Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

"Chilli có làm cho phòng thu của anh trông bớt ngầu đi không?" Hyunsuk cau mày, hai tay chống nạnh khi nhìn chằm chằm vào con thú nhồi bông khổng lồ màu tím đang được đặt ngồi trên băng ghế.

Doyoung ngồi ở sofa mở chai đồ uống vitamin một cách bạo lực, trông đáng sợ như một gã làm công nghiện rượu ở quán bar vào tối thứ sáu. Cậu ta nốc một ngụm rồi đảo mắt với Hyunsuk.

"Về cơ bản, nó có mặt trong toàn bộ ảnh của anh trên Instagram, hyung. Mọi người đều biết nó tồn tại. Hơn nữa, một nửa trường sợ anh vãi ra, chả có ai đến đây để làm phiền anh ngoài em đâu."

Hyunsuk chế giễu. "Lý do duy nhất khiến một đứa học sinh khoa Y như mày có mặt ở tòa nhà khoa Nghệ thuật là để chú mày có thể nhìn chằm chằm vào Takata Mashiho khi đi ngang qua phòng tập nhảy thôi. Anh biết mày không tới đây để thăm anh."

Một đứa không biết xấu hổ như Doyoung hiếm khi đỏ mặt, nhưng Hyunsuk chắc chắn anh thấy được màu hồng trên má thằng bé khi cậu ta không phản bác mà thay vào đó ngồi nốc cạn chai vitamin.

"Chà, ít ra em không phải là người duy nhất làm điều đó."

Và Doyoung nói đúng. Hyunsuk đã thực sự nhận thấy một dòng chảy các sinh viên không thuộc ngành Nghệ thuật tràn vào tòa nhà mỗi ngày, cố gắng tỏ ra bình thường nhưng đều để lộ tiếng cười khúc khích khi họ nhìn thấy Mashiho qua ô kính.

Anh không trách họ, cậu học sinh chuyển trường người Nhật thực sự rất đẹp trai và là một vũ công đáng kinh ngạc, Hyunsuk có thể thấy được điều đó với một cái liếc mắt khi đi ngang qua phòng tập nhảy.

"Bao giờ mọi người mới nhìn chằm chằm anh khi anh ở phòng thu như vậy nhỉ?" Hyunsuk thở dài thườn thượt, thả mình xuống chỗ ngồi cạnh Doyoung.

"Có lẽ nếu anh chịu giảm bớt khí tức của mình. Anh Mashiho nhỏ nhắn và dễ thương. Anh thì nhỏ bé và đáng sợ." Doyoung chỉ ra sự thật.

Hyunsuk lười biếng xoay người, bĩu môi. "Anh thậm chí còn không đáng sợ như vậy!" Anh rên rỉ.

"Chắc do gu thời trang hầm hố của anh và cách anh hành động. Bên cạnh đó, anh là một Alpha kĩ tính vãi. Quan trọng nhất, anh là đàn em cưng của tiền bối Bobby."

Hyunsuk bật cười khi nghe đứa em nói vậy. Tiền bối Bobby là một huyền thoại, không chỉ trong khoa Sản xuất âm nhạc mà còn trong khuôn viên trường, và có thể là trên toàn cầu luôn ấy chứ. Ngay cả trước khi vào đại học, anh ấy đã ra mắt dưới trướng YG và thu hút một lượng lớn người hâm mộ đến đứng đợi ở cổng trường, tới mức họ phải thuê thêm bảo an trong suốt 4 năm anh ấy là sinh viên.

Hồi trước, Hyunsuk đã từng suy nghĩ tới việc trở thành một thực tập sinh thần tượng và đã suýt nhận lời đề nghị từ YG hai năm trước. Nhưng anh đã chứng kiến ​​việc tiền bối của mình sống gần như không có bất cứ sự riêng tư nào, luôn bị công chúng soi mói nên Hyunsuk quyết định từ chối. Anh đã đủ hạnh phúc khi được trở thành đàn em của Bobby và hiện đang là một nhà sản xuất thực tập tại YG.

Bên cạnh đó, hội bạn của anh luôn nói rằng anh quá mềm yếu và nhạy cảm để trở thành một thần tượng. Hyunsuk thực sự không thể phản bác điều đó.

Vừa nhắc, ngoài cửa đã vang vào những tiếng gõ rất to và vài tiếng hò hét bị bóp méo không rõ ràng khi xuyên qua lớp cách âm.

"Này, có khi đó là người hâm mộ của anh đấy." Doyoung trêu chọc khi cánh cửa mở ra, lộ ra hai thành viên khác trong nhóm bạn của họ.

"Không cho phép sinh viên năm nhất vào." Hyunsuk nói một cách tự động khi Haruto bước vào với Yoshi theo sát phía sau.

"Nè! Doyoung đang ở đây mà." Haruto chỉ vào cậu bạn Beta đang nằm dài trên ghế sofa một cách đầy bất bình.

"Không cho phép sinh viên năm nhất là Alpha." Hyunsuk sửa lại và cả bọn phá lên cười trước cái nhìn cực kỳ bị xúc phạm trên khuôn mặt của Haruto.

Yoshi vỗ vai Haruto an ủi trước khi nhìn quanh studio mà Hyunsuk vừa trang trí xong.

"Anh thật may mắn khi có được studio của riêng mình, hyung. Em, Asahi và Haruto luôn phải chiến đấu với nhau để giành suất sử dụng studio." Cậu ấy ca thán.

"Có lẽ anh sẽ sang tên phòng thu này cho em khi anh tốt nghiệp vào năm tới." Hyunsuk mỉm cười.

"Tại sao Yoshi được làm con cưng nhỉ?" Haruto rên rỉ, vung vẩy chân tay và giận dữ với nét diễn rất giả trân, tới độ Hyunsuk phải gõ đầu cậu.

"Vì em ấy sẽ là sinh viên cuối cấp vào năm sau, ngốc ạ. Tại sao một sinh viên năm hai như chú lại cần một studio?"

"Để thoả mãn niềm đam mê với âm nhạc của em!" Haruto trẻ con nói.

"À đúng rồi, Doyoung." Yoshi bỗng vui vẻ hét lên "Mashi đã hỏi anh về em."

Lần thứ hai trong ngày hôm đó, Hyunsuk thấy Doyoung đỏ mặt. "Huh? E-em? "

Hyunsuk biết Yoshi là một Beta điềm tĩnh và ngọt ngào, nhưng biểu hiện của cậu ấy hiện giờ có một nét quỷ quyệt khiến Hyunsuk vừa tò mò vừa sợ hãi.

"Đúng vậy, những lời chính xác của cậu ấy là 'Beta dễ thương đi cạnh tiền bối Hyunsuk là ai đấy? Có phải họ đang hẹn hò không?'"

Hyunsuk bỏ qua cơ hội để chiêm ngưỡng màu đỏ thẫm trên khuôn mặt Doyoung vì anh đang sốc.

"Hả! Anh và Doyoung???"

Thật kinh khủng khi nghĩ đến việc hẹn hò với một người mà anh luôn đối xử như đứa em trai khó chịu của mình.

Kỳ lạ là Doyoung ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, ngã người xuống đệm và cau mày.

"Có gì tốt chứ? Em cá rằng có rất nhiều Omega tốt hơn cho anh ấy."

Hyunsuk bật dậy. "Doyoung! Đừng nói vậy, em cũng là một người siêu tốt luôn."

"Ừ, Dobby." Yoshi ngồi xuống bên cạnh cậu bé, vỗ nhẹ vào đầu cậu, mọi dấu vết của sự trêu chọc đã biến mất. "Em sẽ rất hợp với Mashi đó. Anh biết điều đó mà."

Doyoung thở dài. "Ý em là, em chỉ là một Beta. Em không thể cung cấp cho anh ấy nhiều như một Omega có thể, các anh biết mà?"

"Không!" Haruto tự nhiên bộc phát, dữ tợn khác thường, và cả ba người họ ngạc nhiên nhìn cậu bé. "Chúng ta đang ở thời đại nào rồi? Mày không cần phải phù hợp với một khuôn mẫu hay vai trò nhất định nào nữa. Hãy nhìn Hyunsuk hyung, anh ấy là một Alpha nhưng anh ấy không kiểm soát và độc đoán."

"Đúng vậy, anh thực sự không phải." Hyunsuk cười khúc khích. "Mấy đứa luôn nói rằng anh có thể sẽ kết đôi với một người giống như anh và bọn anh có thể khóc cùng nhau như những kẻ thất bại khi xem Đi tìm Nemo."

Sau tất cả, Doyoung cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

"Dù sao thì anh đã nói với cậu ấy là em vẫn độc thân và cho cậu ấy số điện thoại của em rồi." Yoshi bật cười trước tiếng thở rít của Doyoung.

"Hy vọng sẽ sớm nhận được tin vui từ mày!" Haruto hào hứng tung nắm đấm của mình lên không trung.

"Mày làm như tao sắp kết hôn không bằng." Doyoung chế giễu nhưng trông đã tự tin hơn hẳn.

Bỗng có tiếng gõ cửa và bốn người nhìn nhau bối rối.

"Mời vào!" Hyunsuk nói và cánh cửa mở ra, để lộ một đôi mắt tròn xoe mở to nhìn vào đám đông nhỏ trong phòng.

"Chào. Xin lỗi đã làm phiền..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro