☆ 0 ☆
Trên đời này có bốn thứ rất khó để nhìn thấy, nếu ngươi gặp được chúng chính là cách cái chết không xa, bởi vì phàm là những người đã nhìn thấy bốn điều này, thì tỉ lệ sống sót là cực nhỏ.
Bốn thứ này chính là-------
Kiếm của Thẩm Hạo.
Tay của Tiêu Phương.
Tiêu Dao Hầu phẫn nộ.
Nụ cười của Nhuế Minh.
Bây giờ Nhuế Minh sau một đêm mưa gió tranh quyền đã bị Nhuế Gia Bảo cầm tù sắp gần tám năm. Tiêu Dao Hầu lại lánh sự đời ẩn cư nơi núi sâu cảnh đẹp, không chịu xuất hiện. Trên đời này bốn thứ thần bí nhất, bây giờ thực chất chỉ còn lại hai.
Thẩm Hạo.
Tiêu Phương.
Nếu có một ngày, kiếm của Thẩm Hạo gặp tay của Tiêu Phương sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Có người nói, sẽ nhất định là một hồi ác chiến.
Cũng có người nói, nhất định là một trận gió tanh mưa máu sẽ nổi lên, giang hồ mãi mãi sẽ không có ngày yên bình.
Còn có người cười nhạo: Tiêu Phương chính là vị Độc Tôn duy nhất của Vô lượng ma giáo ở Trung Nguyên, dưới trướng giáo chúng không có một ngàn cũng có tám trăm. Thẩm Hạo chỉ là con thứ không được sủng ái của Thẩm phủ, với cái danh hiệu Võ Lâm minh chủ kia, lảo đà lảo đảo như một trò cười. Cứ coi như kiếm pháp của hắn thiên hạ vô song thì làm sao? Một thanh kiếm đấu với một ngàn người, thắng bại đã rõ.
Nhưng mà mặc cho mọi lời đồn thổi gió bay, cũng không ai có thể ngờ cục diện đảo chiều như bây giờ.
"Thẩm minh chủ!" Tiêu Phương quỳ hai đầu gối xuống đất, tay bái ở hai bên, rất cung kính dập đầu một cái.
Y ngửa đầu cười nói: "Cầu xin Thẩm minh chủ thu Tiêu Phương làm nô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro