉ còn lại vẻ mờ mịt: "Tôi che giấu động cơ không phải là để được phán nhẹ tội, các người đoán sai rồi."
Nói rồi anh nhìn quân cờ quân sự, dường như quân cờ ấy có thể giúp anh vượt thời gian trở lại mùa hè dưới gốc cây năm nào, hiệu trưởng Trần gieo vào lòng anh một hạt giống hy vọng, anh nỗ lực làm bài để hoàn thành lời hứa với ông.
Nhưng trải qua bãi bể nương dâu, giờ đây vật còn người mất.
"Đây là thứ duy nhất ông ấy để lại cho tôi." Trần Hạc nói: "Chỉ có nó là tôi không nỡ vứt đi."
Quý Trầm Giao hỏi nếu anh ta đã muốn báo thù cho hiệu trưởng Trần, tại sao lại lấy Đường Hồng Đình làm vỏ bọc nhưng Trần Hạc chỉ cười nhạt không trả lời.
"Tôi còn có một câu hỏi nữa." Quý Trầm Giao nói: "Ký Khắc có quan hệ gì với anh?"
Biểu cảm trên mặt Trần Hạc lại trở nên phức tạp, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó nhưng lại không muốn nói gì, giống như chỉ cần không nói ra anh ta vẫn có thể giả vờ là mình không hiểu.
Quý Trầm Giao lấy bức ảnh hiệu trưởng Trần trước khi khuôn mặt bị biến dạng ra đặt chung với bức ảnh chụp Ký Khắc: "Lúc anh học tiểu học, trung học Thương Thủy từng được sửa sang lại, hiệu trưởng Trần muốn hoa viên đẹp hơn nhưng lại không đủ chi phí. Bạn cũ của ông ấy là Ký Khắc đã giúp ông ấy mua được gạch sứ với giá gốc. Mùa hè năm đó Ký Khắc đã ở lại Thương Thủy, có lẽ ông ta không chỉ giúp hiệu trưởng Trần chuyện này."
Đồng tử Trần Hạc đột nhiên co rút, một lúc lâu sau, anh ta cười chua chát: "Tôi không quen người này. Mọi chuyện do một mình tôi làm, tôi không có gì cần giải thích nữa."
Quý Trầm Giao nhìn Trần Hạc bị đưa đến phòng tạm giam, trong lòng đã có đáp án.
"Anh ta không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của hiệu trưởng Trần. Ông ấy đã vất vả cả đời, vốn dĩ có thể làm một giáo viên bình thường nhưng cuối cùng lại chết trong sự nguyền rủa của người khác." Lăng Liệp đi đến bên cạnh Quý Trầm Giao, ánh nắng mùa hè thiêu đốt quét qua cửa văn phòng thành phố.
"Anh ta biết hiệu trưởng Trần không muốn anh ta làm vậy nhưng anh ta vẫn làm." Quý Trầm Giao thờ dài: "Có lẽ còn vì người khác nữa."
Lăng Liệp nhún vai: "Nhưng anh ta không nói ra, anh sẽ không bao giờ điều tra ra được, sự thật này chỉ thuộc về bọn họ thôi."
Quý Trầm Giao im lặng một lát rồi quay đầu: "Vậy sự thật về vụ án của Lưu Ý Tường thuộc về ai?"
Lăng Liệp thoải mái nói: "Dù sao cũng không thuộc về tôi. Đội trưởng Quý, sự trong sạch của tôi..."
"Biết rồi, đội Trọng án phải trả lại sự trong sạch cho cậu." Quý Trầm Giao nói rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Lăng Liệp hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Nhà họ Ký." Quý Trầm Giao nói: "Hỏi xem lần trước Ký Hành đến núi Vô Danh sám hối chuyện gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro