Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

báo cáo giám định giới tính không phải điều mà nhiều bố mẹ quan tâm.

vì trước đó cũng sẽ có nhiều dấu hiệu ám chỉ giới tính của trẻ. ví dụ như ngoại hình, sức bền, tốc độ, sự tập trung.

park sunghoon hiểu rõ điều này.

mười lăm tuổi, so với jongseong, cậu vẫn gầy gò trắng trẻo, gương mặt dịu dàng, mái tóc mềm mại chải về phía sau, trán lộ gân xanh vì quá trắng.

ai cũng nói cậu là omega.

nhưng chỉ có một điều quan trọng, chẳng có alpha nào phản ứng lại với mùi pheromone của cậu.

có lẽ cậu là một beta.

điều này khiến cậu không vui, dù sao ai cũng biết jongseong sẽ là alpha.

đối với alpha, dù là omega bình thường nhất, khi động dục cũng khiến hai bên sinh ra những sự hấp dẫn về mặt sinh lý. dưới tình huống bất công ấy, beta rất khó có phần thắng.

điều khiến cậu ủ rũ nhất, thất vọng nhất là bao năm trôi qua, jongseong không hề tỏ ra có hứng thú với cậu.

chỉ như bạn bè, không hơn. nếu có gì khác hơn thì là bạn bè bảo vệ nhau hơi quá.

sunghoon cười cười với cái gương ngoài cửa. trước khi ra ngoài gặp em thì cậu phải luyện tập xem cười thế nào mới đẹp.

nhưng hôm nay cậu không cười nổi. bờ môi của hơi cong lên, bốn cái răng nanh thấp thoáng. những chiếc răng nhọn bí ẩn và sắc bén, nhe ra có vẻ hơi đáng sợ.

hình như cậu cách ước mơ của mình mỗi lúc một xa.

làm sao omega lại có răng nanh như thế này?

cậu nghe thấy tiếng jongseong đập cửa, còn cao giọng gọi. "sunghoonie, xong chưa? sắp kiểm tra rồi đấy!"

em đang đợi cậu.

sunghoon lớn tiếng đáp. "xong rồi đây!" giọng cậu nhẹ nhàng hơn giọng em.

cậu xoa mặt để làm mất đi vẻ mệt mỏi. nhưng càng xoa lại càng chẳng thể che giấu được điều gì, cuối cùng mắt lại bị dụi cho đỏ lên.

lấy máu, lấy nước tiểu xét nghiệm, đo mật độ xương, kiểm tra thể lực, rất nhiều hạng mục nên buổi kiểm tra kéo dài cả ngày.

lúc này sunghoon mới nhận ra cậu đã chạy nhanh hơn so với bạn đồng trang lứa, nhảy cũng cao hơn, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn.

cậu và những học sinh bị nghi là omega dường như chênh lệch nhau thật nhiều. điều này tựa hồ ám chỉ rằng có thể cậu là một beta.

cuối cùng, sunghoon ngẩn ngơ đi về nhà cùng jongseong. cậu đi theo sau bạn, tâm sự trĩu nặng kéo lông mi cậu hạ xuống.

cậu càng đi càng chậm, cuối cùng kéo tay jongseong lại.

"jongseongie, tớ hỏi... nếu tớ không phải omega... thì sao bây giờ?"

em ngạc nhiên hỏi lại. "là sao?"

cậu cúi đầu, lông mi run run. "giống kiểu, nếu cậu không phải alpha thì sao?"

em hiểu được, thấy buồn cười. "park sunghoon, hôm nay cậu chán nản vì cái này đấy hả?"

jongseong bước về phía cậu, ngẩng đầu. "tớ không phải alpha thì sẽ không phải là jongseong nữa hả? cậu không phải là omega thì không phải sunghoonie nữa hay sao? ngốc!"

sunghoon nhìn đối phương, những suy nghĩ ập tới. cậu bỗng giơ tay ra quàng vai người bên cạnh. jongseong dừng lại, tiện đà dựa vào, nghĩ rằng cho cậu muốn mượn dùng.

... đệt, mình hôn cậu ấy một cái được không.

sunghoon lần này to gan, đặt nụ hôn ấy như chuồn chuồn lướt nước xuống rồi chạy biến. đúng là chạy mất tăm mất tích, dường như sợ jongseong phản ứng lại kịp sẽ trả lại nụ hôn ấy. 

cậu chạy vội về nhà, co mình trong chăn, thở hồng hộc như thể muốn tháo hết cả khí cặn trong phổi.

theo kịch bản bi kịch thì đáng ra nên gào khóc mới phải, nhưng cậu không khóc nổi, thậm chí dư vị trên bờ môi còn lan ra đến tứ chi khiến cậu hưng phấn vô cùng.

sunghoon thấy vui vẻ khó mà kìm lòng nổi. cậu trong nháy mắt như được trở lại khoảnh khắc ấy, cảm giác môi chạm jongseong.

cậu ngửi thấy mùi hương nào đó.

mùi hương quẩn quanh nơi đầu mũi, thơm ngào ngạt, khiến người ta nhớ tới hoa diên vĩ.

.

.

.

kết quả của bệnh viện được gửi đến vào cuối tuần.

cha mẹ của sunghoon ngồi xung quanh đứa nhỏ yếu đuối của bọn họ, cẩn thận mở hồ sơ khám sức khỏe ra:

"enigma: tỷ lệ 98%

alpha: tỷ lệ 1%

beta: tỷ lệ 1%

omega: Xấp xỉ 0, có thể bỏ qua.

Chẩn đoán: enigma nam, thể chất bình thường, có khả năng sinh sản tốt."

mẹ sunghoon cầm giấy mà run, nói với cha cậu. "gửi nhầm à?"

cha sunghoon ôm vai mẹ cậu, nuốt nước bọt.

sunghoon nhìn chữ enigma chính giữa mà ngẩn người.

enigma? là chúa tể của mọi alpha sao?

cậu (và cha mẹ) mất khoảng bốn tiếng để tiếp thu được sự thật dở khóc dở cười này: cậu là enigma, một enigma hiếm có khó tìm.

cùng lúc đó, jongseong cũng đang ngồi xem hồ sơ với cha mẹ ở trên ghế sofa.

không ngoài dự đoán, đứa trẻ có cơ thể cường tráng, thể lực siêu khỏe, khả năng vận động kinh người, khả năng tấn công cực kỳ mạnh mẽ đúng là alpha.

"quả nhiên là như vậy." mẹ em thở phào. "dù sao thì jongseongie nhà chúng ta cũng đã ngứa răng rồi."

cha em nghiêm túc gật đầu, rồi còn nói thêm (như để chọc vợ mình). "mẹ jongseongie lúc bé nhai nát cả cái gối."

hôm sau em dậy muộn, đi học cũng muộn. mẹ jongseong thúc giục phía sau còn mở cửa ra sẵn. "đi mau nào, không phải con thích đi cùng thằng nhóc đó nhất hả?"

sunghoon đứng ngay ngoài cửa.

sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, vừa thấy jongseong trước mặt mình lại nuốt nước bọt.

cậu mở miệng, giọng như máy móc lâu ngày mới khởi động. "jong... jongseong ơi."

mẹ nhóc phì cười, đẩy vai con trai ra ngoài.

hai người sóng vai đi trong im lặng. người đi đường không đông lắm, chỉ có cây cỏ đứng nhìn.

"cậu là gì?" em mở lời.

"tớ..." ngưng lại một chút, sunghoon đáp. "tớ là beta."

không hiểu sao, nhưng cậu nghĩ mình không nên nói cho jongseong biết mình là enigma trong khoảng thời gian này. nên cậu mới nói dối.

jongseong nhìn cậu, đầy nghi hoặc. cậu lắc bắc, muốn rẽ sang chuyện khác. "còn cậu, jongseongie?"

"cậu biết mà, chắc chắn tớ là alpha."

sunghoon ồ lên một tiếng. sự yên lặng lại bao trùm cả hai cho đến giờ ra chơi ngày hôm đó.

tin park sunghono là beta không biết tại sao cũng bị truyền đi khắp nơi, trở nên cực kỳ hot trong hội beta và omega.

cậu bắt đầu nhận được thư tình. trong ngăn kéo có biết bao lá thư với những nét chữ khác nhau, có khi còn kèm theo mấy thanh chocolate.

nguyên nhân cậu rất được các beta và omega khác săn đón rất rõ ràng: dịu dàng, kiệm lời, nhìn chu đáo.

jongseong mới đầu cũng chẳng quan tâm nhưng gần đây có một beta (theo em thì khá xinh đẹp và nữ tính) lén hỏi em về thời gian biểu của cậu, những nghi ngờ mới nhen nhóm. "cậu hỏi làm cái gì?"

vị beta này nhìn xuống đất nói. "thì cậu cứ nói đi."

môi em hé mở, hơi cảnh giác. "cậu cũng định đánh cậu ta à?"

đối phương dở khóc dở cười. "tớ định rủ cậu ấy đi chơi!"

jongseong há miệng rồi lại im lặng, cuối cùng beta nghiêng đầu hỏi nhỏ. "thế cậu cũng để ý sunghoon à?"

em giật mình, không ngờ sunghoon còn nổi tiếng thế này.

"cái gì?" em chớp mắt, lông mày bất giác nhăn lại. "không, tôi sẽ không thích một beta đâu."

"vậy cậu nói bao giờ cậu ấy rảnh đi."

jongseong nhìn vào mắt beta, bỗng cảm thấy hơi líu lưỡi.

"thứ bảy."

chiều thứ bảy là thời gian em đã ấn định sang nhà cậu chơi.

cánh tay em bỗng bị beta này ôm chầm lấy.

"cảm ơn, cảm ơn nhiều nha! nếu thành công tớ mời cậu đi ăn!" rồi beta ấy vui vẻ chạy đi.

jongseong ngồi tại chỗ, vô thức giơ tay sờ cổ mình.

cũng đúng, biết bao nhiêu là bạn bè làm sao sunghoon cứ phải chơi với em? cậu chơi với ai cần gì em đồng ý? Kệ cậu ấy đi, yêu ai, chơi cùng ai cũng được. chiều thứ bảy mày tự đi mà chơi một mình vậy.

jongseong định sẽ hủy hẹn.

nói hủy hẹn hẳn là sunghoon sẽ không đồng ý, em đành giả vờ hỏi thăm.

"chiều thứ bảy cậu có hẹn chưa?"

cậu cười cười. "Không phải cậu định đến à?"

em nhìn vào mắt cậu, đôi mắt một mí, lông mi không dài, chớp chớp.

chớp đến mức yết hầu em run lên.

"tớ tưởng..." jongseong nghiêng đầu đi, rảo bước. "tớ tưởng cậu có hẹn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro