Quyển 1 (44): Hai người thầy - Chương 44: Tri kỷ
Lý Ngải Binh đi đến quầy bar, đổ hạt cà phê vào máy, nói:
"Thị trấn Thương Thủy không an toàn" Cậu ta cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống trán, Quý Trầm Giao nhìn không rõ biểu cảm của cậu ta: "Bọn họ đều nói Đường Hồng Đình chọc phải đám xã hội đen nên mới bị hại, cảnh sát chưa tìm được hung thủ nên hắn vẫn nhởn nhơ bên ngoài."
Cậu ta nói rất chậm, giọng cũng trầm, Quý Trầm Giao gần như có thể nhìn thấy lồng ngực cậu ta phập phồng dưới lớp áo len mỏng.
"Chị tôi cũng là người dễ bị bắt nạt, nếu cứ tiếp tục ở đó, hung thủ biết cảnh sát không bắt được hắn lại nhắm vào chị tôi thì phải làm sao?" Lý Ngải Binh ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh: "Nếu anh đã đến thị trấn Thương Thủy để điều tra thì anh cũng phải biết cảnh sát ở đó đã điều tra mấy tháng trời nhưng cũng không tra ra được gì. Đợi đến lúc họ đi vào ngõ cụt không để ý đến vụ án này nữa chị tôi phải làm sao?"
Quý Trầm Giao nhìn Lý Ngải Binh, cảm nhận được cậu ta đã sớm chuẩn bị cho mình một lý do hợp lý.
"Sau khi rời khỏi Thương Thủy hai người có đi học tiếp không?"
Lý Ngải Binh cười: "Không học nữa, những người như chúng tôi có học nữa cũng vô dụng, chẳng bằng sớm đi làm kiếm tiền."
Quý Trầm Giao như một người bạn đang tâm sự với cậu ta: "Sau đó cậu bắt đầu viết sách?"
"Phải, đến thành phố mấy năm mọi chi phí vẫn phải để chị tôi lo liệu, tất nhiên tôi cũng đi làm mấy công việc như bốc vác, rửa bát, bán trà sữa." Lý Ngải Binh nheo mắt: "Trời không phụ người có lòng, chúng tôi đã vượt qua tất cả."
Quý Trầm Giao im lặng một lát rồi nói: "Nhưng có vẻ như chị cậu không cam tâm."
Lý Ngải Binh: "Hả?"
"Tôi cho cậu xem hồ sơ của chị cậu khi xin vào tòa soạn Dung Tinh làm việc." Quý Trầm Giao mở album ảnh ra: "Ở cột học vấn, cô ấy không học đại học nên điền là học sinh trường trung học số 17."
Lý Ngải Binh cau mày: "Chỉ là điền bừa mà thôi."
"Cô ấy tiếc nuối và tự ti không học đại học, thậm chí còn không lấy được bằng tốt nghiệp cấp 3. Vì thế nên cô ấy mới điền là học ở trường trong trung học số 17 - ngôi trường tốt nhất thành phố." Quý Trầm Giao nhìn vào mắt Lý Ngải Binh: "Cậu đã hoàn thành ước mơ rồi nhưng chị cậu thì sao?"
Trên khuôn mặt luôn giữ bình tĩnh của Lý Ngải Binh cuối cùng cũng lộ ra vẻ khó chịu, cậu ta cắn môi, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh: "Chị ấy là phụ nữ, không cần phải ép bản thân chịu khổ như vậy, có tôi ở đây, chị ấy muốn cái gì tôi cũng có thể mua cho chị ấy, cuộc sống mà chị ấy muốn tôi cũng có thể giúp chị ấy thực hiện. Tôi đã khuyên chị ấy rằng không cần đi làm nữa, chỗ đó có thể trả cho chị ấy bao nhiêu tiền chứ? Chị ấy, chị ấy không nghe tôi."
Lý Ngải Khiết hiện vẫn chưa rõ tung tích, Quý Trầm Giao quay về văn phòng thành phố để xem manh mối. Đội Trọng án đang đặt ra hai giả thiết, một là Lý Ngải Khiết đã bị tên hung thủ còn lại giết chết, những dấu vết mà Lý Ngải Khiết để lại chứng minh cô ta bị lợi dụng. Giả thiết thứ hai là Lý Ngải Khiết chưa chết mà chỉ là sợ tội bỏ trốn bởi vì Lý Ngải Binh trông rất ung dung, giống như cậu ta biết Lý Ngải Khiết vẫn an toàn.
Hai giả thiết đều có lý, Quý Trầm Giao nghe mọi người tranh luận, bất giác nghĩ đến hai điều khiến anh băn khoăn.
Nếu như Chương Húc Minh là do Lý Ngải Khiết giết vậy thì Lý Ngải Binh đóng vai trò gì trong vụ án này? Nói rộng hơn là 12 năm trước, cậu ta có liên quan gì đến cái chết của Đường Hồng Đình? Biết được chuyện Lý Ngải Khiết mất tích và chị mình rất có khả năng là hung thủ giết người, phản ứng của cậu ta giống như biết được gì đó. Nhưng nếu muốn kết luận cậu ta có tham gia vào vụ án thì vẫn thiếu bằng chứng.
Ngoài ra, gần đây Lý Ngải Binh mới quay về Hạ Dung, khi Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh chết, cậu ta đang ở nước ngoài, có nhân viên và nhà đầu tư làm chứng, cậu ta không thể giết người.
Điều còn lại chính là dường như Lý Ngải Khiết không chủ động dậy vào hai vụ án này, có người đã nói hoặc ép cô ta hành động. Nhưng bọn họ liên lạc với nhau thế nào? Gặp trực tiếp? Nếu như không phải gặp trực tiếp thì tại sao không để lại bất cứ dấu vết nào trên mạng?
Lịch sử trò chuyện có thể xóa nhưng bên phòng kỹ thuật đã khôi phục lại lịch sử hoạt động trên các trang mạng xã hội của Lý Ngải Khiết nhưng cũng không thu được gì. Kẻ luôn nấp trong bóng tối điều khiển mọi thứ đó đã liên lạc với Lý Ngải Khiết bằng cách nào?
Trong phòng họp khói thuốc dày đặc, bọn họ đã mấy đêm không được nghỉ ngơi, chỉ dựa vào thuốc lá và cà phê để duy trì sự tỉnh táo. Sau khi cuộc họp kết thúc, Lương Vấn Huyền gọi Quý Trầm Giao lại. Quý Trầm Giao hỏi: "Là chuyện của Ký Khắc à anh?"
Lương Vấn Huyền gật đầu: "Ký Khắc và Trần Biện An - hiệu trưởng Trần đúng là từng học ở trường đại học sư phạm Hạ Dung, thậm chí họ còn là bạn cùng phòng nữa. Hiệu trưởng Trần là đại diện tiêu biểu của học sinh ưu tú, nhiều lần được đạt giải, còn Ký Khắc lại trái ngược với ông ấy, luôn bị người khác chỉ trích. Mới học được hai năm thì thôi học, chưa từng làm giáo viên một ngày nào."
"Tại sao ông ta thôi học?"
"Chuyện này anh chưa tra ra được. Thầy dạy bọn họ đã mất từ lâu, bạn học người thì qua đời, người thì chuyển đi nơi khác. Khóa đó của bọn họ có một người ở lại trường làm giảng viên nhưng ông ấy vừa mới làm phẫu thuật, người nhà không cho gặp."
Quý Trầm Giao cầm tờ giấy ghi tên ông lão và địa chỉ bệnh viện "Cảm ơn anh Lương, để em đến bệnh viện xem."
Lúc này Lăng Liệp vẫn ở thị trấn Thương Thủy. Cậu hái một nắm bồ công anh rất tròn, nấp sau bức tường thổi chúng, một bông lại một bông.
Thẩm Thê đi ngang qua, vừa định đưa tay tóm lấy Lăng Liệp thì Lăng Liệp đã né sang một bên khiến cậu ta bắt hụt.
Thẩm Thê nhìn thấy Lăng Liệp liền trở nên cảnh giác.
Lăng Liệp ngoắc ngoắc ngón tay.
Thẩm Thê ra vẻ hung dữ nói: "Làm gì?"
Lăng Liệp: "Muốn không? Tôi cho cậu hết đấy, nhưng mà có một điều kiện."
Thẩm Thê nhìn mấy bông bồ công anh: "Điều kiện gì?"
"Một người dân bình thường như tôi có thể đến trường trung học Thương Thủy thăm quan nhưng không thể vào phòng hiệu trưởng, cậu dẫn tôi đi xem chút đi."
Thẩm Thất như đang đối mặt với kẻ địch: "Anh lại muốn dở trò gì?"
Lăng Liệp giấu bồ công anh ra sau lưng. Không đưa tôi đi? Được thôi. Muốn có bồ công anh? Còn lâu tôi mới cho cậu.
Thẩm Thê: "........"
Lăng Liệp hất mặt lên trời rời đi, Thẩm Thê đấu tranh tư tưởng một lúc rồi nói lớn: "Tôi đưa anh đi! Nhưng anh phải nói cho tôi biết anh muốn làm gì! Anh tôi không ở đây, tôi phải thay anh ấy gánh vác trách nhiệm quản lý anh!"
Lăng Liệp đặt bồ công anh vào tay Thẩm Thê, vỗ vai cậu nhóc: "Không phải anh cậu nói hiệu trưởng Trần có thể liên quan đến vụ án sao? Tôi muốn xem xem ông ấy có để lại gì ở trường không."
Thẩm Thê dẫn Lăng Liệp đi được nửa đường đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Trong tủ kính có một bộ cờ quân sự! Lần đâu tiên tôi và anh đến trường, hiệu trưởng Quan đã nói đó là đồ hiệu trưởng Trần để lại!"
Lăng Liệp cau mày: "Cờ quân sự?"
"Đúng! Lúc nhỏ anh cũng từng chơi cờ quân sự đúng không? Là loại cờ có binh lính, tướng quân, địa lôi ấy, nhưng bây giờ đã lỗi thời rồi. Hôm đó sau khi tôi thấy bộ cờ đó đã đặt một bộ trên mạng." Thẩm Thê nói một hồi chợt ngừng lại: "Đừng... đừng nói với tôi là anh chưa từng chơi cờ quân sự nhé!"
Lăng Liệp cười: "Chưa."
Lòng trắc ẩn của Thẩm Thê chợt trỗi dậy. Làm gì có đứa trẻ nào chưa từng chơi cờ quân sự, chắc chắn anh ta có tuổi thơ bất hạnh.
Thẩm Thê nghĩ gì đều viết hết lên mặt, Lăng Liệp vừa nhìn đã hiểu: "Vậy lần sau cậu dạy tôi nhé?"
Lần này Thẩm Thê không bài xích Lăng Liệp nữa, trong mắt cậu nhóc một đứa trẻ chưa từng chơi cờ quân sự chắc chắn là một đứa trẻ đáng thương. Cậu sao có thể tính toán với một đứa trẻ đáng thương chứ? "Được, quay về sẽ dạy anh chơi!"
Hai người đến trung học Thương Thủy, Thẩm Thê chào hỏi với hiệu trưởng Quan rồi chỉ bộ cờ quân sự trong tủ kính cho Lăng Liệp xem.
Ngoài cờ quân sự, trong tủ còn có một vài món đồ chơi đã cũ. Lăng Liệp nhìn từng cái một sau đó rời đi.
Thẩm Thê: "Vậy là xong rồi? Anh phát hiện ra cái gì à?"
Lăng Liệp thản nhiên nói: "Chẳng phát hiện ra gì cả."
"Vậy chúng ta uổng công đến đây làm gì?"
"Sao lại uổng công? Không phải cậu thu được bồ công anh sao?"
Thẩm Thê nhìn mấy bông bồ công anh đung đưa nhẹ nhàng trong gió, chúng như đang cười cậu là tên ngốc.
Thẩm Thê: "......."
Thẩm Thê ngẩng đầu lên Lăng Liệp đã không thấy đâu. Cậu nghi ngờ mình vừa bị Lăng Liệp chơi một vố.
Một cuộc điều tra quy mô lớn được tiến hành ở thị trấn Thương Thủy.
Tịch Vãn báo cáo, cô đã điều tra ra được có 39 người đã rời khỏi Thương Thủy sau khi vụ án của Đường Hồng Đình xảy ra. Sau khi xem xét tuổi tác và loại trừ những người lớn tuổi ra thì còn lại 10 người.
Tịch Vãn có chút lo lắng: "Tôi cảm thấy điều tra như vậy vẫn sẽ bỏ sót nhưng việc này là không thể tránh khỏi."
Quý Trầm Giao: "Tại sao lại nói vậy?"
"Là Lưu Ngọc Thuần. Nếu Lưu Ngọc Thuần còn sống và chị ta có liên quan đến vụ án của Đường Hồng Đình thì chúng ta có thể dựa vào chị ta để điều tra nhưng bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào những người có đặc điểm khá giống Chương Húc Minh để điều tra."
Im lặng một lúc, Quý Trầm Giao nói: "Bây giờ cô rảnh không? Gửi danh sách cho tôi."
10 phút sau, Quý Trầm Giao xem xong danh sách: "Không có Vạn Việt à?"
Tịch Vãn nói: "Ai?"
"Cũng là một tên du côn, từng học ở trung học Thương Thủy." Sở dĩ anh có ấn tượng với người này là vì giáo viên của anh ta nói anh ta là người duy nhất thay đổi và giờ đang sống rất tốt "Bây giờ cậu ta chắc chắn không còn ở Thương Thủy nữa, cậu ta đã rời Thương Thủy đi học rồi nhưng không phải trong năm đó sao?"
"Để tôi xem xem." Tiếng lạch cạch phát ra trong tai nghe, một lúc sau Tịch Vãn nói: "Vạn Việt mà anh nói đúng là đã rời khỏi Thương Thủy nhưng là 1 năm rưỡi sau đó. Sao thế, anh cảm thấy anh ta có vấn đề à?"
Quý Trầm Giao lắc đầu. Anh chỉ đặc biệt ấn tượng với cái tên này giữa một loạt những tên xa lạ. Trước khi điều tra những người rời khỏi Thương Thủy anh và Tịch Vãn đã thảo luận với nhau về giới hạn thời gian, từ nửa năm kéo dài đến 1 năm, điều này cũng là để thu hẹp phạm vi điều tra. Nếu những người có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình muốn bỏ trốn thì sẽ rời đi trong khoảng thời gian này, đợi đến hơn một năm sau mới rời đi thì không gọi là bỏ trốn nữa.
"Tôi sẽ điều tra thêm về người này." Tịch Vãn nói.
Quý Trầm Giao định nói không cần thì Tịch Vãn đã cười: "Lão đại, tôi tin vào trực giác của anh. Tôi cảm thấy những người thường xuyên tiếp xúc với những vụ án sẽ có một loại linh cảm, giống như một miếng nam châm có thể hút được vụn sắt vậy. Nếu anh đã chú ý đến anh ta thì đừng bỏ qua."
Đội Trọng án bắt đầu điều tra tình hình hiện tại của những người đã rời đi, vụ án của Chương Húc Minh do phân cục Nam Thành phụ trách nên Quý Trầm Giao cũng giao việc giám sát Lý Ngải Binh cho họ. Trần Tinh biết được quá khứ của hai chị em cũng thấy thương cảm nên thái độ với họ cũng nhẹ nhàng hơn.
Quý Trầm Giao nhận ra điều này: "Đội trưởng Trần, cô sao vậy?"
Trần Tinh lắc đầu: "Tôi cũng có một đứa em trai, chỉ nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Hồi nhỏ nó rất bám tôi, có gì tốt cũng muốn để dành cho chị, còn luôn nói muốn bảo vệ tôi còn nói tôi là công chúa."
Quý Trầm Giao: "Bây giờ thì sao?"
"Tôi chẳng làm được công chúa mà làm cảnh sát, nó liền không để ý đến tôi nữa."
"?"
Đừng hiểu lầm, gia đình tôi không có xích mích gì cả." Trần Tinh giải thích: "Nhưng tôi làm nó tổn thương,vì khi lớn lên người có thể bảo vệ đối phương là tôi."
Quý Trầm Giao không hiểu rõ gia đình của Trần Tinh, anh chỉ nghĩ nếu mình có một người chị chắc chắn anh cũng không muốn chị mình chịu bất kỳ tổn hại nào. Nghề cảnh sát này quá nguy hiểm, bản thân anh cũng không mong muốn chị mình làm cảnh sát. Chị gái nên được đàn ông trong nhà bảo vệ.
"Em trai cô là lo cho cô thôi." Quý Trầm Giao nói: "Trong mắt em trai, chị gái dù đã lớn hay còn nhỏ thì đều cần được bảo vệ."
Trần Tinh có hai ngạc nhiên, cô cười: "Đội trưởng Quý, tôi phát hiện thật ra anh rất ấm áp."
Lý Ngải Binh dường như nhận ra cảnh sát đang theo dõi mình nên ngày nào cũng như ngày nào chỉ ra ngoài đi chợ, mua sắm, lên mạng, xem phim. Thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh sát còn hỏi về thông tin của chị cậu ta.
Quý Trầm Giao cảm thấy cậu ta đang chờ đợi điều gì đó.
Thị trấn Thương Thủy.
Sau khi "trêu chọc" Thẩm Thê, Lăng Liệp lái xe ba bánh đến một khu nhà mới ở phía nam thị trấn. Nhà ở khu này đều là biệt thự, nhà đầu tư đang học theo Hạ Dung xây một khu nhà cho các đại gia nhưng người dân ở đây lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nên đa số nhà ở đây đều đang bỏ trống.
Mặc dù Lăng Liệp lái xe ba bánh nhưng nhìn cậu giống như đang đi xem nhà nên cũng không có ai ngăn cản. Cậu đi loanh quanh một lúc thì nhìn thấy một ông già dắt một con poodle đi dạo.
Con poodle chạy tới chỗ Lăng Liệp, Lăng Liệp nhìn nó: "Tắc tắc tắc..."
Ông già nhìn nhìn Lăng Liệp, sự chán ghét những kẻ nghèo đói hiện rõ ràng trên mặt nhưng ông ta lại sợ lỡ như cậu là người giàu có. Dù sao thì bây giờ cũng có một số người sợ thể hiện mình giàu có, ra ngoài đều mặc quần áo như công nhân bình thường.
Nghĩ rồi, ông ta chủ động bắt chuyện: "Cậu trai trẻ, cậu định mua nhà ở đây à?"
Lăng Liệp cười: "Cháu cũng chưa quyết định, cháu đang đi xem. Ông sống ở đây à?"
Ông già đắc ý ngẩng cao đầu, ông ta thích nhất nghe người khác hỏi chuyện này, chỉ về phía căn biệt thự cách đó không xa: "Đó là nhà tôi đấy. Ở khu này tốt lắm, yên tĩnh, sạch sẽ lại an toàn. Mà cũng phải thôi..."
Lăng Liệp thuận miệng hỏi: "Ồ, thế có chỗ nào không tốt không?"
Ông già nói: "Chỗ nào cũng tốt mỗi tội đắt."
Lăng Liệp biết ý gật đầu.
Ông già nhìn Lăng Liệp: "Cậu trai trẻ, cậu tự mua nhà à?"
Lăng Liệp cười: "Ông nhìn cháu có chỗ nào giống mua được nhà?"
Ông già cau mày: "Vậy cậu..."
"Bố mẹ cháu làm ăn ở nước ngoài, giàu to rồi nên muốn mua cho cháu!"
Ông lão từ u ám chuyển sang vui vẻ, trong mắt còn thấy được sự ngưỡng mộ: "Vậy thì tốt. Cậu ưng căn nào rồi? Nói không chừng chúng ta có thể làm hàng xóm đấy."
Lăng Liệp: "Cháu vẫn đang xem. Căn nhà này là ông ở với con à?"
"Không!" Ông già xua tay: "Chỉ có tôi với vợ ở thôi! Cháu tôi mua cho đấy, một lần thanh toán hết luôn!"
"À! Ông đúng là có phúc thật đấy, cháu ông vừa giỏi lại vừa hiếu thảo. Anh ấy làm nghề gì vậy?"
Như chọc trúng huyệt, ông già bắt đầu khen cháu trai không ngớt lời.
"Cháu tôi giỏi lắm! Cậu đi khắp thị trấn này hỏi ai mà không biết Vạn Việt!"
Lăng Liệp rất chú ý lắng nghe: "Cháu ông tên Vạn Việt à? Tên hay quá! Là do ông đặt cho à? Ông có hiểu biết sâu rộng thật đấy!"
Ông già được khen vui mừng đến nỗi muốn kể chuyện Vạn Việt khi anh ta còn ở trong bụng mẹ.
Nhà họ Vạn vốn nghèo, bố mẹ Vạn Việt đã ly hôn khi cậu ta vừa vào tiểu học, Mẹ Vạn Việt khinh thường bố anh ta nên đã cùng đồng hương đi nơi khác làm ăn, Vạn Việt sống cùng bố, đang học cấp 2 thì nghỉ học. Gia đình không quản được anh ta nên chỉ đành nhìn anh ta giao du với mấy đứa bạn xấu.
Năm Vạn Việt 19 tuổi, mẹ anh ta đột nhiên quay về nói muốn đưa anh ta đi. Lúc đó mẹ anh ta đã trở nên giàu có, nhìn cách ăn mặc trang điểm là biết là người có tiền, còn lấy ông chủ của một công ty.
Nhà họ Vạn không nỡ đến Vạn Việt đi nhưng Vạn Việt lại đồng ý đi.
Mẹ Vạn Việt chạy tiền để anh ta từ một đứa chưa tốt nghiệp cấp 2 trở thành học sinh trường quốc tế, bắt đầu học lại từ đầu. Thời kỳ phản nghịch của Vạn Việt như kết thúc sau một đêm, anh ta bắt đầu chăm chỉ học tập.
Anh ta không thi đại học mà được mẹ và dượng đưa ra nước ngoài du học 5 năm, lấy được hai tấm bằng luật và quản trị kinh doanh, về nước liền đầu quân cho một tập đoàn lớn, làm ở phòng pháp lý.
Nhà họ Vạn vốn tưởng Vạn Việt bay lên cành cao rồi sẽ không nhớ đến họ nữa nhưng không ngờ năm nào anh ta cũng về thăm họ, còn mua một căn biệt thự cho ông bà ở.
Chuyện này khiến ông bà Vạn trở thành người có phúc nhất thị trấn Thương Thủy, mọi người đều khen Vạn Việt vừa có tài vừa có hiếu.
Vạn Việt được mọi người trong thị trấn biết đến tất nhiên không thể thiếu "công lao" của ông nội.
"Ngôi nhà này thật sự rất tốt, ở đây cũng nở mày nở mặt. Ông già dẫn Lăng Liệp đến cổng khu nhà, đắc ý xoa tay: "Có điều ở được không còn phải xem trong túi cậu có bao nhiêu tiền."
Lăng Liệp: "Vậy đợi thêm mấy chục năm nữa đi."
Ông già nghe không hiểu: "Đợi...mấy chục năm nữa?"
"Đợi mấy chục năm nữa, cháu có đứa cháu vừa tài giỏi vừa có hiếu như cháu trai ông."
Hai người nhìn nhau bật cười.
Mà lúc này ở Hạ Dung, trong một tòa nhà cao tầng ở phố tài chính, Vạn Việt cầm tài liệu trợ lý vừa đưa, đi qua đi lại.
Tại bệnh viện số 6 Hạ Dung, Quý Trầm Giao cầm giỏ hoa quả đến phòng bệnh có 3 người, trong đó có một người là bạn cùng lớp của hiệu trưởng Trần và Ký Khắc, cũng là người duy nhất có thể cung cấp manh mối cho đội Trọng án về chuyện năm đó.
Người nhà của ông cụ vẫn có phần bài xích cảnh sát, họ cảm thấy cha mình đang bị bệnh vừa trải qua phẫu thuật, không nên bị cảnh sát thẩm vấn. Quý Trầm Giao giải thích rằng anh chỉ muốn tìm hiểu một chuyện xảy ra lúc ông cụ học đại học chứ không phải thẩm vấn ông. Cũng may ông cụ cũng muốn ngồi dậy vận động, nghe Quý Trầm Giao nói vậy liền đồng ý.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, trời trong nhưng không quá nóng, khu vườn dưới khoa nội trú rợp bóng cây. Quý Trầm Giao đẩy xe lăn, lắng nghe câu chuyện năm xưa qua giọng khàn khàn của ông cụ.
Trong ký ức của ông, Trần Biện An là người thật thà nhất, giản dị nhất mà ông từng biết, từ lúc nhập học ông ấy luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục. Năm đó, Trần Biện An là người có thành tích tốt nhất cả khóa, đáng lẽ ông ấy có thể học cao hơn sau đó được giữ lại trường hoặc đến một ngôi trường danh tiếng nhưng ông ấy kiên quyết muốn về quê vì điều kiện giáo dục ở quê còn hạn chế, ông ấy muốn về phát triển công tác giáo dục ở quê.
Ký Khắc lại là người trái ngược hoàn toàn với Trần Biện An nhưng điều này không có nghĩa là Ký Khắc học kém. Thành tích của Ký Khắc rất tốt, thậm chí còn có lúc còn vượt qua cả Trần Biện An, nhưng Ký Khắc lại thường xuyên có những hành động kỳ quái, ví dụ như dạy trẻ con những quan niệm không phù hợp với đạo đức và xã hội, hơn nữa ngôn ngữ còn rất kích động. Đừng nói là những đứa trẻ chưa hình thành thế giới quan, kể cả những bạn học trưởng thành như ông cũng có lúc bị Ký Khắc tẩy não.
Giảng viên đánh giá Ký Khắc rất thấp, năm học đầu tiên đã có giảng viên nói Ký Khắc rất thông minh nhưng không phù hợp làm trong ngành giáo dục. Bị những lời dị nghị sau lưng như vậy khiến con đường học tập của Ký Khắc càng khó khăn, các bạn học đều xa lánh ông ta. Chỉ có Trần Biện An làm bạn với ông ta.
Bạn bè đều khuyên Trần Biện An đừng thân thiết với Ký Khắc quá nhưng ông ấy nói Ký Khắc rất giỏi, ông ấy có thể học hỏi từ ông ta nên không có ký do gì phải xa lánh một người ưu tú và có tư duy độc lập như vậy cả.
Hai năm sau, Ký Khắc vì nhiều lần có những phát ngôn không phù hợp, tư tưởng sai lệch nên nhà trường đã khuyên ông ta tự xin thôi học. Mặc dù trên hồ sơ của ông ấy không ghi rõ nguyên nhân nhưng mọi người đều biết.
Trần Biện An còn vì chuyện này mà đến tìm hiệu trưởng, dù Ký Khắc không phù hợp làm giáo viên nhưng nhà trường không được cướp mất quyền tiếp nhận giáo dục của ông ta, nhưng cuối cùng nhà trường cũng không tiếp nhận ý kiến của Trần Biện An. Trước khi rời đi Ký Khắc đã tìm Trần Biện An nói chuyện rất lâu nhưng ngoài hai bọn họ ra không ai biết họ đã nói chuyện gì.
Sau đó, mọi thứ trở lại bình thường, cũng không có ai gặp lại Ký Khắc nữa.
"Sau khi tốt nghiệp hầu hết chúng tôi đều mất liên lạc, nghe nói sau đó Ký Khắc làm việc trong nhà máy gạch." Ông cụ nhìn bầu trời trong xanh: "Ông ấy là người thông minh, đi đến đâu cũng sẽ là người nổi bật nhất."
Quý Trầm Giao hỏi ông cụ một câu cuối: "Khi Ký Khắc bị đuổi học đã có phản ứng gì? Bình tĩnh tiếp nhận hay bất mãn không phục?"
"Ông ấy cũng đấu tranh rất lâu, chuyện này cũng gây ồn ào một thời gian, tôi nghĩ ông ấy vẫn muốn làm giáo viên." Ông cụ lắc đầu: "Nhưng chuyện này cũng phải trách ông ấy. Tôi cũng đã cống hiến cho ngành giáo dục cả đời nên tôi hiểu rõ làm giáo viên không chỉ cần kỹ năng giảng dạy tốt mà còn phải có tư tưởng và đạo đức đúng đắn. Những người lấy tư cách giáo viên để truyền đạt những tư tưởng sai lệch cho học sinh tuyệt đối không thể đứng trên bục giảng được."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Quý Trầm Giao cảm thấy bức chân dung về Ký Khắc đã rõ nét hơn một chút. Lúc còn trẻ ông ta từng muốn làm giáo viên nhưng do đạo đức và tư tưởng sai lệch nên không thể thực hiện được mong muốn này. Từ việc ông ta không muốn người nhà nhắc đến chuyện ở trường sư phạm chứng tỏ ông ta luôn chấp niệm chuyện này. Ông ta có suy nghĩ của riêng mình và giỏi tẩy não những người không học giỏi bằng ông ta. Khi khuyên những người như Tân Dị Bình "làm lại từ đầu", có phải ông ta đã tự coi mình là giáo viên của họ? Có lẽ ông ta rất ghét môi trường giáo dục chính quy như trường học. Giai đoạn học đại học đã trực tiếp khiến ông ta biến thành một "kẻ quan sát", ông ta đã tự tìm "học sinh" cho mình trong suốt mấy chục năm qua, đó chính là những "mục tiêu quan sát" viết trong sổ nhật ký của ông ta, ông ta muốn họ tiếp nhận tư tưởng của mình.
Trần Biện An và Ký Khắc từng là bạn bè nhưng bây giờ không thể biết được những việc xảy ra năm đó, hai người họ đã nói chuyện gì, tại sao Ký Khắc lại tiếp cận Trần Biện An? Nhưng có một chuyện đã có thể chứng thực là Ký Khắc đã giúp Trần Biên An mua gạch với giá rẻ.
Ký Khắc muốn báo đáp lại ân tình của Trần Biện An ngày trước?
Lúc Ký Khắc bị đuổi học, Trần Biện An là người duy nhất nói chuyện với ông ta. Lúc Trần Biện An muốn sửa sang lại trưởng, Ký Khắc cũng là người duy nhất giúp đỡ ông ấy.
Vậy lúc Trần Biện An qua đời, Ký Khắc sẽ cảm thấy thế nào?
Quý Trầm Giao đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người như Ký Khắc liệu có lên kế hoạch trước một màn báo thù không?
Nhưng 3 năm trước ông ta đã qua đời rồi.
Trong vụ án của Lưu Ý Tường, đội Trọng án cũng từng nghĩ đến giả thiết này, Ký Khắc không chỉ muốn những "mục tiêu quan sát" của mình thoát tội, trở về cuộc sống bình thường mà còn muốn họ vì che giấu bí mật mà tàn sát lẫn nhau vì điều này thể hiện bản chất con người luôn là đê hèn.
Nhưng trước khi ông ta chết lại không thể nhìn thấy cảnh này.
Tương tự, trước khi ông ta chết cũng không ai báo thù cho Trần Biện An - nếu như giả thiết báo thù là đúng.
Quý Trầm Giao xoa hai bên thái dương, anh cảm thấy một nguồn manh mối khổng lồ đang ập đến.
Nếu Ký Khắc và Trần Biện An là tri kỷ thì liệu ông ta có ngồi yên sau khi biết nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của bạn mình không? Hay là ông ta đã sớm gieo hạt giống xuống, sau khi ông ta chết hạt giống liền nảy mầm?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thê: Tôi thay anh tôi giám sát anh chứ không phải làm hình nhân thế mạng để anh trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro