Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Đã 1 tháng kể từ khi cả hai xác lập mối quan hệ chính thức, số lần hẹn hò của cậu và hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần ngồi cùng hắn dù bất kể ở đâu, Hyunsuk cũng nơm nớp lo sợ rằng Jihoon sẽ vụt đi bất cứ lúc nào chỉ vì một cú điện thoại.

Hôm nay là một ngày như vậy, cậu đã kì công chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho buổi tối lãng mạn mà cậu hằng mong với hoa và nến tràn ngập khắp nơi. Đã hai tiếng kể từ khi cậu ngồi ngẩn ngơ dưới cái gió bấc lạnh thấu da thấu thịt mỗi đợt đông về ở Seoul. Tin nhắn gần nhất cậu gửi đi là 2 phút trước, hắn vẫn luôn là cái tên đầu tiên trong danh sách liên lạc của cậu. Hyunsuk giương mắt nhìn một lượt khung cảnh trước mặt, hốc mắt cậu đỏ hoe, sống mũi cay xè. Cậu ôm trái tim vụn nát toan đứng dậy ra về.

Cánh cửa tầng thượng nơi Hyunsuk đặt riêng cho hai người mở tung, Park Jihoon với cái đầu rối như ổ quạ lật đật chạy đến, thở hổn hển.

"Hyunsuk, anh đến rồi" Hắn chống hai tay lên đầu gối, gầm mặt xuống thở sống thở chết.

"Anh có chút chuyện ở bệnh viện, lại đến trễ rồi, xin lỗi em nhiều"

Cậu khẽ lắc đầu, hơi mím môi cười rồi từ tốn bước lại phía hắn.

"Không quan trọng nữa, em chờ bao lâu cũng được. Ta về nhà thôi nhỉ, anh mệt mà" Hyunsuk đỡ hắn đứng dậy, chủ động đan tay dắt hắn đi.

Suốt cả quãng đường đi, ngồi trên ô tô cậu chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, im thin thít, đôi mắt đượm buồn không giấu nỗi. Hắn hỏi gì cũng chỉ trả lời qua loa cho rồi chuyện.

"Hôm nay em muốn về nhà, anh chở em về nhé" Jihoon nghe xong cũng chỉ gật gù, hắn xiết chặt vào tay lái, cảm giác tội lỗi dâng trào.

"Còn nhớ đường đi không?"

"Anh nhớ còn rõ hơn hồi ấy anh học sinh học đại cương nữa, nhưng anh không muốn đưa em về. Nhưng nếu em muốn, thì đi thôi" Hắn thở dài, bẻ lái sang một con ngỏ vắng. Xe cứ thong dong chạy trên đường, cậu và hắn đều không nói với nhau câu nào.

"Đến rồi, vào nhà thôi" Jihoon đậu xe trước nhà cậu, bước ra khỏi xe mở cửa cho Hyunsuk.

Cậu tạm biệt anh rồi mở cửa bước vào. Căn nhà từng rất thân thuộc với cậu giờ đây thiếu sức sống đến lạ, hẳn là vì mấy tuần qua cậu đóng đô ở nhà Jihoon mà chẳng đoái hoài gì đến chỗ ở của mình, đến nỗi mấy người hàng xóm tưởng cậu bán nhà hay bỏ đi biệt xứ luôn rồi. Hyunsuk từng bước vào nhà mà không để ý ngay sau mình có một thanh niên cao to đang tò tò theo sau.

"Park Jihoon, sao lại vào đây" Cậu giật mình quay ngoắt mặt lại khi hắn từ phía sau nhào đến ôm cậu chặt cứng vào lòng.

"Cả ngày nay anh chẳng nhìn được mặt em quá năm phút, giờ em lại bỏ về nhà nữa anh sống không nỗi mất" Hắn dụi mái đầu rối bời của mình vào hõm cổ cậu, hít hà lấy hương hoa quen thuộc.

"Vậy giờ tính sao?"

"Em nói anh đưa em về chứ đâu có nói anh không được ở lại"

"Đồ đểu nhà anh" Hyunsuk cười mỉm rồi quay mặt đi, một lớp ửng hồng thoáng hiện lên trên khuôn mặt thanh tú.

Cậu chưa bao giờ giận hắn được quá một ngày, lâu lắm cũng chỉ được một hay hai tiếng, tên dẻo mồm lắm trò này ngoài việc hay bỏ đi giữa chừng ra thì được cậu chấm 10 điểm tròn.

"Anh tắm đi, hôi chết được" Hyunsuk tiện chân đạp hắn xuống giường khi người nọ cứ đòi ôm hôn cậu.

"Hay bây giờ mình thử làm, xem tắm trước khi làm hay làm rồi tắm tình thú hơn" Jihoon nói rồi cười khềnh khệch, chẳng có vẻ gì mà ngại ngùng, chỉ có Hyunsuk với hai vành tai đỏ ửng đang la hét om xòm.

"Đi tắm hay đi về"

"Anh biết rồi mà, căng thế" Hắn chậm chạp lăn trên mặt sàn, đến trước cửa phòng tắm rồi bước vào. Đắm mình dưới dòng nước ấm nhà em người yêu khiến Jihoon quên bén việc mình chẳng có bộ nào để thay trong khi đồ của cậu đối với hắn bé tí tẹo.

"Thôi kệ, dù gì cũng thấy hết rồi, quấn đại cái gì cũng được" Jihoon tự nhủ trong khi cẩu thả vớ lấy chiếc khăn tắm thoảng mùi của cậu.

Hắn bước ra với mái đầu còn rỉ nước, từng giọt chảy dài trên xương quai xanh sắc lẹm của hắn cùng chiếc khăn tắm được quấn hững hờ khiến chẳng còn ai nhận ra dáng vẻ đứng đắn của bác sĩ Park thường ngày. Hyunsuk nuốt khan, cơ thể rạo rực không cưỡng được. Không muốn cho hắn thấy dáng vẻ xấu hổ này, cậu đành vùi mình vào chăn, giấu đi khuôn mặt đỏ lựng.

Jihoon nhảy bổ lên giường, biết thừa người nọ chỉ vờ vịt như mọi khi chứ mắt còn chẳng thèm nhắm. Hắn quàng tay, kéo cậu vào lòng, da thịt động chạm, nhiệt độ phòng bỗng tăng vụt mất kiểm soát.

"Hyunsuk, anh xin lỗi"

"Vì?"

"Năm lần bảy lượt anh bỏ đi giữa chừng, số lần ta đi với nhau còn chẳng trên dưới năm, em yêu anh như vậy, thiệt thòi cho em nhiều rồi" Từng chữ hắn nói ra, chân thành đầy ắp, kẻ như vậy có mấy ai giận được. Cậu đã chịu đựng chuyện này từ rất lâu, từ lúc còn chưa là gì của nhau, đến lúc ý đượm tình nồng, cậu vẫn cam chịu, chỉ là danh phận khác khiến cậu đau hơn nhiều, đau đến tim gan quặn thắt.

"Anh chưa hề có ý định yêu ai, chỉ sợ làm người thương khổ. Không may người đó lại là em"

"Vậy sao anh còn yêu em?"

"Vì em ngon quá anh không cưỡng lại được" Hắn nói rồi luồn bàn tay hư hỏng của mình vào áo cậu, động chạm đủ nơi.

"Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một kẻ biến thái đấy, không may lại vướn vào anh" Hyunsuk chẳng hề bài xích thứ động chạm thân mật này, ngược lại còn cảm thấy có chút thoải mái.

"Vậy nếu em già nua, xấu xí thì anh không yêu em nữa à?"

"Vậy thì lúc đó mẫu người yêu lí tưởng của anh sẽ trở thành những người già nua, xấu xí"

"Vậy nếu em chết đi, anh có còn yêu em không?"

"Em sẽ không chết đi, Hyunsuk đã sống ở đây lâu lắm rồi, trong này đủ chỗ cho em, nên sẽ chẳng khi nào em chết đi cả" Jihoon bồi hồi chỉ vào lồng ngực mình, quả quyết nói rằng mình yêu cậu đến nhường nào.

"Jihoon à, nếu anh cứ này thì ngày mai em phải đi làm giấy hôn thú mất" Cậu nói, ngại ngùng rút vào lồng ngực hắn.

Hyunsuk bỗng rướn người lên, đôi môi phấn nộm đặt lên má hắn một chiếc hôn phớt, đôi mắt thu gọn hình ảnh Park Jihoon vào tim.

"Anh không thích"

"Anh thích lưỡi của em cơ"

Không chỉ có tim Hyunsuk rộn ràng vì tình, có ai đó nhịp tim cũng đang tăng dần mà chỉ có cậu cảm nhận được trên chiếc giường con.

_

Jihoon đang ngồi trước màn hình máy tính, hai mắt dán chặt vào thứ thiết bị trước mặt, mặc cho Hyunsuk lăn lộn trên giường bi bô kể mãi những câu chuyện mà có lẽ cậu đã kể cho hắn đến thuộc lòng.

Hyunsuk có vẻ không hài lòng khi những lời mình nói chẳng lung lay được trưởng khoa Park, cậu cùng với chiếc áo thun mỏng tanh trên người bước đến phía hắn. Từ khi yêu nhau, chẳng mấy khi mà Hyunsuk chủ động, hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi cậu làm việc đó.

Jihoon chẳng mảy may đến những gì cậu làm, chỉ tới khi mái đầu vàng hoe thoảng hương hoa của cậu thấp thoáng dưới lồng ngực săn chắc. Hyunsuk leo hẳn lên người hắn, hai chân vắt vẻo phía sau lưng ghế, chốc chốc lại dụi đầu mình vào hõm cổ thân quen.

"Chưa ngủ à?" Hắn rời đôi tay thô ráp của mình khỏi bàn phím, hướng đến mái đầu của cậu mà xoa khiến nó rồi tung, không quên tặng kèm một chiếc hôn thật nhẹ vào vành tai cho người thương.

"Ngủ cùng Jihoon cơ" Cậu trai rắn rỏi thường ngày hoá mèo nhỏ khi ngồi vào lòng Jihoon, cậu nũng nịu nói khiến tim hắn ngứa ngáy bồn chồn.

"Hyunsuk à, em cứ thế này thì ngày mai bệnh nhân của anh phải làm sao, tim gan phèo phổi của họ chắc bị anh bới tung lên mất"

"Tại sao?"

"Vì em nhún trên thằng em của anh. Nếu muốn ngày mai anh còn tỉnh táo đi làm thì em ngồi yên đi"

"Biết rồi đồ dê già" Hyunsuk bĩu môi, yên phận ngồi trên người hắn, tiếng đánh máy lạch cạch nhanh chóng đưa cậu vào giấc ngủ.

Hyunsuk mơ màng gật gù trên vai hắn. Cho đến khi nhận thấy những nhịp thở đều trên vai mình, Jihoon cũng uể oải vươn mình và lên giường với em bé 31 tuổi của mình.

Jihoon chống tay lên giường, nhìn dáng vẻ của cậu khi ngủ. Trong mắt hắn, mọi thứ cậu làm bất kể là gì cũng đều thu gọn vào hai từ đáng yêu, Choi Hyunsuk là đáng yêu của Park Jihoon.

Cặp tình nhân an yên bên nhau với thứ tình yêu mãnh liệt đang ngấm vào từng mạch máu, từng tế bào mà thời gian chẳng thể làm xói mòn.

Trước ngày giông là một bầu trời đẹp đến nao lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro