Chap 3
Sau khi trải qua 4 tiết học thì cũng đã đến giờ ăn trưa, An Phi và Mộc Linh San khoác vai nhau đi xuống căn-tin. Mua đồ ăn và ra bàn ngồi thì An Phi hỏi Mộc Linh San:
"Này, Linh San!! Hồi nãy mày có thấy cái bạn mà ngồi bàn đối diện tao không???"
"Ừm!! Thấy, rồi sao??"
"Thì tao thấy ánh mắt của bạn ý cứ lạ lạ kiểu gì ý. Cứ liếc liếc sang chỗ tao hoài à. Ánh mắt của bạn ý nóng đến mức như muốn đốt sống tao ý."
"À!! Nó là Trương Tịnh Mỹ, con gái ông hiệu trưởng trường mình!! Nó toàn cậy bố nó làm hiệu trưởng nên trường này khá nhiều gương mặt vô tội bị đuổi học rồi đấy."
"Thật á??? Làm sao mà những người đó bị đuổi vậy??"
"Thì nó thích người con trai ngồi cạnh mày ý, mà tên đấy nổi tiếng ở trường này lắm!! Vì tên đấy vừa đẹp trai và lại có nhiều tiền nên bọn con gái trường mình bu nhiều lắm!!! Mà số con gái bu vào người tên đấy thì đều bị con Trương Tịnh Mỹ nói bố nó đuổi học!!! Nên bây giờ mày thấy đấy!!! Có đứa nào dám bu vào tên đó nữa đâu!!!"
"Ra là vậy."
An Phi ngồi suy nghĩ một chút thì An Phi chợt nhớ ra chuyện mà Mộc Linh San từng tâm sự với cô:
"Này!! Mày nhớ lần trước mày nói tao cái gì không??"
"Cái gì??". Mộc Linh San ngơ ngác hỏi
"Cái chuyện mày đơn phương tên nào trong lớp ý!! Đó là ai đấy??"
Mộc Linh San suy nghĩ một lúc thì nhớ ra:
"À, thì là cái tên ngồi cạnh tao ý!! Tao thích tên đó từ năm lớp 10 rồi"
"Cụ thể như thế nào kể tao nghe"
--------------------------------------------------- Hồi tưởng-----------------------------------------------
Hồi đó
Mộc Linh San là một người rất vô tư, luôn luôn cười và nó thích một người từ năm lớp 10. Lý do mà Mộc Linh San thích cũng đơn giản lắm, chỉ là Ngôn Mặc bênh Mộc Linh San từ một vụ đánh nhau trong lớp mà Mộc Linh San lại bị oan nên Ngôn Mặc đã bênh Mộc Linh San. Nhưng người ấy của Mộc Linh San đã có người yêu nên Mộc Linh San từng nghĩ và chỉ mong người đó và mình sẽ trở thành bạn thân. Nhưng cuộc đời ai nghĩ nó sẽ như ngôn tình, Ngôn Mặc biết Mộc Linh San thích hắn nên đã nói những lời làm tổn thương tới Mộc Linh San:
"Cậu thích tôi à??"
Mộc Linh San cười khổ:
"Ai nói tôi thích cậu!! Chỉ là thấy quý cậu thôi!! Với cả mai sau ai yêu và thích cậu chắc vô phúc nhỉ!!"
Ngôn Mặc nghiêm túc nói:
"Cậu thích tôi cũng được nhưng tôi sẽ không thích lại cậu đâu!! Vì tôi đã có người yêu và cậu thích tôi hay không thì tùy cậu!! Mà thôi không nói chuyện này nữa!! Chuyển chủ đề thôi"
Mộc Linh San cười và không biết nói gì. Từ ngày đó, Mộc Linh San và Ngôn Mặc không còn nói chuyện với nhau nữa. Đến cuối năm lớp 10 cũng vậy, một lời cũng không có nói.
---------------------------------------Hết hồi tưởng-------------------------------------------------------
An Phi nghe xong câu chuyện của Mộc Linh San mà cũng muốn buồn thay cho nó:
"Nhưng sao bây giờ mày lại ngồi cạnh nó??"
"Thì tao đâu có muốn!! Mới đầu năm học cô tống tao ngồi với nó!! Mà cũng thấy được phết!! Ngồi gần không lâu lại nảy sinh tình cảm thì sao nhờ!! Ngồi lần đầu thì ngại thật đấy nhưng ngồi đấy nhiều lần sẽ quen thôi mà!!"
"Mày mà lún sâu quá là tao không kéo mày ra được đâu!! Làm gì thì làm cũng phải cho nó vừa phải thôi!!"
"Biết rồi, mày cứ như bà mẹ khó tính ý!! À mà mày biết gì không thằng tao thích với cái người con trai ngồi cạnh mày đấy mà nó còn chơi thân với anh trai tao nữa!! Tao bắt đầu thấy cuộc đời tao tươi sáng rồi đó!! Và hình như tao nhớ không nhầm thì cũng có quen biết với 2 thằng anh nhà mày!! Thấy cứ ưỡn ẹo với nhau suốt!!"
Đang vui sướng thì tự nhiên Mộc Linh San nghĩ đến cái tên mà sáng nay An Phi nói khi giới thiệu bản thân.
"Ê, mà sao mày lại là Dương Phi vậy?? Thiên Kim tiểu thư độc nhất vô nhị của dòng họ An sao đang yên đang lành mày lại giấu thân phận chuyển Họ của mày thành họ Dương thế??"
"À, việc đổi Họ ý hả!! Đơn giản là vì tao không muốn tao qua nổi bật!! Hai thằng anh tao đã nổi tiếng rồi, bây giờ tao mà nói tao là em gái hai ông ý thì còn phức tạp hơn nữa!! Tao muốn cuộc sống của người bình thường chứ không phải sống trong ánh mắt giả tạo của nhiều người."
"À thì ra là vậy!! Làm tao cứ tưởng chơi nhầm đứa khùng!!"
Mộc Linh San vừa nói vừa ôm bụng cười.
An Phi cũng phải bó tay về Mộc Linh San. An Phi nghĩ "Nếu ngày xưa Newton có định luật bảo toàn năng lượng: vạn vật không thể tan biến đi mà chỉ chuyển từ thể này sang thể khác, thì ngày nay các nhà khoa học đã đưa ra một định luật: vạn vật sẽ điên dần theo thời gian"
Đang mải cười đùa với Mộc Linh San thì tự nhiên có một khay cơm từ đâu lao thẳng đến cái bàn rồi đáp một cái choang xuống đấy. An Phi ngước lên thì thấy Trương Tịnh Mỹ, Kiều An Hào và đồng bọn của họ đang đứng trước bàn ăn của hai người. Tiếng bát đũa rơi đã thu hút bởi nhiều ánh mắt xung quanh, An Phi nhìn xung quanh và nghĩ "Học sinh trường này độ hóng cao thật". Nhưng rồi ánh mắt của An Phi cuối cùng đặt lên trên mặt của người con gái đứng trước mặt.
"Cậu đây là muốn làm gì?? Có biết là người khác đang ăn trưa không vậy??"
Trương Tĩnh Mỹ cười khinh bỉ nhìn An Phi:
"Tao biết chứ, nên tao mới đến đây để phá!! Và tiện cho mày biết luôn tầm quan trọng của tao!!"
An Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trương Tĩnh Mỹ, rồi nở một nụ cười nhẹ nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu nụ cười đó lại là 1 sự nguy hiểm và lạnh lùng.
"Cậu muốn cái gì??"
"Muốn mày tránh xa Lăng Tử Dương của tao ra!! Và mày nên nhớ, bố tao là hiệu trưởng trường này!! Nên mày đừng có hòng la liếm Lăng Tử Dương, nếu không thì tao sẽ không biết mày sẽ ra sao đâu!! Đừng trách tao lúc đó lại phải động thủ với mày"
"Nói thật thì tôi cũng không rảnh đi la liếm trai làm gì!! Phiền phức lắm!! Mà cậu nói tầm quan trọng của cậu chính là muốn nói cậu là con gái của hiệu trưởng đúng không??"
An Phi nhẹ nhàng đứng dậy ghé vào tai Trương Tĩnh Mỹ và nói rất nhỏ đủ cho hai người nghe.
"Tầm quan trọng của cậu có lẽ chắc chưa bằng tầm quan trọng của tôi đâu, và rồi sẽ có 1 ngày cậu biết tôi là ai đấy. Good luck!!"
"Mày...!!"
Trương Tĩnh Mỹ tức giận và định đưa tay lên tát An Phi nhưng rồi bất chợt cánh tay đó dừng lại ở không trung. Hóa ra là An Phi đã tóm được tay của Trương Tịnh Mỹ và sau đó An Phi dùng lực của tay mình bóp chặt tay của Trương Tịnh Mỹ lại đến nỗi mà mặt của Trương Tịnh Mỹ cũng bắt đầu tái mét lại.
"Sao?? Đau rồi chứ, lần sau tìm người nào đó mà phá!! Chứ lần này cậu phá nhầm người rồi đấy!!"
An Phi khoác vai Mộc Linh San đi, nhưng đi được một đoạn thì Mộc Linh San quay lại nói:
"Dạo này ăn gan hùm hay sao lại thích đùa với lửa vậy??"
Câu nói của Mộc Linh San khiến Trương Tịnh Mỹ càng tức lại thêm tức, Trương Tịnh Mỹ hét lên trong tiếng cười của tất cả học sinh ở đó. Và đặc biệt thay, những sự việc vừa rồi lại được thu vào 4 đôi mắt của 4 người. Thứ nhất là bàn của Lăng Tử Dương và Ngôn Mặc, còn lại là bàn của Phương Minh Vũ và Long Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro