Em
Em đến từ đâu hỡi nàng tiên
Ánh mắt thơ ngây, dáng dịu hiền,
Từ chín tầng mây nơi vũ trụ,
Hay từ lâu đài chốn cung thiên?
Em nói, em cười, em hát vang
Gió mang tiếng hát đến mây ngàn,
Bước chân em qua, hoa e ấp,
Em làm say đắm cả trần gian..
Gió sợ em buồn, chẳng dám đi
Quanh quẩn bên em hát thầm thì
Hát về núi ngàn, về biển cả
Hát về muôn vạn khúc tình si…
Em biến mất rồi giữa màn sương…
Chỉ còn mình tôi, chốn đời thường
Một lần gặp em là quá đủ…
Cho cả cuộc đời… tôi nhớ thương…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro