Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-10-

Bước vào căn phòng ký túc sau cơn mưa lạnh chỉ khiến Hyunsuk muốn thật nhanh ù lên giường chui người vào chăn và cảm nhận hơi ấm của ai đó bên cạnh. Nhưng chắc ông Trời không muốn chiều chuộng Hyunsuk lúc này rồi, chả có ai ở đây để sưởi ấm cho Hyunsuk cả. Căn phòng tối đen như mực, gió lạnh tát những hạt mưa nặng trịch vào trong khung cửa kính, rồi lại rít lên từng hồi. Hyunsuk lặng lẽ nhìn vào căn phòng, nhớ lại.

.

"Cậu làm gì ở đâu mà không nghe máy? Có biết tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi không?"

Jihoon cất tông giọng trầm phả đều đều không một chút cảm xúc khi vừa nghe thấy tiếng cửa mở ra. Cậu không ngẩng mặt lên nhìn Hyunsuk lấy một cái, mùi rượu chiếm hữu khoang mũi kèm theo giọng nói nặng nề kia khi vừa mới bước vào khiến Hyunsuk rợn cả người.

"À, tôi xin lỗi, có việc nên tôi không để ý. C-cậu..." - Hyunsuk hoảng hốt kiểm tra điện thoại. Hơn 30 cuộc gọi nhỡ và 10 tin nhắn. Hyunsuk tự cốc vào cái đầu hay lơ đễnh này của mình, cậu rời đi chẳng nói chẳng rằng, chẳng thèm nhìn hay vẫy tay với Jihoon một cái, để lại cậu bạn bơ vơ rỗng tuếch ôm nỗi lo một mình.

"Yoshi gặp tai nạn nhưng không có ba mẹ ở đây, tôi vội chạy đến bệnh viện nên... Jihoon à, xin lỗi cậu nhiều, Yoshi-i..."

"Thôi, xin lỗi gì. Phải rồi, Yoshi của cậu là nhất mà, sao mà tôi so bì được. Thằng này chỉ mới là bạn mấy tháng thôi, có ngồi một mình chờ cậu mấy tiếng đồng hồ hay bị sao thì cũng chả có gì quan trọng, sao so được với thanh mai trúc mã nhà cậu."

"Cậu nói gì vậy? Cậu cũng thừa biết Yoshi không có ai ở bên cạnh mà, là bạn thân cậu ấy tôi phải có mặt chứ."

"Thế em trai họ của cậu ta đâu? Hai người bạn thân còn lại ở chỗ nào mà phải tới lượt cậu chạy thụt mạng như thế? Bạn thân? Cậu chắc chứ? Tôi thì chả hiểu nỗi định nghĩa bạn thân của hai người là gì chỉ thấy toàn dan dan díu díu mập mờ thôi."

"Park Jihoon, đừng có quá đáng!"

"Tôi quá đáng. Haha, đúng đúng, sự hiện diện của tôi trong mắt cậu cũng chỉ là một mảng mờ nhỏ mà thôi, cho dù có vụt qua cậu cũng chẳng để ý. Tôi biết. Xin lỗi, trời lạnh làm não tôi đóng băng nghĩ không thông. Tôi có lỡ lời thì cho tôi xin lỗi."

Jihoon vừa nói xong hậm hức lách qua người Hyunsuk một cái thật mạnh không để lấy một khắc nào nghe người con trai trước mặt giải thích, đi ra khỏi cửa đóng rầm, vô tình khiến Hyunsuk người đang cạn kiệt sức lực vì vừa trong trạng thái lo lắng lại vừa trải qua một cơn phẫn nộ điên người ngã rạp xuống đất.

Hyunsuk biết mình sai, biết mình có lỗi khi rời đi không một câu nói, mất liên lạc cả mấy tiếng đồng hồ. Hyunsuk biết Jihoon là lo lắng cho mình, nhưng Hyunsuk giận vì Jihoon chả hiểu gì cậu cả. Dám cho là Hyunsuk và Yoshi có gì với nhau sao? Ơ, bạn thân chí cốt từng cứu tôi một mạng không đáng để tôi chạy đến ngay khi nghe tin tai nạn sao? Đồ ngốc! Người ta đã từng giải thích rồi cơ mà, với Yoshi chả có một con sâu bướm nào huống hồ gì đến bướm bay. Vậy mà với cái tên đại ngốc mới quen mấy tháng kia, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy cái đường cong vút trên khuôn mặt của cậu ta, chỉ cần nhìn thấy nốt ruồi hình trái tim dưới khoé mắt đó, cũng đã khiến cả người Hyunsuk cuồn cuộn hàng ngàn hàng vạn cánh bướm đua nhau mà làm loạn.

Nghĩ đến lại càng tức. Sự hiện diện của Jihoon không quan trọng ư? Thế ai là người đã lo sốt vó chạy đi chạy lại giữa các tiết học về ký túc xá cả tuần trời để xem cậu đã bớt sốt chưa thế? Ai là người đã siêng năng tưới những chậu cây cậu yêu thích nhất chỉ vì một câu nói "tôi thích nhất cây dương xỉ vì rất tốt cho hô hấp của tôi (và cậu)"? Ai là người biết cậu rất dễ cảm lạnh nên chẳng dám mở cửa sổ ngắm mưa dù rất thích? Park Jihoon có phải là rất ngốc không? Hyunsuk chả biết nữa, Hyunsuk chỉ dán chặt mắt vào màn mưa bên ngoài cửa kia. Trời mưa lớn thế này, Park Jihoon có đang lạnh không?

Đồng hồ cũng đã điểm gần 12h mà tên ngốc kia vẫn còn chưa chịu về, Hyunsuk bắt đầu cảm thấy lo. Mở điện thoại lên định gọi cho cậu nhưng lại chỉ nhận được câu nói từ chị tổng đài viên. Hyunsuk mặc kệ, để xem ai giận lâu hơn. 1h, Hyunsuk lại gọi thêm lần nữa.

"Hyunsukie à, dì Won đây, Jihoonie để quên điện thoại ở chỗ dì, con tìm Jihoonie sao? Nó chạy về từ lúc nãy nhưng không có ô nên dì đoán chắc là mắc mưa ở đâu rồi."

Hyunsuk dạ vâng như có như không rồi cầm ô lao thẳng ra khỏi ký túc xá. Hyunsuk thề gặp được Jihoon cậu sẽ mắng cho một trận cái tội đi ra ngoài không biết mang ô!

Hyunsuk đi được một lúc theo con đường đến tiệm cafe của dì Won, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đang run bần bật đứng dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, hai tay thì đang cầm gì ở đằng sau còn chả bận tâm lấy tay lau đi mấy giọt nước mưa tung toé trên người.

"Này! Cậu làm gì thế? Sao không biết chạy về? Cậu ngốc à?"

"Hyunsuk à..." - Jihoon run cầm cập nhìn người trước mặt. Chìa đôi tay đang cầm một chiếc bánh, là chiếc bánh yêu thích mà Hyunsuk vẫn thường hay ăn.

"Cho cậu này. Hyunsuk nói khi buồn hay giận Hyunsuk rất thích ăn đồ ngọt mà đúng không? Ăn rồi có thể không giận tôi nữa không?"

"..." - Nửa thập kỷ trôi qua Hyunsuk không nói câu nào, cậu buông bỏ chiếc ô trên tay để nó rơi tự do xuống đất chạy đến ôm chầm lấy Jihoon. "Cậu ngốc à, ngốc thật rồi phải không? Ai cần cậu đi mua bánh cho tôi?"

"Xin lỗi cậu. Tôi không biết làm cách nào để cậu không giận, nên... Xin lỗi cậu, tôi sai rồi, là tôi không đúng. Hyunsuk có thể đừng giận không?"

Jihoon đưa tay đáp lại cái ôm mãnh liệt đến từ Hyunsuk, cậu cảm nhận từng hơi ấm toả ra từ con người trước mặt, phà từng làn hơi có chút yếu ớt lên cổ người ta không ngừng xin lỗi, nước mắt cũng hoà cũng với những giọt mưa đang tát vào chỗ đứng của cả hai. Hyunsuk khẽ gật đầu, ghì chặt người mình vào Jihoon như muốn đem toàn bộ hơi ấm của mình ôm ấp và sưởi ấm cho người đối diện. Cả hai ôm nhau thật lâu, mãi cho đến lúc mưa ngừng hẳn. Chắc là ông trời cũng thấy vui cho hai con người ấy mà dừng lại mỉm cười.

--------

Trở về ký túc xá, Jihoon và Hyunsuk nhanh chóng tắm gội thay đồ vì sợ sẽ nhiễm lạnh. Cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc giường chung. Jihoon nhẹ nhàng dùng khăn lau lên mái đầu hai màu của Hyunsuk. Bàn tay như muốn đem hết sự dịu dàng, yêu chiều gửi gắm lên Hyunsuk. Jihoon lau trên mái, nhẹ nhàng vuốt ve phần trán rộng, sau đó dùng tay xoa hai bên má đã ửng hồng tự lúc nào chẳng hay của Hyunsuk, chầm chậm cảm nhận làn da mềm mại mà Jihoon từng mong được chạm vào. Hyunsuk cũng từ tốn tận hưởng niềm hạnh phúc hiện tại, cậu đưa mắt nhìn lên khuôn mặt thanh tú của Jihoon, đường cạnh sắt bén ở quai hàm thu hút khiến cậu không thể nào rời mắt. Như có một lời thôi thúc từ ai đó, Hyunsuk cảm thấy như mình không thể kiềm chế được một giây phút nào nữa, cậu nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ Jihoon, đặt lên môi người đối diện một nụ hôn vụn về. Jihoon khẽ mỉm cười trước sự đáng yêu của người con trai mà cậu sắp được gọi là người yêu này, lấy lại thế chủ động dẫn lối cả hai vào thế giới nơi hai người có thể ngắm nhìn hàng trăm hàng triệu con bướm đủ màu sắc đang bay lượn.

Jihoon luyến tiếc thả Hyunsuk ra sau khi cậu Choi có dấu hiệu cần thở oxi trầm trọng. Cậu kết thúc màn âu yếm này bằng một cái hôn nhẹ trên chóp mũi nhỏ của Hyunsuk.

"Hyunsukie hết giận rồi chứ?"

"Không, đang suy nghĩ." - Hyunsuk sau khi vừa được thả ra từ cõi mộng mơ đã bắt đầu tỉnh táo nghĩ xem mình có nên tha thứ cho Park Jihoon không.

"Không phải khi nãy gật đầu rồi sao?"

"Trời lạnh quá gật đầu lẹ còn đi về."

Jihoon phì cười với lý do rất là lý do của cậu người yêu mới, sau đó nhanh như chớp cậu chồm dậy đè lên người Hyunsuk và dừng lại ở khoảng cách trước môi tầm chừng 5cm.

"Thật là còn giận không?"

Hyunsuk ngại ngùng che lấy mặt, lắc đầu nguầy nguậy. Jihoon lại nhe răng cười hề hề: "Nhóc con! Lại đây nào." - Jihoon ngả lưng xuống giường rồi kéo Hyunsuk vào trong vòng tay của mình.

"Bạn đừng giận nữa, có được không?" - Jihoon dùng hai bàn tay áp lên đôi gò má của Hyunsuk, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Tôi xin lỗi, là tôi ngốc, lúc chiều vì lo cho bạn và tức giận nên tôi đã uống một chút và không được tỉnh táo. Xin lỗi đã to tiếng với bạn. Xin lỗi đã nói những câu không nên nói. Xin lỗi đã làm bạn buồn. Xin lỗi vì tôi là đứa ngốc chẳng hiểu bạn."

Hyunsuk xót xa nhìn người con trai trước mặt mình. Làm sao Hyunsuk giận được chứ, cái người không thích mưa kia đã lặn lội đi mua cho cậu một cái bánh để phải mắc mưa ngoài đường chỉ vì muốn cậu không còn buồn không còn giận cơ mà. Nhưng mà cái chuyện hắn ngốc chẳng cảm nhận được Hyunsuk là thật, Hyunsuk thừa nhận muốn cốc vào đầu cậu ta một cái cho tỉnh ra.

"Jihoonie... Tôi chỉ nói một lần, bạn ráng mà nghe cho kỹ và ghi nhớ trong đầu nghe chưa." - Hyunsuk nhẹ nhàng đưa tay mình lên gương mắt đẹp trai kia. - "Cũng đã có rất nhiều bướm bay trong lòng tôi từ lâu rồi, bạn biết không? Từ cái lúc tôi được nghe người ta hát trên sân khấu, tôi đã nguyện chầm chậm đến bên người ta rồi. Choi Hyunsuk này, rất thích tên ngốc Park Jihoon đó."

"Park Jihoon cũng vậy, rất thích Choi Hyunsuk."

Buổi tối hôm đó chắc là buổi tối yên ổn nhất của căn phòng 303, khi cả hai tâm hồn đang nhẹ nhàng dịu dàng chậm chậm hoà vào nhau. Chắc là hai đứa Dodo Chichi còn nghe được hẳn tiếng đập tùng cheng phát ra từ hai trái tim loạn nhịp. Nếu chúng có biết nói sẽ bảo rằng "Tôi mừng quá cậu ạ, cuối cùng hai đứa trẻ này cũng đến với nhau, tôi nghĩ mình sẽ trẻ lại 10 tuổi đó!"

"HYUNSUKIEEE À, ĐIỆN THOẠI BẠN KÊU ĐƯỢC 30 PHÚT RỒI, CÓ DẬY NGAY KHÔNGGGG?"

"CHOI HYUNSUKKKKK, TỐI QUA ĐÃ BẢO BẠN ĂN BÁNH XONG THÌ CẤT VÀO TỦ CƠ MÀ, KIẾN ĐẬU ĐẦY RỒI KIA KÌAAAA!"

Dodo Chichi: "Hay thôi hai người trở lại cái thời mặt lạnh mày nhẹ, chiến tranh lạnh hay thế chiến thứ bảy thứ tám tụi tui cũng không hó hé lời nào đăuu. Thôi bye mọi người mới 6h sáng thui tụi tui ngủ tiếp đây. Paii!"

___________________________

• chillwlli •

17.03.2023

Hello mọi người, mình quay lại rùi đuâyy! Xin lỗi mọi người đã bỏ fic hơi lâu. Nhân dịp sinh nhật Jihoonie, mình nghĩ mình nên hoàn chiếc này như một cách celebrate sinh nhật Jihoon (dù muộn mất mấy ngày hic). Mình biết mình vẫn còn thiếu sót nhèo, cảm ơn mọi người đã ở lại đến đây nhoen. Hẹn gặp mọi người ở fic tiếp theo (nếu có thể) nhé hehe. Love yewww :x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro