21-22
Bọn họ nhìn nhau trừng trừng, tình cảm vun đắp nhờ cộng khổ phút chốc tan biến sạch sẽ. Park Sunghoon cho rằng anh không phân biệt phải trái, còn Park Jongseong bực vì Park Sunghoon rõ ràng biết hết, nhưng lại không nói ra. Nhìn bộ dạng giấu giấu diếm diếm của anh, có phải cảm thấy thú vị lắm không. Hệt như đâm đầu vào ngõ cụt, càng nghĩ càng phiền, càng không muốn thua, giằng co dai dẳng. Căng thẳng hồi lâu, cuối cùng Park Sunghoon quay đầu đi, rít điếu thuốc trong tay.
Park Jongseong mím môi, thoáng chua chát nghiêng mắt đi, nhìn sang đằng khác. Không ngờ Park Sunghoon lại tiến đến gần anh mấy bước, như thể thăm dò, đặt tay lên vai anh. Park Jongseong không chống cự, chỉ mấp máy môi, anh định nói tiếng xin lỗi, bản thân nhất thời không kiềm chế được, nên mới hành xử ấu trĩ như vậy. Dù thế nào đi nữa, cũng không nên nói lời gây tổn thương người khác.
Thế nhưng Park Sunghoon lại vòng tay ra sau, áp lên gáy anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng. Park Jongseong không vùng vẫy không phản kháng, đêm nay anh thực sự quá mệt mỏi, anh dựa vào vai Park Sunghoon, rã rời buông tiếng thở dài, nghe Park Sunghoon nói khẽ bên tai, "Đó không phải là lỗi của anh.".
Chỉ một câu nói, đủ khiến đôi mắt Park Jongseong nóng lên, làm sao có thể không sai được, chuyện xảy ra năm ấy, anh chưa bao giờ thấy mình vô tội.
Trong bóng đêm hai người họ ôm nhau, một thứ xúc cảm không tên sinh sôi từ giữa khuôn ngực kề cận, giữa hơi thở vấn vít sao sát. Park Sunghoon có lẽ cũng đã nhận ra, ho khẽ một tiếng, bàn tay ôm Park Jongseong buông lỏng, nhíu mày dụi tắt điếu thuốc cháy đến kẽ tay.
Xe bệnh viện đến rồi, Koh Donghyun không hề phản kháng mặc cho nhân viên y tế tròng bộ đồ quản thúc lại. Trước khi lên xe, Koh Donghyun bỗng vùng vẫy quay đầu lại, mắt đỏ ké gào lên với Park Jongseong, "Nếu anh đã không thương em! Khi ấy anh đừng muốn em làm gì!"
Tiếng của nó thê lương, đầy tuyệt vọng và lên án, như thể Park Jongseong đã phá hủy tình yêu say đắm và cuộc đời của nó vậy. Còn Park Jongseong thì chỉ hờ hững nhìn Koh Donghyun, chẳng nói bất cứ lời nào, Koh Donghyun nhìn mặt Park Jongseong, tia sáng trong đáy mắt lụi tàn dần, nó gục đầu, mặc nhân viên y tế kéo lên xe.
Cho đến trước khi cửa xe đóng lại, câu nói hệt như lời nguyền rủa, từ trong xe vọng đến chỗ Park Jongseong. Koh Donghyun nghiến răng phẫn nộ, oán hận sâu sắc thét rằng, "Một ngày nào đó, mày cũng sẽ như tao thôi!".
Còn lời hồi đáp của Park Jongseong chỉ là rít một hơi cuối cùng, rồi dẫm mạnh xuống đất, đốm lửa bắn tung tóe, gằn từng tiếng một, "Cút mẹ mày đi!"
Anh quay lưng đi về, Park Sunghoon đằng sau bỗng nói lớn, "Tối nay đến chỗ tôi ngủ đi."
Park Jongseong không quay lại, cũng không khước từ, chỉ chầm chậm đi mấy bước rồi nói, "Anh phải mở cửa ra, tôi mới vào nhà ngủ được."
Nhà Park Sunghoon cũng khóa bằng mật mã, anh ta cũng chẳng kiêng kị Park Jongseong, bấm mật mã ngay trước mặt, 1947. Park Jongseong thoáng kinh ngạc, hệt như đã dự đoán trước được sự ngạc nhiên đó, Park Sunghoon cười nói với anh, "Lúc đó tôi cũng giật mình, mật mã của anh chỉ khác tôi có một số, chúng ta đúng là rất hợp rơ."
Park Jongseong không nói gì, vào trong rồi thì nặng nề ngồi xuống sô pha, Cookie tí tởn chạy ra, nhào vào lòng Park Jongseong. Park Jongseong xốc lại tinh thần, ôm Cookie, để mặc cún cưng liếm mặt mình loạn xị một trận. Không lâu sau, Cookie bắng nhắng bị Park Sunghoon ra khỏi phòng bế xuống, bắt nó ngồi dưới đất, không đeo dính Park Jongseong nữa.
Park Jongseong thấy Park Sunghoon cầm theo hòm thuốc, trái tim căng thẳng, "Nãy anh đánh nhau bị thương à?"
Park Sunghoon vội đáp, "Bình tĩnh, tôi không bị thương.".
Anh ta nhoài người qua, cầm cổ tay Park Jongseong, xắn tay áo anh lên. Vết thương bị cây quẹt hồi trưa không biết lại bị toác hồi nào, rướm đỏ áo sơ mi xanh nước biển.
Park Sunghoon làm không thạo cho lắm, nhưng vì động tác rất nhẹ nhàng, Park Jongseong gần như chẳng hề thấy đau xíu nào trong quá trình băng bó, thì đã xong rồi. Đèn trong nhà không sáng lắm, nhưng anh có thể thấy rất rõ bóng mi Park Sunghoon rợp xuống. Anh nhìn Park Sunghoon cúi đầu, khẽ khàng hôn lên lớp băng gạc quấn trên cánh tay anh, tựa như than thở, lại tựa như cầu nguyện mà rằng, "Anh sẽ không sao đâu."
Chính trong khoảnh khắc ấy, đã gieo xuống đất bám rễ, lại như một hòn đá rơi xuống lòng hồ, gợn lên rung động, chỉ riêng mình anh hay.
Trời sáng thức dậy, ánh dương vừa khéo tràn vào, Park Jongseong trở mình lại, Park Sunghoon đang say ngủ bên cạnh, Cookie dụi vào lòng Park Sunghoon, tia nắng ánh lớp lông măng trên mặt Park Sunghoon một đường ấm áp, một người một chó, an yên đẹp xinh. Mặc dù đây không phải lần đầu nhìn khuôn dung người này ngủ, nhưng hôm nay trái tim Park Jongseong lại đôi phần dịu dàng. Anh cứ nghĩ đêm qua sẽ là một đêm khó ngủ, nào ngờ anh có thể thả lỏng ngủ say đến tận lúc trời sáng. Hình như lần nào ở bên cạnh Park Sunghoon, anh cũng đều ngủ rất ngon.
Hít mùi hương lan trắng lảng vảng trong không khí, Park Jongseong xem di động, đã chiều rồi, phía bệnh viện có gọi đến, nhưng anh không bắt máy. Có lẽ đã có kết quả, báo anh đi lấy. Park Jongseong rón ra rón rén bước xuống giường, anh muốn đi bệnh viện một mình. Nếu đúng thực là kết quả xấu nhất, anh cũng chỉ muốn một mình đối diện.
Chung quy nếu đi cùng Park Sunghoon, nói không chừng phản ứng của anh còn đáng xấu hổ hơn cả tối qua, biết đâu còn khóc nữa. Như vậy thì mất mặt lắm, cũng quá khó coi. Nào ngờ anh vừa mới đặt chân xuống đất, người và chó đằng sau đều thức. Park Sunghoon ngồi dậy, quào quào tóc, mắt lờ đờ ngái ngủ hỏi, "Anh đi đâu?"
Thấy Park Jongseong không đáp, hệt như tâm linh tương thông anh ta bèn hỏi, "Có kết quả rồi?"
Park Jongseong có phần bất đắc dĩ, đến cùng thì vẫn không thể cho người này ra rìa. Chừng hai người họ đến bệnh viện, Park Sunghoon bỗng dưng bắt lấy tay anh, anh vô thức muốn dãy ra, nhưng mười ngón đã đan vào nhau. Park Sunghoon cảm nhận được lòng bàn tay anh tuôn mồ hôi lạnh, đối phương nhìn anh, tay siết chặt nhau. Cho đến khi biết được kết quả, Park Jongseong vẫn còn trong trạng thái mông lung.
Trái lại Park Sunghoon có chút hưng phấn, ôm ghì anh. Bệnh viện tấp nập người qua lại, tiếc rằng Park Jongseong lẫn Park Sunghoon đều chẳng buồn để tâm đến ánh mắt người xung quanh. Park Jongseong thì thào, "Tôi không sao! Tôi không sao rồi!"
Thì ra máu trong ống tiêm không chứa căn nguyên truyền nhiễm gì, lượng tiêm không nhiều, cũng không đâm vào mạch máu, nên không cần phải lo ngại chứng huyết tan. Nói chung đêm qua chỉ bị hú hồn sợ hão mà thôi, Park Jongseong có cảm giác không chân thực cho lắm. Anh ôm vai Park Sunghoon, nghe Park Sunghoon cười chúc mừng.
Thế nên anh bèn làm chuyện sáng nay tỉnh dậy đã muốn làm. Anh bắt lấy mặt Park Sunghoon, tựa như hồi còn là lính mới tò te thiếu kinh nghiệm, nhai cắn miệng Park Sunghoon, một nụ hôn tướm ra máu. Nhưng anh chẳng sợ gì sất, ghì gáy Park Sunghoon, lao vào ngấu nghiến môi người nọ.
Hết thảy sự nôn nóng, vui sướng cực độ của anh đều được Park Sunghoon đón nhận. Ôm eo anh, vuốt tóc anh, tiếp nhận hết tất thảy những đòi hỏi của anh. Rành là đã hôn không biết bao lần, nhưng chưa lần nào dữ dội đến nhường này, đến khi anh thở hổn hển buông Park Sunghoon ra, thì môi dưới Park Sunghoon đã để lại dấu vết sâu sắc. Park Jongseong đưa tay lên ve vuốt môi dưới hư hao của đối phương, rạng rỡ phá ra cười như một đứa trẻ.
Park Sunghoon nhìn quần chúng xung quanh đổ dồn mắt về phía mình, có người còn lấy di động ra, cảm nhận tha thiết rằng bọn họ thực sự không thể tiếp tục chơi trội ở đây nữa, bèn nói, "Chúng ta còn ở đây nữa là lên mương 14 đấy."
Park Jongseong rõ là vẫn còn đang ngụp lặn trong cảm giác hưng phấn, anh khẽ nháy mắt phải với Park Sunghoon, "Đi, tôi đưa anh đến một nơi."
*
Park Jongseong muốn chạy mô tô của Park Sunghoon, sau khi được đồng ý rồi, anh bèn cưỡi lên chiếc mô tô bảnh chọe đẹp mã, đường nét mạnh mẽ. Cảm giác khi lái và khi ngồi đằng sau không giống nhau, tầm nhìn đằng trước thoáng đãng, băng qua con đường quốc lộ, bốn bề từ quang cảnh hiện đại, dần dần chuyển sang núi non trùng điệp. Thời gian trôi vun vút, lúc xuất phát mặt trời đang trên đỉnh đầu rực chói, còn giờ vầng dương đã ngả sau lưng đồi, tàn lửa đỏ rải rác khắp vòm không.
Đến nơi, khóa xe lại, Park Jongseong men theo con đường nhỏ, đi lên trên. Park Sunghoon đằng sau trêu đùa, "Đưa tôi đến chỗ núi non hoang vắng làm gì vậy?".
Park Jongseong ngoảnh đầu lại đáp, "Để anh kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, mặc tôi muốn làm gì thì làm."
Park Sunghoon nhướng mày rất sexy, đôi mắt sâu thẳm dán vào eo, bụng, mông Park Jongseong, "Thích thì nhích."
Nơi Park Jongseong muốn đến nói xa cũng không xa lắm, chốc đi chốc dừng, vì thường hay đến nên anh cũng khá quen thuộc nơi đây. Khác với đường chính trên núi thường có người qua kẻ lại, chỗ bọn họ muốn đến phải lần theo con đường nhỏ, mà anh cũng là vô tình phát hiện ra.
Đến nơi thì cũng vừa đúng lúc, vầng dương chưa lặn hoàn toàn, màu trời hệt như một nét bút xanh đỏ vô tình quẹt trên giấy, xen lẫn màu đỏ tía, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đỉnh. Bên dưới là một hồ nước, sóng gợn loang loáng, mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn, tựa như một dải ngân hà cắt vỡ, rực rỡ mỹ lệ. Gió núi mang theo hơi ẩm luồn qua người, phảng phất chút hanh hao, nhưng vẫn chưa đủ.
Park Jongseong bỗng nhiên cởi cúc áo, cởi giày, cho đến khi thân thể trần trụi, hình xăm trên lưng như rực cháy dưới tà dương, đẹp ma mị. Park Sunghoon không khỏi tiến lên một bước, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Park Jongseong quay lại về phía đối phương, tựa như muốn phơi bày, tựa như muốn ôm trọn mà giang rộng hai tay, sóng mắt hoang dại, bờ môi cong cong. Da thịt anh dưới ráng chiều đang tỏa sáng, không khác gì một ngọn lửa, căng tràn nhựa sống rạo rực.
Có lẽ vì nóng, làn da bóng khỏe tươm ra một lớp mồ hôi, thoáng ửng hồng. Dáng hình hoàn mỹ, đường cong tinh tế. Cơ thể nam tính, mạnh mẽ mà mỹ miều, vẻ đẹp dương cương tràn ngập sắc dục đó đập vào mắt, đủ khiến cổ họng Park Sunghoon khô căng, bụng dưới bốc hỏa. Còn đối phương thì lại nở một nụ cười khiêu khích, buông đúng một câu "Đến không?", và rồi ung dung ngả người ra đằng sau.
Lưng Park Jongseong buông lơi, thân thể rớt xuống nước, đập tan mặt hồ phẳng như gương, bọt nước bắn tung tóe. Hành động bất ngờ đó khiến Park Sunghoon giật mình, tay vươn ra toan bắt, nhưng lại chẳng thể bắt được Park Jongseong, đầu ngón tay chỉ vừa kịp chạm lên làn da trần nóng bỏng, thì đã phải trơ mắt ra nhìn Park Jongseong chìm xuống nước.
Từ dốc núi đến mặt hồ, chí ít cũng phải cao ba mét, hành vi của Park Jongseong vừa điên cuồng vừa táo tợn. Anh thích cảnh sắc này, thích hồ nước này, thích cảm giác cơ thể trần trụi của anh được ôm lấy bởi làn nước chảy trôi vô định này. Khoảnh khắc lơ lửng giữa bầu không khiến trái tim hụt mạnh một nhịp, nhưng đến khi được bao bọc bởi cái lạnh lẽo, thì lại ngập tràn an bình. Anh không biết Park Sunghoon có xuống cùng hay không, có lẽ người đó sẽ không nhảy xuống đâu, hoặc có thể nghĩ rằng anh điên quá.
Anh ngụp lặn trong nước một lúc, vừa mới nhô lên mặt nước, thì bị bọt văng đầy mặt. Hóa ra Park Sunghoon cũng nhảy theo, Park Jongseong sửng sốt giây lát, rồi phá lên cười ầm ĩ. Anh bơi đến chỗ Park Sunghoon tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không ra người đâu.
Nhìn quanh nhìn quất, mãi một lúc lâu không thấy người trồi lên, Park Jongseong hốt hoảng la lên, "Park Sunghoon, kỹ thuật anh không tệ đến mức nhảy thẳng xuống nước đó chứ!"
Gọi tên Park Sunghoon mấy lượt, bỗng sau lưng có người ôm lấy. Park Sunghoon trồi lên phía sau anh, cánh tay quàng quanh eo anh, tay kia thì vuốt mặt anh, hạ giọng nói, "Bảo ai kỹ thuật tệ."
Park Jongseong cảm nhận được Park Sunghoon cũng trần trụi, lập tức cười bảo, "Tôi quên cho anh hay, muốn quay lại chỗ chúng ta nhảy xuống, phải vòng một đoạn lớn đấy, chúng ta chỉ có thể nhồng nhộng mà chạy thôi."
Park Sunghoon cắn vai anh, "Tên điên này, báo đáp tôi như vậy sao?"
Park Jongseong phì cười, ve vuốt cái cằm ẩm ướt của Park Sunghoon, "Không sao đâu, lát nữa tôi ngắt cho anh cái lá, che mặt lại."
Park Sunghoon thấy tên này nói chuyện đúng kiểu mình vô can, không nhịn được thò tay ra đằng trước, bóp chim Park Jongseong đang úng trong nước, "Vậy còn anh."
Park Jongseong ngoái cổ, xoay mặt qua hôn lên môi Park Sunghoon, thầm thì, "Trước giờ tôi chưa từng biết xấu hổ là gì."
Từ lúc Park Jongseong nhảy xuống nước, cho đến lúc hôn môi Park Sunghoon, đầu lưỡi chạm khẽ lên chỗ bị anh cắn ra máu giờ đã kết vảy, trái tim mới thực sự đáp xuống đất. Hương vị của Park Sunghoon hệt như một liều thuốc, cho anh bình yên, lại có tác dụng phụ đáng sợ, khiến cơ thể anh run rẩy, đan xen dục vọng dữ dội, anh muốn làm tình, muốn chết đi được.
Buông thả đến mức hoang đường, Park Jongseong váng vất như say, nóng bỏng như lửa. Cánh tay Park Sunghoon rắn rỏi, nụ hôn mạnh bạo áp đảo, tay lướt qua mảnh hình xăm của anh, khắc họa lại từng đường nét, ve vuốt khắp chốn màu sắc giao hòa. Sóng tình dâng trào khiến Park Sunghoon không dằn được bóp mông Park Jongseong, Park Sunghoon ậm ừ bảo rằng gã muốn.
Không cho Park Sunghoon kịp làm tới, Park Jongseong đã giãy khỏi vòng tay ôm siết của đối phương, hệt như một con cá sống lẩn vào trong nước. Cũng như trên dốc núi, Park Sunghoon mãi không bắt được anh, chỉ thể trơ mắt ra ngó, một lúc sau Park Jongseong trồi lên cách đấy không xa, giọt nước lăn tròn chảy xuống người, óng sắc vàng, anh vẫy tóc, đôi mắt ánh màu ráng chiều, đẹp đến nao lòng.
Anh hệt như trẻ con cò kè mặc cả, bảo mỗi người làm một lần, nói đoạn đút ngón tay vào trong miệng, tẩm một lớp nước bọt, rồi kéo ra miệng tạo thành động tác ái muội, "Tôi sẽ cho anh sướng."
Mắt Park Sunghoon đóng đinh trên người anh, miệng khô lưỡi nóng nói, "Để xem mèo nào cắn mỉu nào."
Bọn họ bơi đến nơi nước cạn, Park Jongseong tựa vào vách đá, Park Sunghoon muốn hôn lên môi anh, lại bị Park Jongseong túm tóc sau gáy. Park Jongseong hơi nhướng mắt, ngấc cằm lên. Park Sunghoon bị khiêu khích quá nhiều, cho dù Park Jongseong có ngang ngạnh đến đâu, gã cũng không bực bội, chỉ cắn mạnh lên ngực Park Jongseong một cái, vừa liếm vừa mút từng phân từng tấc xuống dưới bụng, eo, không ngừng di xuống.
Park Jongseong khoan khoái thở ra, ham muốn được thỏa mãn là một chuyện, nhưng nhìn Park Sunghoon khuỵu gối dưới người anh thì não hưng phấn chẳng khác gì cắn thuốc. Dục vọng sưng phồng của anh cạy mở cánh môi cương nghị của Park Sunghoon, hệt như nụ hôn thả lên cánh tay anh hôm qua, hôm nay đôi môi ấy lại ngậm dương vật của anh, thứ rung động tuyệt nhiên khác biệt ấy đã cuốn phăng mọi lí trí, chỉ còn lại say đắm và khát khao không thể chế ngự.
Anh vội vã tháo lớp băng vải ướt nhẹp trên tay xuống, từng vòng từng vòng, quấn lên mắt Park Sunghoon. Park Sunghoon cũng không chống cự, để mặc Park Jongseong từng lớp từng lớp che khuất ánh sáng của mình, chỉ tập trung ôm mông Park Jongseong, nuốt sâu cho anh, dùng thành thịt cổ họng mềm mại quyện ép quy đầu ướt át, tạo ra tiếng nuốt òn ọt dâm đãng.
Cặp mông Park Jongseong bị Park Sunghoon banh ra rồi ép chặt, lực rất mạnh, bức bách không cho kháng cự. Anh dựa lưng ra đằng sau, chân phải đạp lên vai Park Sunghoon, eo mông vận sức, kéo theo cơ bắp trên người săn lại gồ lên, tích cực chơi miệng Park Sunghoon, chơi đến mức không khống chế được lực, tiến công không khoan nhượng, vô cùng thô lỗ.
Đến cuối cùng, dường như mang theo cả sự phẫn nộ, lại như cảm nhận được chuyện sắp sửa xảy đến, Park Jongseong thở hồng hộc, dùng sức mạnh như muốn chà đạp đối phương. Park Sunghoon trả miếng lại sự thô bạo của Park Jongseong, ngón tay còn dấp nước một lần ba ngón nhét hết vào cửa sau anh. Ngón tay chen chúc, dùng sức cơi nới cái chỗ chật hẹp, vừa mới lỏng lỏng ra được đôi chút, Park Sunghoon lại nhét thêm một ngón tay vào nữa.
Trong lúc cắm rút, lòng bàn tay Park Sunghoon đập lên bi, lên da thịt quanh hai chân. Park Jongseong trước sướng sau đau, ngón tay nhét trong mông cũng thô bạo như cách anh chơi miệng người ta. Cơ thể anh nóng hết nấc, kế đó Park Jongseong gầm nhẹ một tiếng, cơ bụng co thắt bắn từng luồng tinh dịch vào miệng Park Sunghoon.
Park Jongseong nén chịu cơn đau đằng sau, thong thả nhấp nhấp trong miệng Park Sunghoon, chặn đứng miệng Park Sunghoon lại, ép Park Sunghoon nuốt hết thảy tinh dịch anh bắn vào trong. Park Sunghoon không hổ được người xưng tụng là 'gia', gã rút tay ra, chộp lấy mắt cá chân Park Jongseong đang đạp trên vai mình kéo lên, Park Jongseong mất thăng bằng, vừa chúi người ra đằng sau thì gã đã nhanh như cắt đứng lên, đè xuống, ôm Park Jongseong cứng ngắc, chọc cây hàng khủng lên cửa huyệt vừa mới bị nong mở của Park Jongseong.
Park Jongseong nhìn băng quấn trên mắt Park Sunghoon, anh nghĩ bụng, hẳn là Park Sunghoon không nhìn thấy mình đâu, cho nên hiện tại anh có biểu cảm gì cũng chẳng sao, dù sao Park Sunghoon cũng không nhìn thấy. Anh còn đang nghĩ ngợi miên man thì giây tiếp theo, mày đã chau nhăn nhúm, mặt đau đến biến dạng, "Đệch, thứ không phải người!".
Lớn khủng khiếp... những kẻ từng bị gã ta chơi, thực sự là chơi sướng sao, chứ không phải bị chơi nát à?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro