9-10
Park Jongseong im lìm không quá ba giây, nhấc tay lên gỡ bàn tay phải thấm đẫm mùi dục tình của Park Sunghoon. Anh nhìn dòng xe cộ bắt đầu khơi thông đằng trước, lên tiếng phá vỡ bầu không khí mờ ám, "Đi được rồi."
Park Sunghoon y lời kéo cần số, xe thong thả tiến về trước, chừng ấy Park Jongseong mới hỏi, "Anh mấy bận bảo tôi bấm lỗ tai, định chơi trò gì đấy, tôi không chơi BDSM đâu."
Anh nghiêng mắt nhìn mặt Park Sunghoon, ngắm sóng mũi thẳng băng, khóe miệng khẽ cong, bộ dạng thực ung dung. Anh muốn truy tìm một đáp án, là một trò trong giới BDSM, hay là muốn anh bấm lỗ tai giống một ai đó, hoặc giả là nguyên nhân nào sâu xa hơn chăng? Bao nhiêu ý nghĩ, tâm tư phức tạp, hết thảy đình chỉ, bởi câu trả lời của Park Sunghoon, anh ta đáp, "Cảm thấy đẹp."
Há?? Có lẽ là tiếng phụt cười của anh quá đỗi kinh ngạc đi, Park Sunghoon cười lấp lửng, buông thõng một câu hết sức thâm sâu, "Chứ anh cho là sao? Tôi cảm thấy, tai của anh rất đẹp, cũng như việc tôi thấy ai có ngón tay đẹp, thích hợp đeo nhẫn vậy đó."
Đáp án cộng thêm kiểu nói cũng như không này, nghe cứ có mùi troll thế nào ấy, lại càng giống như là anh tưởng bở vậy. Anh buồn cười ngả người ra sau, thoải mái chìm lún người trong ghế, "Coi bộ bông tai của anh nhất định là vật có giá trị."
Park Sunghoon tập trung nhìn đằng trước, "Anh sẽ thích."
Chắc chắn vậy ư? Giắt theo vài phần tò mò, anh quả thực cân nhắc chuyện đi bấm lỗ tai. Tuy nhiên suy nghĩ đó chỉ nháng qua rất lợt lạt, dẫu sao cái sự cảm thấy của Park Sunghoon chưa đủ khiến anh để lại một dấu vết chỉ thuộc về riêng anh ta trên người mình. Tuy bấm lỗ tai không phải là dấu vết rõ ràng lồ lộ, nhưng vẫn đủ để nhỡ sau này chạm tai, đều sẽ nhớ đến đối phương, hệt như hình xăm. Vì thế Park Jongseong rất lấy làm khó hiểu với cái kiểu yêu đương là lại xăm tên đối tượng trên người mình.
Có lẽ khi họ đương xúc động, đã thật sự nghĩ rằng sẽ bên nhau trọn đời. Chỉ là họ không chịu nổi những khúc quanh ngã rẽ trên con đường trọn đời ấy, cuối cùng chỉ có thể tự tay xóa đi thứ đã từng là minh chứng tình ái, để lại một vết sẹo xấu xí gai mắt, tựa như một tình yêu đã cáo chung, hận không thể suốt đời vĩnh viễn chẳng bao giờ nhớ lại. Tình yêu một thời, chỉ còn là một vết sẹo đầy hối hận ghét bỏ.
Cũng chả rõ, Park Sunghoon vì Kim Junghwan mà đã lưu lại cái gì suốt đời trên cơ thể, đến mức có thể khiến Park Sunghoon vừa mới chia tay đã vội vã sa ngã, kiếm người giải tỏa. Park Jongseong không cho rằng là bởi Park Sunghoon nín nhịn đã lâu, hoặc không kiềm nổi bản năng gốc. Thay vì bảo phóng đãng không kiềm nổi, chẳng bằng nói là một kiểu tự dằn vặt bản thân. Chân tâm của kẻ lãng tử, dẫu thế nào, đã thực sự moi ra được rồi, thì cũng là một trái tim chân thành rướm đầy máu.
Nghiêm túc – cái thứ tuyệt đối không nên đụng vào ấy, lãng tử khi đã nghiêm túc, bất kể vắn dài, đã yêu rồi, thì cũng lún sâu hơn bất kì ai.
Anh nghe nói, Kim Junghwan là người đá Park Sunghoon. Việc ấy càng khiến anh tin chắc rằng, Park Sunghoon đã nuốt hết trái đắng vào lòng, ngoài mặt càng rỡ ràng, trong lòng tột cùng ra sao, e cũng chỉ có mỗi anh ta tự hay biết. Park Jongseong lại tỉ mỉ suy xét lại những khoảnh khắc ngắn ngủi ở bên cạnh Park Sunghoon, càng nghĩ càng thấy mình đã đoán được hòm hòm, không khỏi có chút chua chát thay cho Park Sunghoon. Xe chạy nửa tiếng, cuối cùng đã đến dưới nhà anh.
Park Sunghoon cùng xuống xe với anh, ném chìa khóa cho Park Jongseong, giương mắt ngó tòa nhà, vẻ mặt có phần ngờ ngợ, đoạn hỏi Park Jongseong, "Anh ở đây à?"
Park Jongseong nhận chìa khóa, tiện tay thảy vào trong túi, "Sao? Anh quen ai ở đây à?"
Park Sunghoon gật đầu, không nhiều lời, chỉ bảo đi trước đây. Park Jongseong lập tức ngăn lại, đưa ra lời mời, "Hượm đã, cứ đi như vậy tôi thực sự nợ anh một mối đấy."
Park Sunghoon trở tay bắt lấy cổ tay anh, "Lần sau tôi đến, hôm nay mệt rồi."
Park Jongseong buồn cười bảo, "Anh cho rằng tôi kêu anh lên làm gì chứ, tôi muốn anh thay quần áo thôi, bộ mặc áo tắm cũng có thể nghiện à?"
Park Sunghoon à lên, quẹt môi dưới như là có chút thất vọng, "Tôi còn thực tình nghĩ anh kêu tôi lên, là để làm gì ấy chứ."
Chữ "làm" được ngân nga một cách thâm sâu.
Park Jongseong không chấp cái trò hơn nhau chót lưỡi này, anh đưa Park Sunghoon lên lầu, dựa vào vách sắt thang máy lạnh lẽo, người cũng gà gật theo. Đến chừng tiếng đinh vang lên, anh vẫn còn lơ ngơ chưa tỉnh hẳn, vẫn là Park Sunghoon tóm lấy anh, nửa đỡ nửa ôm dìu ra ngoài thang máy, chất giọng trầm thấp xẹt qua vành tai, Park Sunghoon hỏi anh, có cần phải ôm anh về không.
Anh choàng tỉnh, đẩy Park Sunghoon ra, tỏ ý mình tự đi được. Cửa nhà cài mật mã, chỉ có bốn số đơn giản, 1847, còn chưa tách ra khỏi Park Sunghoon thì tiếng nhạc đã vang lên, anh đẩy cửa đi vào.
Một chú chó vàng cao tới cẳng chân nhào đến, Park Jongseong đón lấy nó, tươi cười hôn chùn chụt cậu chó mấy tiếng. Đổ đầy ú ụ bát thức ăn cho chó, khui thêm một hộp nữa, anh mới quay lại phòng khách, thiết đãi vị khách bị ghẻ lạnh. Nhà anh không được liệt vào diện ngăn nắp, mặc dầu tuần nào cũng thuê người đến dọn dẹp, nhưng vì ngày thường rất tùy tiện, vào nhà là lại quăng la liệt giày đủ kiểu, trên kệ đựng giày còn dựng vài cái ô mới toanh.
Bàn trà bừa bộn tạp chí, Park Jongseong ôm đống sách nhét xuống dưới, còn rơi vãi mấy cuốn, anh cũng lười nhặt lên, để Park Sunghoon ngồi đó. Kết quả Park Sunghoon vừa an tọa, đã đè bẹp một cái hộp. Kéo ra coi, một hộp bao cao su, còn chưa xé vỏ ngoài. Park Jongseong tỉnh như ruồi chỉ Park Sunghoon cất cái của ấy vào ngăn kéo dưới bàn trà, dù sao bọn họ đều hiểu rõ đối phương như nào, có tòi ra mấy thứ đó cũng chẳng phải lấy điều làm ngại.
Anh vào bếp làm cho Park Sunghoon một ly trà tắc mật ong, giúp thư giãn. Lúc bưng ra, Park Sunghoon nhìn thứ có màu vàng cam tỏa mùi ngòn ngọt, nhận lấy, thoạt tiên là đưa lên mũi ngửi. Park Jongseong nhìn hành động đó, tự bưng ly của mình, ngồi trên tấm thảm lông màu xám bên mép bàn nói, "Uống đi, giải rượu."
Park Sunghoon ngửng đầu lên uống một hơi quá nửa, cho dù uống nhanh nhưng rõ là bị chua rồi, chân mày cau lại, "Hơi chua."
Park Jongseong đang ngậm vành ly thoáng kinh ngạc, Park Sunghoon thích ngọt hơn anh nghĩ. Toan hỏi có muốn cho thêm mật ong không, thì ly Park Sunghoon đã thấy đáy. Uống xong rồi, Park Jongseong đặt cái ly còn thừa hơn nửa xuống bàn, đưa Park Sunghoon đến toilét, để đối phương tắm táp. Anh vào phòng kiếm đồ cho Park Sunghoon.
Nhớ đến chuyện Park Sunghoon ghét quần nhỏ, anh bèn chọn quần thể thao cho Park Sunghoon, rồi tìm thêm một cái áo phông trắng rộng thùng thình, xé mạc một cái quần đùi mới. Ôm mớ đồ, anh gõ cửa nhà tắm, trong có tiếng nước xối ào ào, chốc sau cửa hé ra một khe, Park Sunghoon thò tay phải ra.
Park Jongseong ngưng mắt trên xương cổ tay đọng bọt nước một thoáng, rồi nhét quần áo trong tay cho đối phương. Đồ hơi nhiều, suýt nữa là rớt một món xuống đất, Park Jongseong theo bản năng khum xuống chụp. Bỗng một đợt hơi nóng ập đến, Park Sunghoon mở phanh cửa ra, cơ thể nhồng nhộng, đưa hai tay nhận quần áo.
Cửa khép lại rồi, Park Jongseong thấy đầu hơi choáng, chắc là do bị xông hơi nóng. Anh nghĩ một chốc, rồi cất cao giọng hỏi, "Anh muốn ngủ lại nhà tôi một giấc không?"
Thú thật là, anh chưa từng đưa bạn tình về nhà, nhưng dù sao cũng đang mắc nợ người ta, tuy có phần do dự, nhưng cho mượn nửa cái giường ngủ một chốc, kể cũng không có gì to tát. Park Sunghoon cũng là người thoải mái, đằng trong vọng ra câu trả lời nhập nhèm, "Nhà anh còn dư giường?"
Tuy nhà anh có bố cục hai tầng, nhưng phòng trên lầu chỉ toàn đồ linh tinh chất đống. Dĩ nhiên là không có rồi, Park Jongseong hỏi, "Anh sợ ngủ chung giường với tôi à?"
Bên trong bặt tiếng, Park Jongseong cũng không gượng ép, nghĩ dù sao cũng chẳng phải thân thiết gì, Park Sunghoon không muốn cũng phải đạo thôi. Anh thật sự rất mệt, nhưng người bên trong còn chưa đi ra, mình cũng chẳng thể đi ngủ trước, đành phải đổi bộ đồ thoải mái, ra ngoài ban công hóng gió làm một điếu.
Hút xong hai điếu, cửa thủy tinh đằng sau đẩy ra, Park Sunghoon tóc tai ướt mèm, nhìn anh hỏi, "Phòng ở đâu?"
*
Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, năm phút sau, anh và Park Sunghoon cùng nằm trên giường anh, cảm giác thật vi diệu, bởi vì trên người Park Sunghoon còn thoảng mùi hương sữa tắm anh dùng hàng ngày. Bên cạnh có nhiệt độ cơ thể người, cùng cảm giác tồn tại không thể lờ đi, Park Jongseong nghĩ chắc mình ngủ không được đâu, thế nhưng thực tế thì, anh vừa chui vào chăn là ngủ mất đất, hệt như bình thường ngủ một mình vậy. Trong mơ màng anh láng máng nghe tiếng Cookie sủa, không khỏi nghĩ, Park Sunghoon kiểu gì cũng là người sống, có khi nào bị cắn không nhỉ?
Anh gắng mở mắt ra, nhưng đành đầu hàng trước cái mệt bủa vây. Đến chừng tỉnh giấc cũng vì Cookie. Cái trò đánh thức nhiệt tình ầm ĩ, cộng thêm cảm giác ướt át. Park Jongseong chưa mở mắt ra đã cười trước, anh lầu bầu, "Cục cưng ngoan nào, papa dậy ngay đây, ừm, dậy đây."
Anh đùn chăn một hồi, mãi đến khi chạm vào thân thể ấm áp bên cạnh mới mở choàng mắt ra. Bộ não chưa tỉnh táo lại một phen giật mình, anh đối mắt với Park Sunghoon cũng vừa mới tỉnh lại, vô thức buông một câu, "Sao anh còn ở đây?"
Chuông báo thức di động của anh không reo, trước khi ngủ rõ ràng đã chỉnh báo thức lúc bốn giờ rồi mà. Chiều nay anh có hẹn với Sim Jaeyun, nhìn ngoài cửa sổ tối thui, anh thò tay mò di động nhìn, hóa ra là hết pin tắt máy luôn rồi. Vội vàng cắm sạc điện thoại, đoạn anh xuống giường thay đồ.
Chộn rộn một hồi, Park Sunghoon cũng tỉnh theo. Gã cũng chẳng mích lòng bởi câu hỏi thẳng thừng vừa rồi của Park Jongseong, ngược lại còn ôm cậu chó lông vàng ngoan ngoãn dễ thương nhảy phốc lên giường, điềm nhiên vuốt lông cậu chàng, nhìn Park Jongseong vội vàng cởi áo thay đồ.
Park Jongseong áo xống chỉnh tề rồi, quay lại ngó di động. Quả nhiên có vài cuộc gọi của Sim Jaeyun, tin nhắn trên sns lũ lượt thành hàng. Đang định gọi lại, thì một dãy số điện thoại hiện lên.
Dãy số không có trong danh bạ, song Park Jongseong chỉ cần nhìn là biết ai gọi đến. Anh ngó di động chòng chọc như nhìn quái vật, do dự một thoáng, cuối cùng vẫn bắt máy.
Park Jongseong không nói gì, chỉ kề di động bên tai, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ. Người bên kia nói gì đấy, Park Jongseong trả lời thẳng thừng, "Không cần, đừng đến đây."
Cuộc gọi dùng dằng thêm một chốc, Park Jongseong tay cầm di động, kéo rèm cửa phòng ngủ ra nhìn xuống, một hồi lâu mới thở dài nói, "Lên đi."
Park Sunghoon thảnh thơi nằm ềnh trên giường, cứ như đang ở nhà mình, thản nhiên hỏi, "Sao thế, đừng nói là bạn trai cũ nhé?"
Park Jongseong bỏ di động xuống, khóe miệng nhích thành cái cười kì quặc, ngoái đầu lại đáp Park Sunghoon, "Là mẹ tôi."
Mắt Park Sunghoon từ từ trợn lên, gã chửi thề một tiếng, tốc chăn lên mặc quần mặc áo vào. Park Jongseong nhớ trước lúc ngủ ai nấy cũng áo quần tươm tất mà nhỉ, tên kia cởi sạch từ lúc nào thế. Giờ nhìn bộ dạng Park Sunghoon lắc lư hàng khủng cuống cuồng kể ra mắc cười thật, mà anh cũng bật cười thành tiếng luôn.
Park Sunghoon gấp gáp, nhíu mày kiếm áo của mình, tìm một hồi cũng không biết mình quăng đâu rồi, đành ở trần hỏi, "Còn áo nào tôi mặc được không?"
Park Jongseong đi đến tủ đồ lấy cho đối phương một cái, Park Sunghoon vừa tròng lên đầu, chuông cửa reo lên. Park Jongseong cau mày ngó cánh cửa, dường như cảm nhận được phiền não của chủ nhân, Cookie cũng ngóng ra cửa sủa ông ổng một chập. Tiếng chuông ngắn ngủi ngưng bặt, hồi lâu cũng không reo nữa. Chốc sau, thay bằng tiếng gõ cửa khe khẽ.
Park Sunghoon hỏi Park Jongseong, "Anh đã come out với gia đình chưa?"
Park Jongseong yên lặng lắc đầu.
Park Sunghoon lại chửi thề tiếng nữa, rảo mắt quanh nhà một vòng, chui thẳng vào tủ quần áo núp. Tủ quần áo cũng chẳng bé nhỏ gì cho cam, nhưng cũng không chịu nổi vóc dáng đồ sộ của Park Sunghoon, chui rúc trong ấy quả thực rất chật chội.
Park Jongseong nghe tiếng gõ cửa, hạ giọng nói, "Anh không cần trốn đâu."
Park Sunghoon nhìn dấu vết trên cổ Park Jongseong, "Anh chắc chứ?"
Park Jongseong không trả lời, anh đi ra cửa, cửa tủ quần áo đằng sau roẹt một tiếng, đóng lại.
Một khoảng thời gian không gặp, người phụ nữ đứng bên ngoài, vẻ dịu dàng nền nã vẫn vẹn nguyên, xiêm y chỉn chu, dáng người cân xứng. Rõ là một người mang dáng dấp của một mệnh phụ phu nhân, thế nhưng trước mặt anh, mẹ anh bao giờ cũng tỏ ra nhu mì hiền lành. Thái độ dè dặt cẩn trọng, chào hỏi khẽ khàng, không giống mẹ con chút nào, mà hệt như oan gia.
Park Jongseong một tay chống cửa, không hề có ý định cho người vào trong. Ánh mắt anh dừng lại ở hộp cơm bên tay phải Lee Sonhye, mày nhíu lại, "Con không cần mấy thứ này, mẹ về đi."
Lee Sonhye nghe vậy mặt hơi tái, gắng cười gượng nói, "Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích nhất món sườn sốt tương mẹ làm, mấy bữa nữa là sinh nhật con rồi, con nhất định tổ chức với bạn bè, nên mẹ muốn ăn với con một bữa cơm."
Park Jongseong im lặng, ánh mắt Lee Sonhye thoáng khẩn khoản. Giằng co một đoạn, Park Jongseong lùi một bước, cho người kia đi vào. Tuy chỉ là cho Lee Sonhye vào nhà, nhưng mắt Lee Sonhye sáng lên, khuôn mặt bà thấp thoáng nụ cười, nom trẻ ra nhiều. Khấp khởi chờ mong nở rộ như một đóa hoa, song khi vào nhà nhìn thấy Park Sunghoon, sau một thoáng kinh ngạc, rất nhanh chóng, đóa hoa lụi tàn.
Tuy bà vẫn cố giữ nụ cười, nhưng nhìn sao cũng thấy gượng ép. Bà khéo léo chào hỏi Park Sunghoon, hỏi có phải bạn Jongseongie không, bác là mẹ Jongseongie, câu "Cháu và Jongseongie ở chung à" còn chưa kịp dứt thì đã bị tiếng Park Jongseong rót nước khoáng vào ly cắt ngang, "Anh ta chỉ tá túc một đêm thôi, mẹ để đồ ở đó là đi được rồi."
Park Sunghoon gật đầu phụ họa, "Chào bác gái, cháu quả thực chỉ ở nhờ một đêm thôi.".
Anh vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt người đàn bà trước mặt lạnh đi, nhìn kỹ còn mơ hồ nhận ra sự chán ghét và kinh sợ. Đấy đâu phải là thái độ của mẹ dành cho con mình, mà giống như đã ngỡ ra điều gì vậy.
Xem ra mẹ Park Jongseong không phải không biết gì hết như lời Park Jongseong, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện nhà người ta, anh bị kẹt trong một tình huống khó xử, đi cũng dở mà ở cũng không xong, đành phải tùy cơ ứng biến, "Tôi chợt nhớ ra mình còn có hẹn, đi trước nhé."
Park Sunghoon đang định đi, Park Jongseong đằng sau nói lớn, "Chờ đã."
Park Sunghoon ngoái đầu lại, Park Jongseong ném di động Park Sunghoon đánh rơi qua, "Nhớ trả quần áo cho tôi đấy."
Tiễn Park Sunghoon đi rồi, Park Jongseong quay đầu lại nhìn người đàn bà vẫn ngồi yên nguyên trên sô pha, thần sắc rất tệ, anh thở dài. Anh mở hộp đồ ăn trên bàn ra, đến cùng cũng không lên tiếng xua người đi nữa. Sườn heo ánh màu đẹp mắt, cơm gạo nếp rau cải thơm bưng, ngoài ra có trái cây bổ múi sẵn, ngăn cuối cùng còn có bánh hoa quế ngọt thơm, miếng bánh trong veo óng ánh bọc cánh hoa quế, cũng là món khó làm nhất. Hồi bé anh rất thèm món quà vặt này, nhưng vì quá công phu nhiêu khê, nên Lee Sonhye rất hiếm khi làm cho anh ăn.
Bây giờ ăn lại, thật khó mà cảm nhận vị ngon thuở bé mọn, chưa kể vị ngọt ngây ngậy đến mức cổ họng phát đắng, anh cơ hồ đỏ mắt nuốt miếng bánh hoa quế này xuống.
Đặt đũa xuống, thanh âm trong trẻo ngân vang giữa không gian vắng lặng, đôi bên chẳng nói năng gì khiến bầu không khí nặng nề ngưng trệ. Park Jongseong nhìn trân trân đồ ăn trên bàn, hạ giọng nói, "Con không tổ chức sinh nhật, mẹ đâu phải không biết."
Hai tay Lee Sonhye run rẩy túm lấy lần váy, tâm trạng bất ổn xé rứt lớp riềm chỉ, "Con không thể, không thể nào tha thứ cho mẹ ư?"
Park Jongseong hít một hơi thật sâu, kiềm nén nói, "Về đi."
Lee Sonhye suýt nữa thì mất khống chế, hai tay bà chống xuống bàn trà, âm thanh the thé cao lanh lảnh, "Con trả thù mẹ đấy ư, chẳng nhẽ mẹ sống yên ổn lắm sao! Mười năm rồi, mẹ chưa từng sống một ngày thanh thản, mẹ...!".
Bà gấp gáp nuốt lại đoạn sau cuối, mặt trương lên đỏ gay, hai mắt lồi ra, hệt như phát điên, thở hổn hà hổn hển, nhưng không dám nói tiếp nữa.
Bởi bà trông thấy ánh mắt Park Jongseong nhìn lại mình, tăm tối, im lìm, trống rỗng, in hệt cái ngày mưa ấy, đường sét giáng xuống, rọi sáng ánh mắt cậu con trai, cũng tuyệt vọng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro