Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 212 - 213: Tại sao có thể tàn nhẫn như thế

Diệu Tinh ngồi một mình ở trong biệt thự. Sau một trận cãi nhau, Tiêu Lăng Phong nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, bỏ đi vẫn không hề thấy trở lại. Phát hiện ở bên ngoài đã trời đã hoàn toàn tối đên. Diệu Tinh bật tất cả đèn trong biệt thự lên, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ! Cô ôm đầu gối ở trên ghế sa lon, người co rút lại thành một đoàn, lỗ tai dựng thẳng, nghe ngóng chung quanh không có một chút tiếng động nào. Trong không khí rõ ràng an tĩnh không có một chút âm thanh nào, nhưng mà cô lại khẩn trương, cảm giác như mình nghe thấy tiếng bước chân.

Diệu Tinh nhẹ nhàng nức nở. "Diệu Tinh, đừng sợ, mày vẫn còn có bảo bảo kia mà!" Cô tự an ủi mình như vậy. Nghĩ đến bảo bảo, Diệu Tinh đột nhiên ý thức được mình vẫn còn chưa hề ăn cái gì. "Bảo bảo, thật sự rất xin lỗi, không phải mẹ là cố ý để cho con bị đói bụng."

Cô bận rộn, làm mấy thứ đồ ăn có chất dinh dưỡng phong phú một chút. Nhưng mà... cô lại cảm thấy không hề muốn ăn một chút nào. "Trình Diệu Tinh, chớ quên thân phận của em!" Lời nói của Tiêu Lăng Phong vọng về ở bên tai cô. Diệu Tinh cắn môi thật chặc. Mạnh mẽ bức bách chính mình phải ăn.

Nhưng mà... Cô ăn bất cứ một thứ đồ ăn gì thì đều tựa như cũng bị mắc nghẹn lại ở trong ngực, khó chịu đến không cách nào thở nổi. Tí tách! Nước mắt từ trong tròng mắt cô chảy xuống, chảy vào trong miệng, mặn mặn chát chát...

Diệu Tinh cầm điện thoại di động lên do dự có nên gọi điện thoại hay không. Nhưng cuối cùng, cô vẫn bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong. Điện thoại vừa thông, cô lại hốt hoảng cắt đứt. Nếu đã như vậy, cho dù là điện thoại được tiếp thông, thì cô có thể nói những gì với anh đây! Diệu Tinh nắm thật chặc điện thoại, khẽ than một tiếng, hoặc giả... có lẽ Tiêu Lăng Phong nhìn thấy số điện thoại trong nhà sẽ gọi lại trở về cũng nên...

Diệu Tinh vẫn nắm thật chặc điện thoại. Diệu Tinh từ từ nằm xuống, cô không tắt máy điều hòa và khép lại cửa sổ, thân thể gầy nhỏ của cô nằm ở trên ghế sô pha, cuộn lại thành một đoàn...

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy..."

************

Thiên Tuấn.

Diệu Tinh đi vào công ty, trong đầu cô rất choáng váng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị lẫn thương cảm để nhìn cô. Diệu Tinh có chút khó hiểu. Bất quá cô chỉ mới trốn việc có một ngày, không cần thiết phải nhìn cô như vậy chứ!

"Thư ký Trình, cô đã đọc báo ngày hôm nay chưa?" Một đồng nghiệp nhiệt tình, cười cười đưa một phần tờ báo trong tay của mình cho cô, sau đó lại cười rời đi: "Từ từ đọc nhé!" Cô còn quay đầu lại nhắc nhở.

Từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt Diệu Tinh rơi vào hàng chữ to lớn trên trang đầu của tờ báo này. Trong đó nỏi bật lên tấm hình Tiêu Lăng và Đường Nhã Đình đang dựa vào nhau ở chung một chỗ. Trong mắt hai người hiện rõ nụ cười, nghiễm nhiên giống như là một đôi tình nhân ngọt ngào. Còn có lời bình trên đó, nhưng ông nội Tiêu sẽ thừa nhận thân phận của Trình Diệu Tinh hay Đường Nhã Đình là "vị hôn thê", rất nhanh liền sẽ biến thành sự thật.

Cho nên... Đây chính là nguyên nhân mà đồng nghiệp của cô đang thông cảm đối với cô hay sao! Đây chính là nguyên nhân mà Tiêu Lăng Phong trắng đêm không về nhà sao...

Diệu Tinh nắm thật chặc lấy tờ báo, khống chế tâm tình của mình. Diệu Tinh, không sao hết, không sao hết. Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, Diệu Tinh đặt tờ báo qua một bên. Thật trùng hợp, nụ cười thản nhiên này của Diệu Tinh đã bị Tiêu Lăng Phong nhìn thấy.

Nắm tay thành quyền thật chặc ở bên dưới, Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Cô vậy mà thật sự lại không hề có một chút phản ứng nào cả! Được lắm, rất tốt!Trình Diệu Tinh, chúng ta cùng nhau nhìn xem, tôi đến cùng thật sự rất muốn nhìn thử một chút xem, em có phải có thể vẫn luôn phong khinh vân đạm như vậy hay không...

Hừ! Tiêu Lăng Phong lạnh giọng hừ lên một tiếng. Anh phẩy tay đi vào phòng làm việc.

Diệu Tinh vẫn nhìn về phía phương hướng phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong. Mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới phục hồi lại tinh thần.

"A lô. Kỳ Nhiên?" Diệu Tinh bắt máy điện thoại.

"Bộ dáng của em thật giống như rất giật mình!" Giọng nói ở đầu điện thoại bên này nghe có mấy phần mệt mỏi: "Buổi lễ đính hôn của anh, em có muốn tới hay không?"

"Bất kể như thế nào chúng ta cũng vẫn là bạn bè mà. Anh đính hôn, em dĩ nhiên phải đi chúc phúc chứ!"

"Sợ rằng... Lời chúc phúc của em, chỉ có thể vĩnh viễn là sự mong ước rồi!" Thẩm Kỳ Nhiên cười nhẹ: "Vậy thì cứ như vậy đi! Bye bye!"

Diệu Tinh từ từ cúp điện thoại, tại sao hạnh phúc lại khó khăn đến như vậy, tại sao người bên cạnh cô, người nào cũng không được hạnh phúc. Thẩm Kỳ Nhiên yêu Tịch Mạt như vậy, nhưng mà cũng rất nhanh liền đã đính hôn cùng với người khác. Tịch Mạt... Cô ấy cũng yêu Thẩm Kỳ Nhiên, ít nhất là đã từng có yêu. Nhưng mà, hiện tại... Cô ấy lại đang ở bên cạnh Bùi Hạo Thần, cái người đàn ông luôn âm tình bất định kia. Còn chính cô thì sao, cô ở bên cạnh Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong rõ ràng không hề thương cô, rõ ràng đã có người yêu, tuy nhiên anh lại vẫn cùng cô duy trì mối quan hệ thân mật như vậy với cô...

Ha ha... Diệu Tinh cười khổ, tình yêu, rốt cuộc được coi là cái gì, nó có phải thật đáng tin cậy như vậy hay không.

Tại buổi lễ đính hôn của Thẩm Kỳ Nhiên. Tiêu Lăng Phong quả thật mang theo Đường Nhã Đình tham dự buổi tiệc, cao giọng giới thiệu với mọi người: "Đây chính là vị hôn thê của tôi..."

Diệu Tinh đứng một mình ở một bên, cô quen biết mọi người ở nơi này không nhiều lắm. Kể từ nhà họ Trình phá sản, cô cũng đã không còn giao thiệp cùng với mấy trò xã giao gì đó trong giới thương nhân này nữa rồi. Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong mang theo Đường Nhã Đình đi ở trong đám người, tự nói với mình không nên đi để ý, nhưng mà ánh mắt của cô lại không thể khống chế được mà cứ đuổi theo theo bóng dáng của bọn họ...

Diệu Tinh cầm lên ly rượu lên, do dự. Cô thật sự rất muốn uống một hớp. Nhưng mà trong bụng cô còn có bảo bảo...

"Diệu Tinh, cậu có khỏe không?" Nghe thấy giọng nói của Tịch Mạt, Diệu Tinh quay mặt sang cười khẽ một tiếng.

"Tớ không sao! Còn cậu thế nào?" Diệu Tinh lo lắng nhìn Tịch Mạt. Dù sao cũng là người đàn ông mà Tịch Mạt đã từng yêu. Phải tham gia buổi lễ đính hôn của anh như vậy, Tịch Mạt nhất định sẽ rất khó chịu, tựa như... Nếu như có một ngày, cô phải tham gia gia buổi lễ đính hôn của Tiêu Lăng Phong, thậm chí là hôn lễ của anh...


Cô thật không cách nào tưởng tượng nổi, lúc ấy cảm giác của cô sẽ ra sao, sẽ cảm thấy tê liệt như thế nào đây.

"Diệu Diệu. Tại sao vừa rồi cậu lại cái bộ dạng giống như tự mình làm cho mình bị uất ức như vậy?" Nhìn vẻ đau lòng trong mắt của bạn tốt, trong lòng của Diệu Tinh cảm thấy ấm áp: "Tịch Mạt, tớ cũng biết, bất kể lúc nào thì tớ đều có cậu, có ba ba có mẹ của tớ." Cô nhẫn nhịn lại sự chua xót trong tròng mắt của mình.

"Được rồi, cậu hãy đi xem Bùi Hạo Thần một chút đi, anh ấy cũng đang tìm cậu đó!" Diệu Tinh xử lý mấy sợi tóc hơi lộn xộn của Tịch Mạt. Tịch Mạt, hãy nắm chặt lấy từng cơ hội có thể được hạnh phúc đi! Bởi vì hạnh phúc thật giống như là một loại bọt, sẽ bị vỡ nát rất dễ dàng...

Tiêu Lăng Phong cố ý làm bộ cao ngạo kéo Đường Nhã Đình đi xuyên qua trong đám người. Những địa phương mà anh xuất hiện đều là những nơi mà tầm mắt của Diệu Tinh có thể nhìn thấy được, càng cảm thấy Diệu Tinh đang nhìn anh. Cử chỉ của anh đối với Đường Nhã Đình thì lại càng thân mật hơn. Hôm nay Diệu Tinh rất đẹp, cô còn xinh đẹp hơn so với ngay cả nhân vật chính của buổi tiệc đính hôn này, trừ sắc mặt bên ngoài có vẻ không được tốt lắm ...

Diệu Tinh. Em thật sự không quan tâm đến có phải hay không. Tiêu Lăng Phong cười nói, chào hỏi cùng với tân khách, nhưng mà bộ dạng anh uống rượu lại tràn đầy mùi vị muốn phát tiết. Vốn dĩ, anh muốn mang theo Diệu Tinh tới nơi này, cũng thuận tiện bóng gió với ông nội cả đêm, nhưng mà... mọi chuyện chung quy lại biến đổi còn nhanh hơn cả so kế hoạch.

"Lăng Phong, có phải là anh sử dụng em chính là một cách để kích thích Trình Diệu Tinh một chút hay không?" Đứng tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lên tiếng hỏi.

"... Dĩ nhiên là không phải rồi!" Nụ cười của Tiêu Lăng Phong có chút cứng ngắc.

"Thật ra thì em cũng không quan tâm đã bị anh lợi dụng." Đường Nhã Đình lắc đầu một cái. "Em đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, anh lại còn nguyện ý giúp em như vậy, em thật sự vô cùng cảm kích, chẳng qua là... Lăng Phong, anh có cảm thấy, hết thảy những gì anh làm sẽ có ý nghĩa hay không? Cô ấy giống như cũng không chút quan tâm. Nếu không, cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc anh mang theo người phụ nữ khác tham dự buổi yến hội như vậy!" Đường Nhã Đình cố ý nhắc nhở.

"Có phải là tôi đã rất ngây thơ hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Tôi thế này, vậy mà lại sẽ chơi trò chơi ngu ngốc mà chỉ có trẻ con mới chơi như vậy." Tiêu Lăng Phong nói tự giễu cợt mình. Nhìn bộ dạng vẻ mặt u buồn của Diệu Tinh, trái tim của anh lúc này vẫn còn đau nhói. Trình Diệu Tinh, em cúi đầu trước anh chỉ một lần thôi, thật sự cảm thấy có khó khăn như vậy hay sao? Cho dù em không muốn nhận sai lầm, lúc đầu cũng nên bày tỏ một chút sự toan tính của mình đối với anh chứ! Em có biết như vậy là em đã làm cho anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất không an tâm hay không...

"Được rồi! Anh cũng không cần phải quá khó chịu như vậy. Phụ nữ ấy à, là phải dùng sự dỗ dành kia." Đường Nhã Đình cười khẽ: "Có muốn em giúp anh không?"

"Không cần!" Anh tựa hồ có chút lo lắng nói xong, ngay sau đó ý thức được phản ứng của mình quá khích liệt, anh áy náy cười cười.

" Tiêu Lăng Phong, anh sợ em sẽ làm tổn thương đến cô ấy có phải hay không?" Đường Nhã Đình cười nhẹ: "Yên tâm đi, em sẽ không đâu!" Đường Nhã Đình rõ ràng cắn răng liếc mắt. Đương nhiên là việc làm tổn thương đến người mình yêu mới là nỗi đau đớn lớn nhất, tựa như... ngày trước anh đã làm tổn thương đến tôi vậy! Tôi rất muốn Trình Diệu Tinh cũng sẽ phải nếm thử một chút sự thống khổ của tôi: "Em còn nợ cô ấy, cho nên em sẽ hết sức đi đến để bồi thường lại, em bảo đảm..."

Tiêu Lăng Phong cũng không hề lên tiếng, đối với cái loại người đã từng làm tổn thương đến người khác như vậy, thì có thể nói, anh cũng không biết liệu có thể tin tưởng được hay không!

"Tốt lắm, tôi đi xem Nghênh Hạ một chút!" Tiêu Lăng Phong cười. Em gái trên danh nghĩa đoạt đi người yêu của em gái chân chính, mà anh người làm anh trai này, trong lúc đó cũng đang vô tình làm đồng lõa. Nhưng mà không đợi anh đi vào, trên hội trường liền đã hỗn loạn lên.

Xuyên thấu qua đám người, Tiêu Lăng Phong có thể nhìn thấy Tiêu Nghênh Hạ đã giội rượu lên trên váy áo của Tịch Mạt. Nguy rồi, Tiêu Lăng Phong thầm kêu lên, anh hi vọng Tịch Mạt sẽ không thể nhận ra Tiêu Nghênh Hạ là ai mới phải.

Diệu Tinh nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Nghênh Hạ. Tại sao bọn họ ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy. Nhìn Tịch Mạt đột nhiên sắc mặt biến đổi, trong lòng Diệu Tinh càng thêm khổ sở.

"Tịch Mạt, không sao rồi. Đừng sợ!" Diệu Tinh nhẹ giọng khóc sụt sùi, có Diệu Diệu ở đây, sẽ không có người nào dám làm thương tổn cậu."

"Diệu Diệu, là cô ta, là cô ta!" Lương Tịch Mạt khóc. Lập tức thân thể lúc này cũng bắt đầu run rẩy lên: "Thật bẩn, thật bẩn..." Lương Tịch Mạt hốt hoảng nỉ non.

"Tịch Mạt, đừng sợ, đừng sợ!" Diệu Tinh đau lòng ôm lấy Tịch Mạt. Thật bẩn? Chẳng lẽ là Tịch Mạt lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra bốn năm trước hay sao? Mười bảy tuổi trong một đêm kinh khủng như vậy. Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, cũng chờ Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần. Phảng phất nơi này mỗi người cũng đều là kẻ thù của bọn họ vậy.

Nhìn dáng vẻ của Tịch Mạt. Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại. Xong rồi, chuyện này đúng là vẫn không có thể nào lừa gạt được... Bốn năm trước, anh đã giúp đỡ Bùi Hạo Thần thiết kế Thẩm Kỳ Nhiên trò chơi phản bội, giống như... ở trong Dạ Khuynh Thành ngày đó, Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng anh cùng với Diệu Tinh...

Thì ra là, anh đã từng làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, anh đột nhiên biến chuyển như vậy đã làm cho sự nghi ngờ trong lòng của cô càng nặng hơn. Rốt cuộc là tại sao.

Trong hội trường đã trở nên hỗn loạn thành một đoàn, mẹ của Thẩm Kỳ Nhiên mang theo các cô đi thay quần áo. Tiêu Lăng Phong cũng đi theo sau lưng cùng bọn họ thật chặt chẽ.

Trong phòng rửa tay. Diệu Tinh giúp Tịch Mạt giặt sạch váy áo. Tịch Mạt vẫn khóc.

"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi.

"Diệu Diệu, Tiêu Nghênh Hạ chính là Ngải Phỉ Nhĩ, người đã cùng với Thẩm Kỳ Nhiên ở trong đó chính là người phụ nữ đó, là cô ta! Là cô ta!"

Diệu Tinh gần như có chút đứng không vững. Tiêu Nghênh Hạ? Cô trợn to hai mắt. Làm sao có thể. Cô ta thế nhưng lại tham dự vào chuyện kia, Như vậy...Có phải là Tiêu Lăng Phong, anh cũng biết hay không. Trái tim của cô chợt như bị bóp chặt lại. Tại sao lại là như vậy... Giống như là thiết kế để cho Mộ Thần nhìn thấy cô ngày đó vậy. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ anh phá hủy hạnh phúc của tôi còn chưa đủ hay sao? Tại sao ngay cả Tịch Mạt mà anh cũng muốn làm thương tổn cô ấy chứ...

______________________________________

Chương 213: Làm tổn thương lẫn nhau.

Cảm xúc của Lương Tịch Mạt đến giờ vẫn một mực không cách nào bình tĩnh lại được. Diệu Tinh chưa từng bao giờ nhìn thấy cái bộ dáng này của Tịch Mạt, càng thêm chưa từng bao giờ thấy Tiêu Lăng Phong lại hốt hoảng như thế. Đến lúc này thì Diệu Tinh đã có thể xác định được, chuyện xảy ra hồi bốn năm trước tuyệt đối không tránh khỏi có sự liên quan đến Tiêu Lăng Phong...

Chuyện đêm mưa ở ngõ hẻm năm ấy, cái người đã làm tổn thương Tịch Mạt, có thể là hay không...

"Không! Như vậy quá đáng sợ!"

"Tại sao đối xử với tôi như vậy!" Giọng nói của Lương Tịch Mạt trở nên run rẩy run rẩy, cô nhìn Bùi Hạo Thần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Lăng Phong. Tịch Mạt đột nhiên nhìn về phía Tiêu Lăng Phong như vậy, càng làm cho Diệu Tinh thấy bất an.

"Tiêu Lăng Phong, chỉ vì muốn giúp anh ta mà đến ngay cả thị phi anh cũng có thể chẳng phân biệt được hay sao?" Tịch Mạt đứng dậy: "Anh có biết rằng khi đó em mới chỉ có mười bảy tuổi thôi hay không?"

Lời nói của Tịch Mạt giống như là một lưỡi dao đâm vào trong lòng Diệu Tinh. Mười bảy tuổi. Nhìn thấy bạn trai phản bội. Gia đình gặp biến cố, lại còn bị... cường bạo như vậy... Diệu Tinh níu thật chặc lấy chiếc váy. Tiêu Lăng Phong, hãy nói anh không như vậy, cầu xin anh, hãy nói cho Tịch Mạt biết, anh không làm cái gì hết

Biết vậy...

Nhưng mà... Nhìn Tịch Mạt tiến lên. Tiêu Lăng Phong lại cũng lùi lại một bước: "Anh có biết rằng đêm hôm đó hết thảy những gì của em đều đã bị phá hủy sạch rồi hay không? Tại sao các người lại có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy."

"Tịch Mạt..." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong trở nên run rẩy, trong mắt anh tràn đầy sự áy náy cùng đau lòng.

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Tịch Mạt hỏi: "Ba em cũng có làm gì hại đến nhà anh đâu? Hả?"

Tiêu Lăng Phong siết quả đấm không biết nên mở miệng như thế nào. Đối mặt với sự chất vấn của Tịch Mạt, những lời nói hay ho đẹp đẽ, đầy lý lẽ hùng hồn đã dự định nói ra kia, đến lúc này thật sự anh cũng không biện pháp nào mở miệng thốt ra, anh không có được nữa. Dù sao anh thật sự là người hiểu biết rõ sự việc, dù sao... chuyện này, anh cũng phải chịu trách nhiệm trực tiếp.

"Mấy người phải nhọc lòng tính toán đối với một người con gái nhỏ chỉ mới có mười bảy tuổi như vậy, thật sự cũng không sợ sẽ bị gặp ác mộn hay sao?" Tịch Mạt hỏi! "Tiêu Lăng Phong, anh thật không uổng công phí sức Lương Tịch Mạt đã được một cuộc quen biết anh, đây mới thật là một phần quà tặng lớn." Tịch Mạt cười lau quẹt những giọt nước mắt đang rơi."

Ha ha..." Tịch Mạt cười: "Đây thật sự là một phần quà tặng rất tuyetj vời!" Tịch Mạt gật đầu, sau đó xoay mặt lại nhìn Bùi Hạo Thầ: "Các người đã tính toán đến bước này, tôi thật sự nghĩ muốn hoài nghi, vậy có phải cũng người ở trong ngõ đêm mưa ấy, có phải cũng là người các người đã sắp xếp hay không..."

Ầm một tiếng... Diệu Tinh giống như bị sét đánh trúng vậy. Cô nhìn sắc mặt Tiêu Lăng Phong trắng bệch, hô hấp của cô cũng đã gần như sắp bị ngưng lại. Súc sinh... Diệu Tinh run rẩy

"Em ở đây nói nhăng nhít gì đó!" Tiêu Lăng Phong mở miệng: "Tịch Mạt, chuyện kia anh thật sự rất xin lỗi!"

Nghe thấy mấy chữ này. Diệu Tinh muốn cười, nhưng cô lại không thể cười nổi. Tại sao lại có thể có người như vậy được chứ. Một vật trân quý nhất của người con gái, anh vậy mà cũng chỉ dùng mấy chữ kia thôi sao.

"Xin lỗi?" Lương Tịch Mạt cười khổ: "Cuộc sống của em kể từ cái đêm mưa ấy đều đã bị phá hủy sạch sẽ, anh cảm thấy nói mấy từ xin lỗi kia có hữu dụng hay không? Hay là sự trong sạch của tôi ở trong lòng mấy người chỉ có giá trị bằng mấy chữ đó thôi?"

Tiêu Lăng Phong bị chặn đứng, không còn lời nào để nói. Đối mặt với sự lên án như vậy của Lương Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong phát hiện mình cũng không thể nào nói ra lời.

Trong lòng Diệu Tinh hiểu rõ, một tia hi vọng cuối cùng kia theo sự im lặng của Tiêu Lăng Phong cũng đã bị dập tắt. Tiêu Lăng Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận đối với những chuyện mà mình chưa từng làm bao giờ. Nhưng hiện tại, chẳng những Tiêu Lăng Phong trầm mặc không mở miệng. Thậm chí còn còn áy náy như vậy... Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, giống như hận không thể nuốt anh vào trong bụng được vậy. Cảm giác có ánh mắt thù địch, Tiêu Lăng Phong nhìn về phía Diệu Tinh, trong mắt cô lúc này tràn đầy sự giễu cợt mãnh liệt cùng hận ý, cứng rắn như muốn đốt cháy anh. Trình Diệu Tinh, tại sao tất cả chuyện xấu, em luôn sẽ liên hệ đến trên người của anh vậy. Hơn nữa sự hoài nghi của em lại không thèm che giấu như vậy...

Trong lòng Diệu Tinh như hỏng mất, ngay cả việc mình đã rời đi khỏi hiện trường buổi hôn lễ đó như thế nào, cô cũng không nhớ rõ nữa. Trong đầu cô lúc này chỉ có nước mắt của bạn tốt. Còn cả có câu kia nữa, có phải là cả chuyện trong ngõ nhỏ đêm mưa cũng là do các người làm hay không, lẫn cả thái độ không thể phản bác được của Tiêu Lăng Phong...

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đột nhiêncó một giọng nói vang lên làm cho Diệu Tinh giật mình. Cô xoay mặt lại, khi nhìn thấy Hạ Cẩm Trình, thì ngược lại, cô có chút thấy sửng sốt.

"Đã sớm nghĩ đến tiến lên trước để chào hỏi em! Nhưng mà... nhìn thấy dáng vẻ của em rất bận rộn." Hạ Cẩm Trình phối hợp biểu lộ vừa oán trách vừa uất ức của mình: Diệu Tinh, anh vẫn luôn muốn nói chuyện cùng với em, chuyện ngày đó, anh rất xin lỗi."

Diệu Tinh ngẩn ra. Chuyện bọn họ bị bỏ thuốc ở trong quán rượu như vậy đâu phải là lần thứ nhất! Diệu Tinh nắm thật chặc lấy chiếc túi của mình, nếu như... Không có một chút giấy tờ, có phải là trong lòng cô cũng chưa phát triển tới trình độ như vậy hay không. Diệu Tinh cúi đầu, cười khổ, có phải cái này được gọi là vận mệnh hay không.

"Thôi quên đi!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Trong chuyện này, anh cũng là người bị hại, anh..." Diệu Tinh suy nghĩ một chút, vẫn không thể nào nói ra thành lời.

Hạ Cẩm Trình rất nhớ anh đã nói anh không có sao, bởi vì có người đã nhét Đường Nhã Đình lên trên xe của anh. Ba phen mấy bận phát sinh quan hệ cùng với Đường Nhã Đình, trong lòng của anh cũng bắt đầu khinh bỉ chính mình. Anh nhìn Diệu Tinh. Diệu Tinh, có phải sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh đã không còn có tư cách để thích em nữa rồi hay không? Nghĩ đến hiện trường buổi lễ đính hôn kia, bộ dáng của Đường Nhã Đình đầy vẻ đắc ý, anh chỉ nghĩ muốn hung hăng hủy diệt cái khuôn mặt tươi cười kia của cô ta.

"Cẩm Trình?" Nhìn thấy hận ý trong mắt Hạ Cẩm Trình, theo bản năng Diệu Tinh liền run rẩy một cái.

"... Để anh đưa em trở về nhà thôi!" Ý thức được mình có chút luống cuống, Hạ Cẩm Trình chuyển đổi đề tài nói chuyện.

"Không cần đâu, em muốn đi một mình một chút." Diệu Tinh cười rồi xoay người đi. Khi Diệu Tinh đi qua một tủ kính thì đột nhiên đôi chân của cô liền dừng lại, nhìn vào những bộ quần áo trẻ em rất đáng yêu ở bên trong đó, khóe miệng của cô liền cong lên lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Bảo bảo. Chờ khi con ra đời rồi, mẹ liền mua rất nhiều quần áo xinh đẹp để cho con mặc. Lúc ấy nhìn con sẽ rất xinh đẹp, giống như là một công chúa vậy...

"Em sớm chạy đến đây như vậy chính là vì muốn gặp Hạ Cẩm Trình có phải không?" Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong chợt vang lên.Rất nhanh nụ cười của Diệu Tinh cũng liền được thu lại.

"Mới vừa rồi còn cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy kia mà. Thế nào mà vừa nhìn thấy tôi liền đã thay đổi như vậy. Trình Diệu Tinh, tôi lại đã để cho em cảm thấy là người ác tâm như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong thở phì phò hỏi. Thời điểm khi ở trong phòng nghỉ, ánh mắt của cô nhìn anh như vậy là thế nào, giễu cợt, chán ghét... Nhưng mà, đối với bất luận người nào khác, cô cũng có thể mỉm cười ngọt ngào.

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Cô nghĩ đến Tịch Mạt, đáp lại một tiếng: "Đúng!" Không hề có một chút do dự, cô liền khạc ra một chữ như vậy.

"Trình Diệu Tinh. Em muốn tìm chết có phải hay không!" Không để ý nơi này vẫn đang là ở trên đường. Tiêu Lăng Phong túm lấy cổ tay của Diệu Tinh, đặt cô ở tại trên cửa sổ thủy tinh. "Vậy rốt cuộc em muốn tôi phải nói chuyện với em như thế nào đây, hả?" Tiêu Lăng Phong rống to. Anh đã làm nhiều như vậy, đổi lấy cũng chỉ có sự chán ghét của cô.

"Tôi nghĩ anh hãy buông tha cho tôi!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên.

"Buông tha cho em sao, đến nghĩ thôi, em cũng đừng nghĩ muốn!" Tiêu Lăng Phong giận đến rống to. Đã qua một thời gian lâu như vậy, trong lòng của cô vẫn không thể để xuống ý nghĩ muốn rời đi của mình. "Thế nào? Muốn rời khỏi tôi để cao bay xa chạy cùng Mộ Sở phải không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Chớ vọng tưởng. Em cảm thấy hắn sẽ tiếp nhận hung thủ đã hại chết anh trai của hắn, một người thiếu chút nữa thì đã trở thành chị dâu của hắn ở chung một chỗ hay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại: "Về phần, Hạ Cẩm Trình, anh ta là một người có tính thích sạch sẽ cực độ. Anh ta sẽ không đụng chạm tới người phụ nữ mà đã từng bị người khác chơi đùa...."

"Chơi đùa?" Diệu Tinh khanh khách cười nói: "Tưởng nói đến cái chuyện gì mà hoàn toàn nguyên vẹn kia chứ!" Diệu Tinh mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Phong, chẳng qua là, nụ cười này thoạt nhìn sao thấy đau khổ như vậy. Cho nên... Anh đây là muốn thừa nhận, giữa anh và tôi bất quá cũng chỉ là chuyện vui đùa một chút mà thôi, anh nói yêu, chẳng qua là thuận miệng nói ra một chút mà thôi...

"..." Trong ngực Tiêu Lăng Phong dấy lên một hồi buồn bực. Ý anh không phải là muốn nói như vậy. "Diệu Tinh, tôi..."

"Đúng vậy. Tôi bất quá chỉ là món đồ chơi mà anh nhất thời cao hứng mà thôi, tôi là người đã từng bị anh chơi đùa, tôi không xứng với Hạ Cẩm Trình, tôi là thiếu chút nữa thì đã biến thành chị dâu của Mộ Sở. Nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, chính là bởi vì anh tôi mới từ không thay đổi thành người như vậy. Tại sao anh lại nói Mộ Thần là do tôi hại chết chứ? Anh mới chính là hung thủ..." Ngực Diệu Tinh phập phòng kịch liệt. Bụng liền dội lên một hồi đau đớn bén nhọn. Diệu Tinh tựa người vào trên lớp thủy tinh kia, sự đau đớn khó có thể chịu được làm cô phải cau mày.

"Ha ha..." Nghe thấy lời nói kia của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức thì nóng giận, nhưng ngược lại, anh lại cười. "Trình Diệu Tinh, tôi chính là cái dạng người như vậy đấy, thế nhưng chẳng phải là em vẫn cứ phải ngoan ngoãn sống ở bên cạnh tôi. Chẳng phải là em vẫn cứ ngoan ngoãn leo lên giường của tôi..."

"Tôi đã nói rồi, tôi đúng là người đáng bị coi thường như vậy đấy!" Diệu Tinh chịu đựng đau đớn yếu ớt cười nói: "Anh cần gì phải phản ứng, coi lời nói của một người đê tiện như tôi đây là thật." Diệu Tinh nói xong liền đẩy Tiêu Lăng Phong một cái. Nhưng hiển nhiên là thân thể cô quá mức yếu ớt, không đủ sức lực để thực hiện.

"Tiêu Lăng Phong, không phải là các người chung quy vẫn không ưa thích mang cái chuyện lên giường kia để tới làm nhục người khác hay sao?" Diệu Tinh hỏi. Cô nhớ ở trong điện thoại, Tịch Mạt đã có một lần vô ý nhắc tới chuyện này. Ha ha...

"Em nói gì?" Tiêu Lăng Phong chế trụ cằm của Diệu Tinh.

"Tôi muốn nói công phu của anh thật quá tốt, làm cho tôi bị mê muội quá nặng nề!" Diệu Tinh cắn răng thật chặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, trong con ngươi của cô tràn đầy những giọt nước mắt.

"Lời nói như vậy mà cô cũng có thể nói ra được! Trình Diệu Tinh, quả nhiên là cô tự biết rõ điều này." Tay Tiêu Lăng Phong chợt run rẩy.

"Đáp án này có làm anh hài lòng không?" Giọng nói của Diệu Tinh rõ ràng bắt đầu trở nên run rẩy.

"Hài lòng! Tiêu Lăng Phong gật đầu." Dĩ nhiên là tôi hài lòng, công phu của em cũng không tồi. Chúng ta như thế này có tính là đang an ủi lẫn nhau hay không, hả?" Hơi thở lạnh như băng của Tiêu Lăng Phong phun ở trên mặt Diệu Tinh.

"Tiêu Lăng Phong, không được bao lâu, anh cũng không cần đóng kịch nữa, anh có thể không cần giả vờ biểu hiện là một người tốt ở trước mặt tôi đâu. Anh hãy làm những chuyện mà anh muốn làm cùng với người phụ nữ mà anh yêu đi! Các ngườ, các người sẽ là người một nhà, cũng không cần phải tách rời nhau ra nữa..." Diệu Tinh không thể khống chế được, giọng trở nên nghẹn ngào.

Mà nghe những lời nói kia của Diệu Tinh..., trong đầu Tiêu Lăng Phong đầy mê hoặc, cái gì mà người một nhà. Cái gì mà diễn trò.

"Trình Diệu Tinh, ý em muốn nói. Những gì tốt đẹp mà tôi đã đối xử với từ trước đến giờ đều là đang diễn trò sao?" Tiêu Lăng Phong phải cực kỳ khắc chế mình thật chặt, cắn răng hỏi lại.

Diệu Tinh cúi đầu. Mồ hôi chảy thấm ướt tóc dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô che bụng thật chặt. Nếu không phải là Tiêu Lăng Phong đang tím lấy cô, cô cũng sớm đã chống đỡ không nổi mình nữa rồi...

"Em nói chuyện với những lời nói ấy cho ai nghe vậy?" Tiêu Lăng Phong hét to: "Em, cái người phụ nữ này tại sao lại có thể đáng sợ như vậy chứ?" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng hỏi, sau đó anh từ từ buông Diệu Tinh ra.

"Được lắm, nếu như em cảm thấy những gì tốt đẹp mà tôi đã đối xử với em chỉ là giả dối, là diễn trò... Tốt thôi, nếu như cũng đã bị em khám phá ra rồi, vậy thì về sau tôi không thèm diễn trò nữa. Trình Diệu Tinh, hết thảy những chuyện này coi như là tôi đã bị coi thường." Tiêu Lăng Phong từ từ lui về phía sau mấy bước. Nhưng sau đó anh xoay người, sự đau đớn nhanh chóng lan tràn trong lòng anh. Mỗi một bước đi ra, vết thương trong lòng anh giống như là nứt ra rộng hơn.

Diệu Tinh dán người lên tủ kính thủy tinh thật chặc, sau đó từ từ trượt xuống dưới. Bụng cô càng ngày càng đau, hơn nữa... cô cảm giác được, đang có một chất lỏng ấm áp chảy xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro