Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 (40): Hai người thầy - Chương 40: Thần tượng

Quý Trầm Giao hỏi: "Hiệu trưởng Quan, cô ấy cũng là học sinh của bà à?"

Hiệu trưởng Quan: "Tôi không nhớ nữa. Để tôi xem nào...lớp 3, không phải do tôi dạy, tôi chỉ dạy lớp 1 và lớp 2 thôi."

Quý Trầm Giao nhìn bức ảnh, nhìn lâu rồi lại có cảm giác kỳ lạ. Anh vô thức nhớ đến cái tên Lý Tâm Bối.

Hiệu trưởng Quan rất biết ơn khi cảnh sát bắt đầu điều tra lại vụ án của Đường Hồng Đình, bà ấy nói rất nhiều chuyện với Quý Trầm Giao. Trong lúc hai người nói chuyện thì Thẩm Thất đi quanh phòng, thấy trong chiếc tủ kính ngoài sách và bằng khen còn có rất nhiều vật dụng linh tinh, trong đó có một chiếc hộp giấy đã ố vàng khiến cậu chú ý. Đó là một hộp cờ quân sự, mười mấy năm trước từng được nam giới ở Hạ Dung yêu thích, cậu cũng có một chiếc hộp giống hệt nhưng sau vài lần chuyển nhà đã làm mất. Chợt nhìn thấy ở đây, cậu nảy ra ý định mua một hộp về để hồi tưởng lại thời niên thiếu.

Rời khỏi trường trung học Thương Thủy, vẫn còn sớm, Quý Trầm Giao quyết định đến tiệm sách của Mễ Vi.

Trong khi đó, đội hình sự quận Nam Thành nhận được tin trong một khu đất hoang trên đại lộ Ô Tân phát hiện một thi thể đang trong quá trình phân hủy.

Trần Tinh là nữ đội trưởng duy nhất trong 5 phân cục, vừa nhận được tin cô lập tức dẫn đội đến hiện trường.

Đại lộ Ô Tân nghe có vẻ hiện đại nhưng thực chất lại nằm ở khu giáp ranh giữa thành thị và nông thôn, phía Bắc là một vài tòa nhà mới xây ở rìa thành phố còn phía Nam là những cánh đồng bỏ hoang được các nhà thầu mua lại nhưng vẫn chưa khởi công xây dựng. Vào cuối xuân đầu hạ, cỏ dại mọc cao đến nửa người.

Cánh đồng hoang này ít khi có người qua lại, đi tiếp về phía Nam chính là khu dân cư.

Người báo án là một nhóm các em học sinh lớp 6, mấy cô bé mặt tái mét, khóc thút thít, một vài cậu bé gan dạ hơn thì đang kể cho cảnh sát nghe quá trình phát hiện thi thể.

Chúng đều là học sinh của trường tiểu học Ô Tân, vì sắp nghỉ hè và mỗi đứa học một trường cấp 2 khác nhau nên hôm nay quyết định trốn học một hôm đi khám phá "nơi xa nhất".

Đối với chúng mà nói, quận Bắc Thành không tính là xa bởi vì đó là đô thị, những cánh đồng hoang ở đây mới chính là "tận cùng thế giới", bởi vì bố mẹ chúng đều không cho chúng đến những nơi không có người.

Chúng đến được cánh đồng hoang, đứa nào cũng hưng phấn như đang trong cuộc phiêu lưu của Sinbad nhưng chưa được bao lâu chúng bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối.

Lần theo mùi hôi thối, chúng nhìn thấy một ụ đất cao bất thường và cỏ mọc xung quanh cũng khác với xung quanh.

Mấy đứa nhóc xem nhiều phim hình sự nói đùa có khi đào lên lại thấy xác chết đấy.

Vậy mà thực sự có.

Trần Tinh kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của đám trẻ, sau đó đến chỗ thi thể. Pháp y và pháp chứng đều đang làm việc, không khí nồng nặc mùi hôi thối của xác chết. Mấy hôm nay trời nắng, ở đây lại ẩm ướt, nếu để thêm một thời gian nữa thì e rằng thi thể sẽ phân hủy hết.

Một vài thành viên mới trong đội đã bị mùi hôi thối làm cho nôn mửa nhưng Trần Tinh lại bình tĩnh quan sát kỹ thi thể. Nạn nhân là nam, thời gian tử vong có lẽ là 10 ngày trước, phần cổ có một vết thương do vật sắc nhọn đâm phải, có khả năng là bị dao đâm chết. Nạn nhân mặc áo sơ mi và quần tây, trên cổ đeo một sợi dây màu xanh nhưng thứ đáng lẽ phải treo bên dưới lại không thấy đâu nữa.

Trần Tinh nhìn khu đất cách đó không xa, nạn nhân là nhân viên môi giới bất động sản?

Sau khi hoàn tất việc khám nghiệm hiện trường, pháp y đưa thi thể về phân cục để tiến hành khám nghiệm tử thi. Đội phó Trương Phong nói: "Vụ án này do chúng ta điều tra."

Không phải tất cả vụ án đều được chuyển lên văn phòng thành phố và không phải vụ án ở văn phòng thành phố đều sẽ giao cho đội Trọng án. Đa số các vụ án đều do phân cục các quận xử lý.

Suy nghĩ của Trương Phong giống với hầu hết các cảnh sát hình sự ở phân cục - vụ án xảy ra thì không được trốn tránh, đội Trọng án cũng không lợi hại đến thế, họ cũng có thể tự phá án.

Nhưng Trần Tinh lại nói: "Gửi báo cáo điều tra lên văn phòng thành phố."

Trương Phong bất mãn.

Trần Tinh liếc anh: "Nhưng vụ án này chúng ta sẽ tự điều tra."

Danh tính nạn nhân tạm thời chưa thể xác định, Trần Tinh cho người điều tra những hồ sơ mất tích trong vòng nửa tháng nay, sau khi tiến hành so sánh, kết quả đều không phải người bị hại.

Điều này khiến Trần Tinh thấy ngạc nhiên. Nhìn quần áo của nạn nhân có thể đoán được anh ta không phải là kẻ lang thang không nhà cửa, sợi dây màu xanh đeo trên cổ thậm chí có thể chứng minh anh ta là nhân viên của một công ty nào đó, người chết lâu như vậy mà lại không một ai biết?

Đối chiếu ADN và dấu vân tay không thể xác định được danh tính của nạn nhân. Anh ta không có tiền án, thông tin liên quan cũng chưa được cập nhật vào mạng lưới điều tra nơi khác.

Không biết được danh tính nạn nhân thì bước tiếp theo không thể tiến hành, Trần Tinh nhìn những đồ vật trên người nạn nhân, trầm tư một lúc. Cô quyết định bắt đầu từ đại lộ Ô Tân, điều tra những nơi mua bán nhà đất gần đó.

Các khu dân cư ở đây đều mới quy hoạch và xây dựng trong vài năm trở lại đây, đều là khu trung cấp và cao cấp, có chung cư và biệt thự. Ban đầu những khu dân cư này được nhiều người chú ý nhưng hiện nay lại không mấy khả quan vì chúng cách quá xa trung tâm quận Nam Thành, việc kinh doanh không phát triển được nhưng giá nhà đất lại không thể giảm được.

Hầu hết các hộ dân hai bên đường đều là người trung gian, ngày ngày đau đầu nghĩ cách làm sao để bán và cho thuê được nhà.

Chuyện phát hiện xác chết ở cách đồng hoang đã bị truyền khắp đại lộ Ô Tân, những người trung gian không có việc gì làm bèn tụ tập lại bàn tán và phát huy trí tưởng tượng của mình. Ai cũng coi mình là Sherlock Holmes thời hiện đại nhưng khi cảnh sát thật sự tìm đến thì đều rụt cổ vào trong.

Trần Tinh hỏi mấy nhà gần đó xem mấy hôm nay có nhân viên nào không đi làm không, sau một giờ cuối cùng cũng có kết quả.

Quản lý của văn phòng nhà đất Ái Ô nói, chỗ bọn họ có một người tên Chương Húc Minh đã không đến làm 7,8 ngày nay rồi.

Người quản lý tìm thấy mẫu đơn mà Chương Húc Minh đã viết khi xin vào văn phòng và bản sao căn cước của anh ta "Đây, chính là cậu ta."

Chương Húc Minh là một người đàn ông có vẻ người trung bình, 33 tuổi. Thi thể đã phân hủy nên không thể dựa vào ngoại hình để xác nhận danh tính nhưng anh ta trạc tuổi nạn nhân. Trần Tinh lập tức gọi đến số điện thoại trên mẫu đơn.

"Không gọi được đâu, tôi cũng đã gọi rồi, cậu ta tắt máy rồi." Người quản lý nói.

Quả nhiên là không gọi được, Trần Tinh báo cho phòng kỹ thuật nhanh chóng tìm ra tung tích của số điện thoại này. Sau đó cô lấy bức ảnh chụp quần áo của nạn nhân cho người quản lý xem.

Người quản lý không dám xem, chỉ liếc qua hai lần đã kêu lên: "Là đồng phục của văn phòng chúng tôi!"

Trần Tinh nhìn quần áo của những nhân viên khác, nói: "Chương Húc Minh mất tích lâu như vậy tại sao không ai báo cảnh sát?"

"Đây đâu phải là chuyện của tôi." Quản lý lo lắng nói. Nhìn thấy đồng phục của văn phòng mình nhuốm đầy máu đã khiến cho anh ta sợ hãi, anh ta vội vàng lấy thuốc ra nhỏ mắt, tay run đến nỗi cả mắt đều là thuốc nhỏ mắt.

Trần Tinh: "........"

Cố gắng bình tĩnh lại, quản lý giải thích: "Không phải là tôi thoái thác trách nhiệm nhưng chuyện công nhân mất tích không phải là chuyện của văn phòng chúng tôi. Cô không biết đấy chứ ngành này của chúng tôi không ổn định, nhân viên mới vào làm chỉ cần điền một tờ đơn là được. Dù sao bọn họ cũng không phải ngồi im trong văn phòng, ngày nào cũng phải ra ngoài kéo khách, kéo được khách rồi thì về văn phòng lấy chìa khóa còn không kéo được thì cũng chẳng cần đến văn phòng. Nói thật, bọn họ ra ngoài làm việc hay đi chơi tôi cũng chẳng biết nữa là."

Quản lý lau thuốc nhỏ mắt trên mặt: "Không có khách thì sẽ không có hoa hồng, lương cơ bản chỉ có 1200 tệ, người nào không muốn làm nữa hoặc tìm được công việc khác tốt hơn thì đều không đến văn phòng nữa. Mọi người đều hiểu ngầm với nhau như vậy, chỉ cần không trộm chìa khóa và không phải là ông chủ thì chúng tôi đều không quan tâm."

Quản lý càng nói càng tức: "Chương Húc Minh vào làm được 3 tháng, kéo được khách đều nuốt trọn hoa hồng, tiền của mấy bộ quần áo này tôi còn chưa tính với anh ta! Với lại, đáng lẽ anh ta mất tích thì người nhà phải báo cảnh sát chứ, người nhà anh ta cũng không báo à?"

Trần Tinh nghĩ nếu người nhà anh ta báo cảnh sát thì cô cần vất vả đi gõ cửa từng nhà như thế này sao.

"Anh ta có từng nhắc đến người nhà không? Hoặc là lúc vào làm có để lại số điện thoại của người nhà? Rất nhiều công ty đều yêu cầu điền thông tin người nhà mà."

Quản lý lại thở dài chỉ tờ đơn: "Thông tin của anh ta đều ở đây, chỉ có quê quán, là thị trấn Thương Thủy."

Trần Tinh muốn xem camera của văn phòng, lần cuối cùng Chương Húc Minh xuất hiện ở văn phòng là 10 giờ sáng ngày 25 tháng 4. Anh ta chỉ nói mấy câu với đồng nghiệp rồi rời đi, không có gì khác thường.

Những ngày trước, anh ta cũng xuất hiện ở văn phòng khoảng 10 giờ, uống nước và ăn đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho khách. Có hôm hơn 6 giờ chiều anh ta quay lại văn phòng và cầm một bình nước lớn mang đi.

Quản lý ngạc nhiên: "Tôi không biết anh ta có thói quen này!"

Lúc này, một nhân viên nói: "Anh ta còn thích ăn chực nữa. Có hôm tôi cùng anh ta ra ngoài kéo khách, đến giờ cơm, anh ta liền bắt tôi mời anh ta một bữa. Anh ta hình như rất kẹt tiền nhưng lại đeo một cái đồng hồ hơn 10000 tệ."

Trên người nạn nhân không có tài sản gì. Nếu nạn nhân thực sự là Chương Húc Minh thì không lẽ điện thoại, đồng hồ, chìa khóa đều bị hung thủ lấy rồi?

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là xác định danh tính nạn nhân, Trần Tinh hỏi: "Có ai biết Chương Húc Minh sống ở đâu không?"

Vẫn là nhân viên đó: "Tôi chỉ biết vị trí đại khái thôi, còn nhà nào thì tôi không rõ."

Trên đại lô Ô Tân, ngoài những khu dân cư mới xây thì vẫn còn những khu cũ đang chờ dỡ bỏ, nhân viên chỉ cho Trần Tinh một tòa nhà thấp, bên cạnh tòa nhà đó có một quán cơm tàu hũ.

"Có một lần tôi không phục nên bắt Chương Húc Minh mời tôi một bữa, anh ta đã dẫn tôi đến đó ăn một bữa 5 tệ. Hừ, mỗi lần tôi mời anh ta đều là cơm hộp 15 tệ." Nhân viên chỉ lên tầng: "Anh ta sống ở tầng 3, sau khi ăn xong anh ta muốn đi vệ sinh nên nói là nhà anh ta ở tầng 3, bảo tôi đợi một lát,"

Đội viên của phân cục bắt đầu tản ra hỏi thăm hàng xóm về Chương Húc Minh, không lâu sau thì tìm được nhà của anh ta. Chủ nhà lấy được nửa năm tiền nhà rồi nên chẳng quan tâm khách thuê có chạy hay không.

Vừa mở cửa phòng, một mùi chua khó chịu xộc thẳng đến, Trần Tinh đeo găng tay, bọc giày và khẩu trang lên, bắt đầu kiểm tra.

Trong mắt của người ngoài Chương Húc Minh rất gọn gàng sạch sẽ nhưng ở nhà lại rất bừa bộn, tình trạng vệ sinh của căn nhà rất đáng báo động. Tuy nhiên điều này lại dễ dàng cho việc thu thập ADN từ nhà vệ sinh, bát đĩa chưa rửa và tóc ở trên giường.

Có lẽ vì cảm thấy căn nhà quá bẩn nên anh ta không dẫn ai về nhà, trong nhà chỉ có một dấu vân tay và dấu chân.

Sau khi đối chiếu ADN và dấu vân tay, nạn nhân chính là Chương Húc Minh.

Đồng thời, pháp y cũng đã khám nghiệm tử thi xong, phần cổ của Chương Húc Minh bị một vật sắc nhọn đâm 4 nhát, vết thương tập trung ở phần dưới yết hầu. Trước khi chết, nạn nhân có triệu chứng dị ứng, trong cặn dạ dày có lạc sót lại.

"Chương Húc Minh bị dị ứng với lạc, sau khi ăn nhầm anh ta đã ngã xuống đất sau đó bị hung thủ dùng dao đâm chết." Pháp y nói: "Ở hiện trường còn phát hiện ra một dấu chân nữa, rất có khả năng là của hung thủ."

Đây là vết giày thể thao nữ, cỡ 38, cảnh sát có thể dựa vào dấu chân để phác họa ra chiếc giày.

Trần Tinh phần nào bị thuyết phục rằng hung thủ là nữ, việc đầu độc nạn nhân rồi mới ra tay cũng tương đối phù hợp với giới tính nữ.

Xem ra vụ án này cũng không khó phá.

Thông tin sơ bộ đã được thu thập đầy đủ, Trần Tinh viết báo cáo gửi lên văn phòng thành phố. Đây là thói quen khi phá án của cô.

Đội trưởng của các phân cục khác sẽ viết báo cáo qua loa cho văn phòng thành phố sau khi vụ án được giải quyết. Mặc dù văn phòng thành phố là cấp trên của các phân cục nhưng giữa bọn họ vẫn có cạnh tranh, bọn họ sẽ không vì mình ở phân cục mà cảm thấy mình kém hơn người ở văn phòng thành phố.

Cô cũng giống họ, vụ án có thể tự mình phá cô sẽ không bao giờ giao cho người khác nhưng cô sẽ gửi báo cáo sớm cho văn phòng thành phố. Đây là một loại tự tin cũng là sự thận trọng của cô.

Cô tự tin mình có thể phá được án nhưng nếu như không thể cô cũng sẽ không làm lỡ mất thời gian quan trọng để phá án.

Báo cáo được gửi đến đội hình sự văn phòng thành phố, Lương Vấn Huyền mở ra xem. Báo cáo của Trần Tinh viết rất rõ ràng dễ hiểu. Anh đọc qua một lượt, ánh mắt dừng ở chỗ ghi quê quán của Chương Húc Minh.

Thị trấn Thương Thủy?

Lại là thị trấn Thương Thủy!

Mà lúc này ở thị trấn Thương Thủy, Quý Trầm Giao đã gặp được Mễ Vi. Cô ấy từng là bạn học của Đường Hồng Đình ở lớp 2. Trong mắt nhiều người, cô có quan hệ tốt với Đường Hồng Đình. Đường Hồng Đình thi trượt đại học còn cô đỗ vào một trường đại học loại 2 ở tỉnh kế bên, sau khi tốt nghiệp cũng không ở lại thành phố làm việc mà về quê kinh doanh.

Tiệm sách ngoài bán sách còn bán cả trà sữa và canh ma lạt thang, đều là những thứ học sinh thích, tình hình kinh doanh khá tốt.

Vừa nghe thấy cái tên Đường Hồng Đình, Mễ Vi sững sờ, hai mắt mở to như thể hình ảnh người đại diện cái tên ấy đã bị chôn rất sâu trong ký ức của cô nay lại bị đào lên.

"Đường Hồng Đình..." Giọng cô run run "Các anh bắt được hung thủ rồi?"

Quý Trầm Giao không nhắc đến Đường Hồng Đình mà chỉ nói bọn họ đang điều tra lại vụ án của Đường Hồng Đình nên cần tìm hiểu thông tin từ bạn học và giáo viên của cô ấy.

Mễ Vi nghe rồi gọi chồng ra giúp cô bán hàng "Chúng ta ra sân sau nói chuyện nhé."
Đằng sau tiệm sách là một khoảng sân nhỏ nối với một ngôi nhà hai tầng nơi hai vợ chồng sinh sống. Trong sân có một giàn nho, ở đó rất yên tĩnh.

Mễ Vi mang một bình trà chanh đến mời bọn họ: "Thật ra tôi cũng không hiểu rõ về Đường Hồng Đình lắm. Hồi trước chúng tôi cùng sống trong một tòa nhà, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trên đường đến trường, tôi cũng chỉ biết nhiều chuyện về cô ấy hơn người khác một chút thôi."

Quý Trầm Giao hỏi: "Chỉ cùng nhau đến trường thôi sao?"

Mễ Vi bất đắc dĩ cười buồn: "Tôi không có khát vọng mãnh liệt như cô ấy. Mặc dù trường chúng tôi cũng có 3 tiết tự học buổi tối nhưng đa phần mọi người đều không muốn học nên chỉ ngồi 1 tiết đầu tiên thôi. 8 giờ tôi đã về nhà còn cô ấy ngồi học hết cả 3 tiết, có khi phải để bảo vệ lên nhắc mới về."

Một cô gái về nhà lúc 10 giờ tối có thể sẽ gặp phải rất nhiều loại người. Quý Trầm Giao nghĩ vậy, lại hỏi: "Bình thường hai người nói những chuyện gì?"

"Cô ấy ít nói, lúc nói chuyện đều là về chuyện học hành mà tôi lại không thích nghe, tôi nói với cô ấy về những ngôi sao nổi tiếng thì cô ấy lại dạy dỗ tôi." Mễ Vi chậm rãi nói, trong giọng nói có chút hoài niệm: "Lúc đó không hiểu chuyện, cảm thấy bộ dạng cô ấy dạy dỗ tôi rất buồn cười nên luôn chọc cô ấy."

Quý Trầm Giao: "Cô ấy dạy dỗ cô thế nào?"

Mễ Vi nghĩ: "Cô ấy nói con gái chúng tôi không nên theo đuổi thần tượng cũng không nên hy vọng lấy được chồng giàu mà phải tự phấn đấu. Những người gia đình không có điều kiện như chúng tôi, con đường duy nhất là học tập. Lúc đó tôi mới mười mấy tôi chẳng để tâm nhưng lâu dần có lẽ những lời cô ấy nói cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tôi. Trước đó tôi không hề nghĩ đến chuyện thi đại học nhưng lúc tốt nghiệp tôi đã đăng ký thi, mặc dù cuối cùng chỉ đỗ vào một trường loại 2."

Mễ Vi buồn bã: "Cô ấy quá nghiêm túc với chuyện này, cứ nhất quyết đòi học lại chứ thật ra thành tích của cô ấy có thể đỗ vào một trường loại 1."

Thấy Mễ Vi trầm xuống, Quý Trầm Giao tiếp tục tìm chủ đề: "Tại sao cô lại chọn mở tiệm sách ở gần trường cấp 3?"

Mễ Vi lau khóe mắt, cười: "Vì bán sách kiếm tiền. Có lúc nhớ lại lời Đường Hồng Đình nói, những đứa trẻ như chúng tôi chỉ có học tập mới là con đường duy nhất thay đổi vận mệnh."

Lúc này có một nữ sinh đến mua sách, Mễ Vi đứng trong sân nhìn ra, cảm thấy nhẹ nhõm một chút: "Thành tích của cô bé tốt lắm, thường xuyên đến hỏi mua sách. Tôi chẳng có được lý tưởng vĩ đại như thế, tôi chỉ muốn nuôi gia đình nhưng nếu có thể thuận tiện giúp đỡ chúng một chút, tôi cũng rất vui."

Mễ Vi nói: "Có những lúc buồn cười như vậy đấy, cô ấy ảnh hưởng đến tôi cũng giống như bị ảnh hưởng bởi người khác."

"Hả?" Quý Trầm Giao hỏi: "Ai ảnh hưởng đến cô ấy?"

"Trong tòa nhà của chúng tôi có một nhà ngày nào cũng cãi nhau, người chồng luôn đánh người vợ, người vợ rất khổ, muốn ly hôn nhưng không thể." Mễ Vi nói: "Sau đó có một chị đến giúp đỡ. Chị ấy cầm dao đến dọa ông chồng nhưng cũng không ai can thiệp vì dù sao tổ dân phố đã cho phép chị ấy đến giải quyết. Sau khi ly hôn, ông chồng không dám quay lại gây rắc rối cho chị vợ nữa."

"Hôm đó tôi và Đường Hồng Đình đều chứng kiến. Đường Hồng Đình nói con gái như chúng tôi phải mạnh mẽ như vậy, phải cố gắng học tập, không sợ đám đàn ông, bọn họ thức chất chỉ là những con hổ giấy mà thôi."

Trong đầu Quý Trầm Giao xuất hiện một khuôn mặt: "Người đến giúp đỡ có phải là bà chủ của quán canh gà chị Tôn không?"

Mễ Vi ngạc nhiên: "Sao anh biết?"

Quý Trầm Giao đương nhiên không nói chuyện mình đã gặp chị Tôn ở quán canh gà, anh chỉ hỏi chi tiết chuyện hàng xóm ly hôn nhưng Mễ Vi lại không biết quá nhiều, cô chỉ biết người hàng xóm đó tính tình nhút nhát, quen cam chịu, chỉ đến tận khi không thể chịu được nữa mới quyết định ly hôn tìm đường sống.

Pháp luật cũng khó giải quyết chuyện gia đình, cảnh sát, tổ dân phố, hội phụ nữ đều đã ra mặt nhưng ông chồng nhất quyết không chịu ly hôn, trước mặt thì khóc lóc thề thốt sẽ thay đổi nhưng họ vừa đi thì lại ngựa quen đường cũ.

Nhưng chị Tôn là người đầu tiên cầm dao đến, ông chồng không dám gây sự với chị, lại nghe nói chị từng giết chồng nên mới cắn răng chịu ly hôn. Sau khi ly hôn gã cũng hay đến làm phiền chị vợ, sau mấy lần bị chị Tôn đánh cuối cùng gã mới để chị vợ sống yên.

Ngoài chuyện giết chồng thì những việc khác đều giống với những gì chị Tôn nói. Mễ Vi nói thêm chuyện giết chồng là do hàng xóm truyền tai nhau chứ không có thật, chị Tôn chỉ cầm dao dọa gã ta.

"Hồi đó tôi không hiểu tại sao Đường Hồng Đình lại hâm mộ chị Tôn như vậy, trong mắt tôi chị Tôn quá hung dữ, không giống một người phụ nữ." Mễ Vi lắc đầu: "Sau này trưởng thành rồi mới hiểu cảm giác của Đường Hồng Đình. Bố mẹ cô ấy mất sớm, trước giờ không có ai bảo vệ cô ấy, cô ấy buộc phải tự lập nhưng cô ấy lại là phụ nữ, trong xã hội này phụ nữ luôn khó sống hơn đàn ông."

Mễ Vi nhận ra mình đang nói chuyện với một cảnh sát nam, cô gượng gạo giải thích: "Ý tôi là phụ nữ phải mạnh mẽ hơn."

Quý Trầm Giao chợt nghĩ đến Tịch Vãn trong đội của mình và đội trưởng phân cục Nam Thành, hai vị nữ cảnh sát đều rất mạnh mẽ, là những người đồng nghiệp mà anh vô cùng khâm phục.

Mễ Vi tiếp tục nói: "Tôi bây giờ rất hiểu suy nghĩ của Đường Hồng Đình khi đó, chỉ khi chúng tôi trở nên mạnh mẽ như chị Tôn mới không sợ bị đánh bại, mạnh mẽ không phải là xấu xí mà là một loại khí chất."

Quý Trầm Giao hỏi Đường Hồng Đình có từng nói chuyện hay tiếp xúc với chị Tôn không, Mễ Vi nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nghĩ là không, cô ấy ít nói lắm, không dễ gì thể hiện cảm xúc của mình. Với lại tôi nhớ cô ấy từng nói, muốn làm gì cũng phải đợi đến khi thi đỗ đại học. Có lẽ cô ấy muốn đem giấy báo nhập học đến gặp chị Tôn."

Khi Quý Trầm Giao bước ra khỏi tiệm sách, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả bầu trời.

Anh nhìn về phía chân trời, manh mối chạy loạn trong đầu. Mãi đến khi mắt bị ánh sáng mặt trời làm cho đau nhức, anh mới quay đi.

Đường Hồng Đình ngưỡng mộ chị Tôn, nơi cô bị sát hại cũng chỉ cách quán canh gà có mấy mét, Đường Hồng Đình và chị Tôn thực sự không có quan hệ gì như Mễ Vi nói? Hay là có quen biết nhưng Mễ Vi không biết?

Dù là 12 năm trước hay là hiện tại thì chị Tôn đều không nhắc gì về Đường Hồng Đình, chị ta đều tích cực phối hợp điều tra như những người bình thường.

Lưu Ngọc Thuần đến quán chị Tôn phụ bếp, 12 năm sau bị sát hại, giữa chị ta và Đường Hồng Đình dường như có một sợi dây liên kết mơ hồ nào đó.

Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Quý Trầm Giao ấn ngón cái và ngón giữa vào thái dương. Manh mối quá lộn xộn, chắc chắn có điều gì đó mà anh chưa nhìn ra.

"Đây là môn võ gì vậy?" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Quý Trầm Giao lập tức ngẩng đầu nhưng lại chẳng thấy ai.

"Ở đây nè." Trên chiếc xe ba bánh đỗ bên đường, Lăng Liệp thò đầu ra.

Quý Trầm Giao đã không còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Liệp "Có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao?"

"......." Quý Trầm Giao quay người rời đi.

Lăng Liệp lái chiếc xe ba bánh chậm rãi đuổi theo, trông cậu như một tên lưu manh đang chọc ghẹo con gái nhà lành "Này này, đội trưởng Quý, anh đi đâu đấy?"

Quy Trầm Giao: "Đi điều tra!"

Lăng Liệp: "Ồ, tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến đưa manh mối, đội trưởng Quý không muốn nghe sao?"

Phong cách làm việc của Quý Trầm Giao là công ra công tư ra tư, anh sẽ không đem tư thù cá nhân vào công việc, anh lập tức quay người: "Manh mối gì?"

Lăng Liệp chỉ chỉ phía sau: "Lên xe."

Mí mắt Quý Trầm Giao giật giật: "Xe ở đâu ra vậy?"

"Tôi thuê đấy, sao, khinh thường xe ba bánh à?"

Loại xe ba bánh này Quý Trầm Giao thấy rất nhiều ở thị trấn Thương Thủy, cách dùng giống với loại xe ở thành phố mà chỉ cần 3 tệ là có thể thuê được, rất rẻ.

Lăng Liệp mời gọi đôi nam nữ phía trước: "Đi xe không?"

Thấy đôi nam nữ thực sự muốn lên xe, Quý Trầm Giao lập tức leo lên xe. Lăng Liệp giả vờ khó xử xin lỗi đôi nam nữ: "Thật xin lỗi, có một vị khách không nói đạo lý đã lên trước rồi."

Quý Trầm Giao: "......."

Đôi nam nữ: "........"

"Manh mối gì?" Quý Trầm Giao lập tức hỏi chuyện chính.

"Có một đám trẻ phát hiện một thi thể khi đang chơi trốn tìm ở đại lộ Ô Tân. Cảnh sát phân cục đã phong tỏa chỗ đó để điều tra, anh đoán xem tôi nghe ngóng được gì."

"Đừng úp úp mở mở nữa!"

"Quê của người chết ở thị trấn Thương Thủy."

Đúng lúc này, Lương Vấn Huyền gọi điện thoại tới: "Đội trưởng Trần Tinh của phân cục Nam Thành đã gửi báo cáo của một vụ án tới, danh tính nạn nhân đã được xác định, là người ở thị trấn Thương Thủy."

Tiếng nổ máy của xe ba bánh rất to, Quý Trầm Giao lập tức bảo Lăng Liệp đỗ xe vào bên đường. Lăng Liệp tỏ vẻ "Thấy chưa, tôi đâu có lừa anh".

Quý Trầm Giao hỏi: "Nạn nhân bao nhiêu tuổi? Thời gian tử vong là lúc nào?"

Lương Vấn Huyền nói: "Thi thể mới được phát hiện vào hôm nay, dựa trên kết quả điều tra camera và khám nghiệm tử thi, thời gian tử vong là vào đêm 25 tháng 4. Anh đã gửi báo cáo cho cậu rồi đấy."

Quý Trầm Giao lập tức lấy Ipad ra xem.

Hoàng hôn dù rất đẹp nhưng lại quá ngắn ngủi. Lúc Quý Trầm Giao lên xe, cả thị trấn vẫn còn chìm trong ánh tà dương rực rỡ nhưng sau khi xem xong báo cáo, bóng tối đã bao phủ.

"Chương Húc Minh, 33 tuổi, 12 năm trước 21 tuổi, chỉ lớn hơn Đường Hồng Đình 2 tuổi. Thị trấn Thương Thủy không lớn, những thiếu niên trạc tuổi nhau rất có thể quen biết nhau." Quý Trầm Giao cau mày, đây là thói quen của anh khi suy nghĩ "Thời gian tử vong sớm hơn Lưu Ngọc Thuần, cũng bị vật sắc nhọn đâm vào cổ và huyết quản nhưng trước khi chết anh ta đã bị dị ứng lạc."

Lương Vấn Huyền nói: "Điều này cũng có thể coi như là "mất khả năng chống cự". Một người dị ứng, một người ngủ say."

Quý Trầm Giao: Hiện trường có dấu chân nghi ngờ là của hung thủ, khả năng là nữ. Giả thiết người giết Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh là một, vậy thì hung thủ đang..."

Diệt khẩu hay báo thù?

Vấn đề đã từng thảo luận lại lần nữa xuất hiện.

Quý Trầm Giao tiếp tục xem báo cáo của phân cục: "Chỉ có bằng này thông tin thôi sao? Gia đình Chương Húc Minh đâu?"

Lương Vấn Huyền: "Chỉ có thế này thôi. Phân cục vừa mới tiếp nhận vụ án, xác định được danh tính nạn nhân cũng là rất khá rồi."

Quý Trầm Giao nghĩ thật trùng hợp, anh đang định gọi điện cho Trần Tinh thì đã nhận được tin nhắn của cô "Để em liên hệ với cô ấy!"

Trần Tinh rất bận nhưng vừa nghe vụ án của Chương Húc Minh có thể có liên quan đến vụ án mà đội Trọng án đang điều tra, lập tức gửi tin nhắn: "Đợi tôi 10 phút, tôi đang trên đường về văn phòng."

10 phút sau, Trần Tinh gọi video tới: "Tình hình kinh tế của Chương Húc Minh không tốt lắm, ít nhất 3 năm trước anh ta đã đến thành phố làm việc, trước khi làm ở văn phòng bất động sản thì kinh tế cũng khá ổn, những chuyện khác vẫn chưa thể điều tra rõ. Tôi vẫn chưa liên lạc được với người nhà của anh ta, định ngày mai sẽ đến Thương Thủy."

"Vậy chúng ta hợp tác đi." Quý Trầm Giao nói: "Tôi đang ở Thương Thủy, ở đây chỉ có một trường trung học, hôm nay tôi đã đến gặp hiệu trưởng ở đó, ngày mai tôi sẽ quay lại hỏi thăm."

Trần Tinh nói: "Được. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra quan hệ của anh ta ở thành phố, giữ liên lạc."
"Được, giữ liên lạc."

Cúp máy, Quý Trầm Giao nhìn phía trước, không nói gì. Vừa nãy Lăng Liệp không nghe anh nói chuyện điện thoại mà xuống xe hái bồ công anh.

"Phù..." Nhân lúc Quý Trầm Giao đang suy nghĩ về vụ án, Lăng Liệp liền tấn công, thổi bồ công anh về phía anh.

Quý Trầm Giao bị giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu tấn công cảnh sát?"

Lăng Liệp ôm bụng cười: "Đội trưởng Quý, sắp xếp cho tôi một chỗ ở được không?"

Quý Trầm Giao cười chế giễu: "Cậu dùng thân phận gì nhờ tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu?"

Lăng Liệp nghĩ một lúc rồi chắp tay: "Nam Bồ Tát đại từ đại bi!"

Quý Trầm Giao: "........"

Buổi tối, Quý Trầm Giao đưa Lăng Liệp về khách sạn, thuê cho cậu một phòng. Thẩm Thê nhìn thấy Lăng Liệp liền há hốc mồm: "Anh anh anh! Anh lại đến rồi!"

Lúc hái bồ công anh, Lăng Liệp tìm được một bông rất tròn rất đẹp, cậu không nỡ thôi nên đưa cho Thẩm Thê. Thẩm Thê ngây người nhưng bồ công anh trong tay đã bị Quý Trầm Giao lấy mất.

Thẩm Thê: "?"

Quý Trầm Giao: "Em không thích mà."

Một phút sau, Thẩm Thê đuổi theo phía sau, tự hỏi tại sao cậu lại không thích? Cậu chưa từng thấy bông bồ công anh nào tròn như vậy!

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Trầm Giao: Mắng tôi không nói đạo lý rồi lại gọi tôi là nam Bồ Tát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro