33-34
Cho đến khi xe cấp cứu chạy đến, tiếng còi hụ rạch xé thinh không, Park Jongseong mới phát ra được một chút âm thanh, nhưng cũng chỉ là một chút. Anh kéo áo những người đó, khe khẽ nói, cầu xin các người. Ba nằm trên xe đẩy, ánh sáng trong bệnh viện mờ lu lu, tiếng bánh xe đẩy nghiến và tiếng giày y tá ma sát càng lúc càng lớn, hệt như nổ bùng bên tai, Park Jongseong mở choàng mắt, người nhễ nhại mồ hôi.
Bên ngoài phòng bệnh vừa có một bệnh nhân cấp cứu đẩy qua, bà cụ đã tỉnh giấc, đang ngồi trên giường hiếu kì ngóng ra ngoài. Park Jongseong dụi dụi đôi mắt nhức nhối, nhìn di động, đã qua sáng hôm sau, cả người anh đều thấy đau, do tư thế ngủ không tốt nên thấy rêm mình ngặt mẩy.
Bà cụ rất đỗi kinh ngạc vui mừng trước sự xuất hiện của Park Jongseong, vui đến mức khẩu thị tâm phi, nói mình có sao đâu, hàng xóm cần gì phải gọi điện cho Park Jongseong, mất công Park Jongseong chạy quãng đường quá xa về, công việc biết liệu tính sao, rồi lại lập tức chuyển qua quan tâm đến chuyện chừng nào Park Jongseong kết hôn, nhìn có vẻ gầy rạc đi rồi đấy, tinh thần bà cụ lên cao, còn bảo nằm viện chi cho phí, giờ là ra được rồi, xử con gà mái tơ trong nhà cho Park Jongseong bồi bổ thân thể.
Park Jongseong thấy bà cụ hào hứng quá đỗi, bèn cười đáp, "Con nhớ mấy con gà trong nhà nội lắm rồi đấy, nội mau chóng khỏe lại đi, mất công con về rồi là lại hụt ăn."
Bóp chân cho nội, rồi lại hầu chuyện cụ một hồi, bà cụ bảo, trước khi chết nhìn thấy cháu nội thì không còn gì nuối tiếc nữa. Park Jongseong vờ cụt hứng, nói nội bất công quá, khuôn mặt đẹp trai của anh bao nhiêu cô trong thành phố mê mệt, tại sao đến trước mặt cụ thì cụ toàn nghĩ đến cháu dâu, chả nghĩ đến cháu trai gì cả. Cũng may anh được hưởng ké hết gien trội của nội, cốt cách mỹ nhân, khôi ngô tuấn tú.
Dùng bao lời lẽ đường mật, dỗ dành bà cụ vui vẻ, cười không ngớt miệng. Hầu chuyện xong, Park Jongseong đi gặp bác sĩ tư vấn, bác sĩ lấy phim x-quang phân tích cho Park Jongseong nghe, rằng bà cụ xương cốt đã rệu yếu, may mà phát hiệp kịp thời, giờ cũng không có vấn đề gì, chỉ là sau này cần phải thận trọng để ý, không được ngã nữa.
Park Jongseong gật đầu, vốn dĩ anh muốn đón bà cụ đi, hoặc dọn về quê sống cũng được. Bà cụ đã từng này tuổi rồi, bên cạnh không ai chăm nom thì tệ quá. Huống chi năm ấy sau khi xảy ra biến cố, Park Jongseong bị trầm cảm, không thể nói chuyện, càng không thể sống cùng với Lee Sonhye. Chính bà cụ lặn lội từ dưới quê lên, làm ma chay cho con trai, rồi đón cháu trai về sống cùng.
Người đàn bà sống dưới quê chẳng biết bao nhiêu mặt chữ, cũng chẳng biết bệnh của Park Jongseong thực chất là như thế nào, nhưng bà lặn lội tìm hiểu, hỏi han, mỗi ngày đổi cách thức giúp Park Jongseong ăn được nhiều hơn một chút, đưa Park Jongseong lần lần đến bệnh viện, điều trị, tái khám. Vì bệnh mà trắng đêm Park Jongseong không cách nào ngủ được, giờ nghĩ lại, anh chẳng có chút kí ức gì về khoảng thời gian đó, thậm chí là chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Anh hoàn toàn tê dại trước hết thảy mọi thứ, xám xịt, không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào. Cho đến một lần, bà cụ cũng chẳng chịu nổi nữa, ôm anh khóc, bàn tay nhỏ bé khô ráp siết chặt cổ tay anh, lệ nóng lăn xuống bên tai anh, gò má, rồi cần cổ. Cảm giác ấy thật kì lạ, giống như bên cạnh có một cái gì đó rách toạc, tuốt tuột những âm thanh, màu sắc, giác quan, xuôi theo cái lỗ hổng ấy, tuôn trào lên người anh.
Theo dòng nước mắt ấm nóng, đến ánh mặt trời, thậm chí là hương hoa dìu dịu, dây thần kinh của Park Jongseong được kích thích.
Park Jongseong đưa tay lên ôm lấy cơ thể gầy guộc của bà nội, anh không hề biết là mình bị bệnh, khả năng nhận thức của anh về thế giới bên ngoài cực kì yếu ớt. Nhưng sau cùng anh đã tìm lại được cảm giác, anh chưa bao giờ cảm nhận được một cách chân thực đến vậy, rằng anh vẫn còn sống, Park Jongseong thở hổn hển, cảm xúc ứ nghẹn trong tim mấy tháng qua, cuối cùng tại khoảnh khắc đó, đã vỡ òa. Anh khóc rất khổ sở, gần như không thở nổi. Anh còn sống, nhưng ba anh, đã chết rồi.
Jang Jiho tại nhà tang lễ đã thẳng thắn thừa nhận, có điều ba anh chết không phải vì bị dao đâm vào bụng, mà là do trong quá trình xô xát, không cẩn thận va trúng đầu, dẫn đến xuất huyết bên trong não. Oan ức như thế, hoang đường như thế. Một người sống sờ sờ, thế mà đã mất đi, mất thật đột ngột, đột ngột đến mức không thể nào định tội chú Jang. Chỉ vì kẻ ấy kịp thời báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu, lại tham khảo thêm lời khai của Lee Sonhye, là ba anh ra tay trước, cầm dao trước.
Phán quyết đưa ra, phòng vệ chính đáng, không bị xử phạt.
Anh hận Lee Sonhye bao nhiêu, thì cũng hận bản thân mình bấy nhiêu. Anh hận bản thân bất lực, một người chính trực dịu dàng như ba anh, làm sao có thể giết người. Một mạng người đấy, làm sao có thể đến tận cùng, hung thủ chẳng phải gánh lấy một chút trách nhiệm nào. Anh không dám suy đoán sự thực bên trong, Lee Sonhye đến cùng sắm vai trò nào. Anh đã mất đi ba, anh cũng chẳng muốn mất thêm mẹ, nhưng anh lại chẳng thể nào tha thứ được, hối hận và thù hận dằn vặt hành hạ anh hết ngày này đến ngày khác.
Anh từng hỏi Lee Sonhye, anh nói, đó không phải là sự thật, ba chết oan có đúng không. Nhưng lần nào Lee Sonhye cũng ngước gương mặt trắng xanh, túm lấy Park Jongseong, giương mắt nhìn anh chòng chọc, the thé kêu lên, "Là ba con muốn giết người, ông ấy ra tay trước. Ba con không còn, nhưng mẹ vẫn còn đây, bất kể cảnh sát hỏi con thế nào, con không được nói gì hết."
Park Jongseong có thể nói được gì chứ, căn bản là khi chuyện xảy ra, anh không có mặt, có thể nói được gì.
Mãi cho đến khi anh phát hiện ra cái hoa tai trong nhà mình. Anh có một suy đoán hoang đường, nhưng không đoan chắc lắm. Anh giao nó cho Riki, bảo trước khi tẩy sạch, làm xét nghiệm máu đã. Kết quả đã có, quả nhiên là máu của ba anh. Riki báo kết quả rồi, bèn hỏi anh, có tẩy nữa không. Park Jongseong im lặng bên điện thoại một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng nói, "Không tẩy."
Park Jongseong chầm chậm đi lên cầu thang bệnh viện, leo đến tầng cao nhất, đẩy cửa sắt ra, nắng xiên chói mắt anh, gió thổi lay cổ áo sơ mi, nắng trưa rất gay gắt, Park Jongseong đi men theo bóng râm ven mép tòa nhà, anh ngồi xuống một chỗ khuất bóng bám dày bụi bặm, tựa vào thành lầu, đôi chân đung đưa lơ lửng, châm cho mình điếu thuốc.
Nghiến điếu thuốc, anh nheo mắt vọng nhìn đình hồ, cỏ cây xanh biếc dưới lầu, di động bỗng reo lên, có người đòi nợ. Anh đã hứa hẹn, rằng thì mời người ta ăn khuya. Hôm nay Park Sunghoon trở về nhà, không thấy bóng dáng Park Jongseong đâu, đừng nói là ăn khuya, ăn sáng còn chẳng có nữa là, đám hoa cỏ thì ôi thôi, ủ rũ héo hắt, nhìn là biết lâu ngày không được chăm bón gì hết.
Park Jongseong trước hết xin lỗi, xong trần tình nỗi khổ. Nhà có người bệnh, anh vượt bao nhiêu dặm trường xa xôi chỉ để chăm sóc bà cụ, còn phần chừng nào về, bản thân anh cũng không biết. Park Sunghoon bên kia điện thoại lặng thinh một chốc, rồi lại hỏi anh đang ở đâu. Park Jongseong không rõ nguyên do, nói địa chỉ. Miệng thì trêu chọc, có nhẽ nào Park Sunghoon định vì một bữa khuya chẳng đáng mấy đồng, mà lại hao tốn thời gian tinh lực, không quản ngại xa xôi, ngàn dặm tìm người chăng?
Park Sunghoon ho một tiếng, chất giọng từ tính tuyệt đối khẽ rung bên tai Park Jongseong, đối phương nói anh đừng có ăn dưa bở, hỏi địa chỉ chẳng qua là tính gửi một số đồ tẩm bổ thôi, chả có ý gì khác đâu. Park Jongseong cười khẽ mấy tiếng, trái tim thoáng hụt hẫng, nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Chỉ tám nhảm với Park Sunghoon một hồi, cúp máy xong, tâm trạng lại khá khẩm hơn nhiều, quay về chỗ bà nội rồi, nụ cười vẫn còn đọng chưa tan.
Bộ dạng ngu ngốc ấy lọt vào mắt bà cụ, chẳng khác nào hở đuôi. Lúc anh lột quýt, bà cụ bèn bóng gió hỏi phải anh có bạn gái rồi không, mà không chịu nói ra. Park Jongseong nhướng mày, tách một múi quýt, đưa lên miệng bà cụ, lắc đầu phủ nhận.
Bà cụ ngậm múi quýt, tủm tỉm cười nói, "Còn chối à, cái mặt này, giống y chang cái hồi ông nội con trồng cây si bà, chẳng khác gì hết. Ông con còn tưởng đâu bà không nhận ra tâm tư của ổng, y như con vậy, chút tâm tư ấy, bà biết hết."
Park Jongseong bị bóc trần tâm tư vẫn cứ lắc đầu phủ nhận, đến chiều, anh lấy xe đẩy, dìu bà nội ngồi xuống, anh đưa cụ ra ngoài dạo mát cho khuây khỏa. Đi lòng vòng quanh vườn hoa nhỏ trong bệnh viện, bà cụ thấy có người chơi mạt chược, không muốn có ai đứng xớ rớ bên cạnh nhìn. Park Jongseong bèn để cụ lại đó, anh lên cơn thèm thuốc rồi.
Park Jongseong nhìn trái ngó phải, định bụng tìm một chỗ yên tĩnh, thì một người lọt vào trong tầm mắt anh. Người ấy thân nhuốm bụi đường mỏi mệt, đứng ngược sáng, nhưng cười rạng rỡ hơn cả chiêu dương. Người ấy buông túi hành lý xuống, hướng về phía khuôn mặt ngỡ ngàng của Park Jongseong, nâng máy ảnh trong tay lên, nhẹ bấm shutter, lưu giữ lại khoảnh khắc ấy, thành vĩnh cửu.
*
Nhìn thấy người đáng lý không nên xuất hiện ở đây, Park Jongseong sửng sốt không nói nổi. Có lẽ dáng vẻ ngu ngốc hiện giờ của anh trông rất buồn cười, Park Sunghoon chụp xong rồi, tiến đến chỗ anh. Anh nhìn bóng sáng biến thiên, nhìn được tới từng chi tiết nhỏ. Đôi mắt hằn nét mỏi mệt của Park Sunghoon, râu ria lấm tấm, tóc tai rối bời, tai phải đối phương sưng đỏ, ghim một cây tăm nhỏ.
Park Jongseong bình tĩnh dời ánh nhìn từ thùy tai lên khuôn mặt anh tuấn của Park Sunghoon, bẵng một thời gian không gặp, mới phát hiện ra nỗi nhớ khắc khoải trong tim. Park Jongseong kiềm chế không cho phép mình nhìn quá say sưa, chỉ nhìn lướt thoáng qua thôi, rồi dứt đi ngay, "Chẳng phải anh nói không đến à?".
Park Sunghoon giơ tay lên bóp mặt anh, lực bóp hơi mạnh, nhưng đủ khiến Park Jongseong phải nhìn lại gã.
Anh bụm má phải nóng bừng, hoảng hốt ngó Park Sunghoon. Park Sunghoon có chút biếng nhác giang hai tay ra, "Tôi nhọc công đến thăm anh thế này, vậy mà anh chả có phản ứng gì hết.".
Park Sunghoon khẽ hếch cằm, thế mà lại làm cái điệu bộ "ôm tôi đi nào", Park Jongseong vô thức ngoảnh lại nhìn bà nội, thấy cụ vẫn đang say sưa với ván mạt chược. Park Sunghoon không chờ được ôm, bèn tự thân đến đòi.
Cặp đôi trốn dưới tàng cây trăm năm tuổi thọ, tia nắng tan tác xuyên qua kẽ nhánh, hắt xuống hai người họ. Park Jongseong ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Park Sunghoon, khác với mùi cũ, hình như đã đổi nước hoa, không còn mời mọc trắng trợn như trước nữa, chuyển sang khêu gợi ẩn dụ. Park Sunghoon ôm anh, cọ vào gò má mép tai anh một hồi, mới bảo, "Mời tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi."
Park Jongseong chịu không nổi chuyện Park Sunghoon làm nũng anh như vậy, nhưng giờ làm sao anh đi được. Thấy ánh mắt Park Jongseong do dự, Park Sunghoon hạ giọng than thở, "Có thể đi chào hỏi bà nội anh không?", chuyện này thì có gì đâu mà không được, Park Jongseong bèn dẫn Park Sunghoon ra mắt bà cụ.
Park Sunghoon đi qua chào bà cụ, người gã cao to, lại có nhan sắc, bà cụ nhìn phát thích ngay, thẳng thừng kéo tay Park Sunghoon hỏi có bạn gái chưa. Park Jongseong đứng một bên mà thấy căng thẳng, Park Sunghoon cười bảo dạ chưa, còn vô tình hữu ý liếc anh. Park Sunghoon ngồi xổm trước mặt bà cụ, nắm tay bà, dáng điệu ngoan hiền lại càng được cụ thương yêu nhiều hơn.
Không lâu sau, Park Sunghoon phải đi kiếm chỗ nghỉ chân, bèn chào tạm biệt bà cụ và Park Jongseong, Park Sunghoon đi một mình. Người đi rồi, hồn Park Jongseong lại treo ngược cành cây. Park Sunghoon không biết đường xá, chưa từng tới đây, một thân một mình tìm chỗ ở, cũng chẳng biết người ta đã ăn uống gì hay chưa, anh thấy bứt rứt. Chỉ liên tục ngó di động, coi có ai gửi tin nhắn hay không.
Bà cụ lí nào lại không nhìn ra tâm trạng đó, bèn bảo cụ thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó mặn mặn, sai Park Jongseong đi mua quà vặt cho cụ. Hai mắt Park Jongseong sáng rực, anh nhìn bà nội, dặn dò kỹ lưỡng, "Nội đừng đi lung tung, thấy khó chịu nhớ phải tìm y tá."
Rời khỏi phòng bệnh, anh gọi điện cho Park Sunghoon, bắt máy rồi thì nghe tiếng nước ào ào, âm thanh hơi có tiếng vọng. Park Jongseong hỏi đối phương đang ở đâu, Park Sunghoon cười đáp, "Khách sạn đối diện bệnh viện."
Park Jongseong hỏi số phòng, xong chạy qua. Anh có hơi kích động, tâm tình thăng hoa, lại mang theo hưng phấn mà bản thân không tự nhận thức được. Đi thang máy, băng qua tấm thảm màu kem, anh gấp gáp ấn chuông. Chưa đầy một khắc, Park Sunghoon đã mở cửa ra.
Park Sunghoon đã sửa sang bản thân gọn ghẽ, cạo râu mép, tóc ướt vén qua vành tai, trên bờ mi còn đọng giọt nước bé xíu, đong đưa không rụng. Park Sunghoon ở trần, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Gã nhìn Park Jongseong chạy ào một hơi, có chút thở dốc, nụ cười dần rạng lên.
Cái cười pha lẫn đen tối, có chút trêu cợt, vô cùng mê hoặc, khàn khàn nói, "Sao thế, định mời tôi ăn à?".
Park Jongseong liếm liếm môi dưới, đẩy Park Sunghoon một cái, xô người vào trong phòng, tay ngoặc ra sau đóng cửa lại, sẵn tiện nới cổ áo ra, "Mời anh ăn món khác.".
Anh cởi áo xong, mới nói nốt nửa vế sau, "Chẳng hạn như... tôi."
Park Jongseong có một khoảng thời gian không làm tình, từng nụ hôn, từng cái chạm, đều như châm một mồi lửa, lại bao bọc sóng tình rung rinh, vừa nóng, lại vừa ướt. Bàn tay Park Jongseong xiết bao lưu luyến cơ thể căng tràn sức hấp dẫn của Park Sunghoon. Thân thể dưới lòng bàn tay nóng lên, nhen ngòi lửa dục khiến hơi thở Park Jongseong nóng rẫy, mê mẩn say sưa hít vào mùi hương thuộc về Park Sunghoon.
Anh bị tấn lên vách tường, tấm lưng dán vào mặt tường lạnh ngắt, nhưng cũng chả giúp người anh hạ nhiệt là bao. Hạ bộ Park Sunghoon ép chặt giữa háng anh, anh còn chưa cởi quần, dục vọng bí bách trong lần vải, gồ lên cao, cọ sát lẫn nhau. Park Sunghoon hẩy hông một cách khiêu khích, liên tục chọc anh, thứ cách lớp khăn tắm lay lắt chực rớt xuống, xoạc thẳng vào giữa hai chân anh.
Cứng, căng đến phát đau, Park Jongseong thở hổn hển, anh liếm chung quanh lỗ tai vừa mới bấm không lâu của Park Sunghoon, không dám đụng vào vành tai còn sưng đỏ. Cơ thể Park Sunghoon khe khẽ run lên, gã rụt rụt cổ, như là sợ đau, hậu quả là bị Park Jongseong cười khẽ một trận, Park Sunghoon ôm mông anh, dùng sức tách ra, ngón tay len vào giữa đường khâu, đâm chọc chỗ ẩn kín.
Park Sunghoon thở gấp bên tai anh, giọng vừa khàn vừa rung, khiến lỗ tai anh đỏ bừng, hệt như một con sư tử không được thỏa mãn, gầm gừ, không ngừng cạ vào, có chút nôn nóng, tỏa ra hóoc-môn, đòi hỏi giao phối. Còn đối tượng bị đòi hỏi Park Jongseong, thì lại hận không thể đè người xuống giường, nhai nuốt con sư tử to kềnh này cả da lẫn xương.
Anh có chút đói khát nuốt nước miếng, cổ họng bị Park Sunghoon nhìn trân trân khẽ mấp máy, mái tóc Park Sunghoon chưa khô còn rỏ nước, không ngừng chảy xuống thân trên trần trụi của Park Jongseong. Park Sunghoon nheo mắt, nhoài đầu đến ngực Park Jongseong, đến chỗ có hạt nước. Park Jongseong cúi đầu nhìn Park Sunghoon thè lưỡi ra, đầu lưỡi nóng ấm làm một động tác chậm thật chậm, từ dưới lên, liếm đi dấu vết để lại sau khi giọt nước lăn qua.
Park Jongseong nhìn hàm răng trắng bóc của Park Sunghoon, đầu lưỡi đỏ hồng quệt lên làn da anh, mềm mại và uyển chuyển liếm lên đến cổ họng anh, còn tạo ra một tiếng "chóc" khẽ, mút Park Jongseong đến là ngứa ngáy, anh thở dốc ngửa đầu lên, ôm bả vai Park Sunghoon, cơ thể dưới tay anh rạo rực ham muốn, đang thủ thế chờ bộc phát, đè ép anh dữ dội.
Lồng ngực đôi bên ép sát nhau, Park Jongseong có thể cảm nhận được tiếng tim đập tưng bừng của đối phương. Cái nhìn của anh rất si cuồng, không hề che giấu, nhìn Park Sunghoon một cách trắng trợn. Nhìn đến mức gò má Park Sunghoon hơi ửng đỏ, Park Sunghoon đưa tay lên che mắt anh lại. Anh nghe Park Sunghoon hỏi, "Sao lại nhìn tôi như vậy?", đáp án khỏi cần suy nghĩ, liền bật thốt, "Vì anh đẹp.".
Park Jongseong đáp.
Anh không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng Park Sunghoon thở, có phần trầm trệ hơn, ngay sau đấy, ngực anh tê nhói, quả đúng là bị Park Sunghoon ngoạm một cái, cú táp rất chuẩn, bao hết lớp thịt da quanh vú, nhay xong rồi, lại dùng vòm miệng ấm nóng ngậm hết đầu vú anh. Park Jongseong không nhìn thấy cái gì hết, chỉ cảm nhận được đầu vú thoáng bị gảy một cái, càng đau càng sưng cứng, anh kéo tay Park Sunghoon đang che mắt mình xuống, liếm láp lòng bàn tay đối phương, mi mắt khẽ rũ, nhìn lỗ tai đỏ au của Park Sunghoon, không nhịn được cười khẽ.
Y như bị tiếng cười chọc giận, Park Sunghoon dùng sức, xốc cơ thể Park Jongseong không kém cạnh bản thân là bao lên. Khăn tắm cũng hết trụ nổi, rơi xuống đất. Bị Park Sunghoon sốt ruột đá văng qua một bên, Park Jongseong bị ném xuống giường, tay cũng không ngưng nghỉ, nhanh chóng lột bỏ dây nịt, đạp cái quần vướng víu xuống, Park Jongseong trần truồng, thở phù phù, mắt nhìn chăm chăm Park Sunghoon tiến gần đến anh.
Park Sunghoon cùng với dục vọng nghẹt thở, khối cơ thể cường tráng tuyệt mỹ, dương vật giương cao, không điểm nào không mê chết người. Park Jongseong lần tay nâng cậu nhỏ của mình lên, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Park Sunghoon, anh tự ve vuốt mình, day người hướng về phía Park Sunghoon, dạng chân, ưỡn thẳng lưng, như một lời tuyên bố đầy trắng trợn, rằng tôi muốn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro