Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-2

Park Jongseong thề rằng mình chỉ đi toilét, không hề có ý nghe lén. Thế nhưng cái đôi hứng tình không biết kiêng dè, làm bậy trời long đất lở ngay trong WC thì anh biết phải làm sao.

Kẻ kêu muốn tắt thở kia thì anh chẳng biết, nhưng còn người lâu lâu mới thở dốc một tiếng, gợi tình như muốn tan ra thành nước thì anh không xa lạ.

Park Sunghoon.

Anh nghe Sim Jaeyun cho hay rằng Park Sunghoon thất tình rồi, thuần túy làm chỉ để trút, còn bây giờ anh có thể đoan chắc rằng Park Sunghoon thất con mẹ nó tình thật rồi.

Bằng không, chỉ với cái tính không chịu nổi bụi vương vào mắt của cái vị 'chân ái' kia nhà Park Sunghoon, hôm nay Park Sunghoon lang chạ với tiểu yêu tinh khác, ngày mai đảm bảo tổ-cúc-cu của bọn họ sẽ banh chành, người đi lầu vắng.

Nửa năm trước, Park Sunghoon nhậu nhẹt với đám bạn đã tuyên bố rằng mình gặp được tình yêu đích thực, từ nay về sau tu thân dưỡng tính, gác kiếm giang hồ.

Park Jongseong còn lấy làm hơi tiếc, suy cho cùng bọn họ cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, chủ yếu là nghe tiếng tăm chơi bời của nhau nhiều hơn.

Cái sự nghe tiếng này cũng chẳng trong sáng gì mấy, chỉ là ngủ với nhiều người quá rồi, khó tránh khỏi đụng hàng nhau.

Park Jongseong kỹ thuật cao, Park Sunghoon hàng khủng. Trong cái giới 0 nhiều 1 ít này, hai người họ đúng là hàng hiếm.

Đàn ông khó tránh khỏi có chút hiếu thắng, đặc biệt là người này lại chẳng quen người kia, nhưng tên đối phương cứ nghe ầm ầm trong giới, nghe riết lờn tai. Huống hồ, ví dụ như bạn tình hôm nay còn quằn quại tê tái dưới thân Park Jongseong, ngày mai chưa chắc đã hẹn lại được. Khi Park Jongseong ôm bồ mới bước ra khỏi khách sạn, lại thấy bạn tình bảo nhà có việc đang rúc trong lòng Park Sunghoon, chưa kể còn đi ra cùng một khách sạn, mặt mày rạo rực, mắt dán chặt vào phần dưới của Park Sunghoon.

Tuy chỉ là bạn tình thôi, không cần phải câu nệ làm gì. Thế nhưng cảm giác bị đạp xuống dưới rất giày xéo lòng tự trọng của Park Jongseong, anh thật sự tò mò về củ khoai to trong truyền thuyết của Park Sunghoon.

Anh có suy nghĩ đó, bèn nửa hở nửa kín tìm kèo so kè cao thấp với Park Sunghoon. Còn Park Sunghoon nghe ai đó mách lại, hắn ta búng thuốc trong tay, rồi nhả một vòng khói rất chi ngạo nghễ, "Cần gì 3P, cứ đến đây để 'gia' xoạc cho một trận, 'gia' to đến mức nào, có thể tự lấy thân kiểm nghiệm."

Park Jongseong nghe vậy cũng chẳng giận, chỉ cười ngược, tối đó bèn đến khách sạn Park Sunghoon hay đóng quân.

Nguyên con đường toàn là khách sạn, bình thường anh hay đứng cuối đường săn trai, Park Sunghoon thì ở đầu đường. Hai người họ vô tình hoặc hữu ý, không xâm phạm địa bàn nhau, rất có cảm giác vi diệu kiểu "vương bất kiến vương".

Park Jongseong đã từng gặp Park Sunghoon mấy bận, nhưng lần nào cũng chỉ một thoáng lướt qua. Tối nay anh nghiêm túc quan sát đối thủ trong lời đồn cả buổi, cảm thấy đối phương quả thực có vốn liếng để xưng là "gia".

Bằng kinh nghiệm 'duyệt trai' của mình, không thể phủ nhận Park Sunghoon có bờ hông cực phẩm, phối hợp với thân trên săn chắc hình tam giác, không hổ là vòng eo ngựa đực chiến mã lực cao trong truyền thuyết.

Ngồi phất phơ còn chưa phát hiện ra, lúc đứng lên rồi thì chiều cao quả thực có thể cười ngạo thiên hạ.

Khuôn mặt thôi miễn bàn, mày kiếm mắt sâu, không biết có lai hay không, nhưng sâu hơn người bình thường nhiều. Cộng thêm quả cằm đầy đặn nam tính, nếu Park Jongseong là 0, phỏng chừng cũng muốn xoạc một trận với người này thật.

Thế nhưng đồng tính khắc số nhau, cộng thêm một câu 'lấy thân kiểm nghiệm' trước đó của Park Sunghoon, Park Jongseong hứng xoạc không có, nhưng hứng tẩn thì thừa.

Tuy trong lòng ghim ghút đối phương sâu sắc, nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra ôn hòa như gió xuân, dịu dàng tựa mưa phùn.

Không biết có phải vì người bên cạnh bỏ nhỏ mấy câu với Park Sunghoon hay không, Park Sunghoon nhướng mắt lên nhìn qua chỗ anh.

Khách quan mà nói, Park Jongseong lúc nào cũng chỉn chu vun vén hình tượng của mình, đeo mắt kính, khoác áo vest, lịch sự trí thức. Có điều trên giường thì đúng kiểu mặt người dạ thú, có chút tương phản. Anh có thể ung dung vờn bạn tình cả đêm, chơi cho đến khi partner chân không thể khép, lưng không thể thẳng, hôm sau mới áo xống tươm tất, rút chim ra đi.

Ánh mắt Park Sunghoon nóng bỏng rực lửa, chỉ quét từ trên xuống dưới một cái thôi mà đã trắng trợn như muốn lột trần Park Jongseong. Vẻ mặt Park Jongseong điềm tĩnh quay về đối phương mời rượu, mỉm cười khẽ phun ra một câu, "Ra chỉ có vậy."

Lần đầu tiên đôi bên giáp mặt, trong vô số ánh chớp, chặt chém nhau không thấy máu một hồi, nhưng không kẻ nào tiện động thủ.

Không bàn đến chuyện cả hai đều là top, Park Jongseong, Park Sunghoon, đều là những tay chơi sành sỏi.

Không ai phục ai.

Chẳng bao lâu dân tình đều đồn ầm lên rằng, bọn họ bỉ bai nhau, một câu "lấy thân kiểm nghiệm", một lời "ra chỉ có vậy". Đám bạn trong giới bàn tán rôm rả, coi đó là chuyện cười.

Dân tình cười vậy thôi, chứ thành phố C lớn có bằng này, Park Sunghoon ngủ khắp nửa đông thành phố, Park Jongseong ngủ khắp nửa tây thành phố. Nếu bọn họ ngủ chung một chỗ, đám 0 bốn phương tám hướng có mà khóc thét.

Có người hiểu chuyện muốn giới thiệu cả hai làm quen, biết đâu còn có thể "giao lưu học hỏi", trong số những người hiểu chuyện ấy có Sim Jaeyun.

Sim Jaeyun chơi với Park Jongseong đã năm năm, thuộc dạng 0.5, tức là chưa từng ngủ với Park Jongseong, mà cũng chưa từng qua đêm với Park Sunghoon. Thật hiếm có gay nào quen tận hai cực phẩm trong giới mà lại chẳng đụng chạm cái khỉ khô gì hết như vậy.

Cậu ta giữ thân vô cùng trong sạch, tin tưởng vào tình yêu thuần khiết, một lòng một dạ hướng về mối tình đầu đã bay qua đất nước của Tây lông du học.

Lúc mới quen, Park Jongseong còn định phát triển tình bạn trong sáng với Sim Jaeyun lên thành giai cấp chịch chọac, kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Anh còn ôm bụng hóng kịch vui đợi xem chừng nào Sim Jaeyun với mối tình đầu đường ai nấy đi, nào ngờ quen nhau năm năm rồi, Sim Jaeyun với người kia vẫn gắn bó keo sơn, khiến một kẻ luôn chơi bời qua đường như Park Jongseong cũng không khỏi có chút cảm động.

Về sau, anh thật lòng hy vọng Sim Jaeyun hạnh phúc, Sim Jaeyun và mối tình đầu của cậu ấy thật sự rất tốt.

Sim Jaeyun biết Park Jongseong thích chơi, cậu cũng biết đám bạn đang giật dây Park Jongseong đi gạ Park Sunghoon, biết đâu có thể biến trai tráng hừng hực mềm như cọng bún. Ánh mắt bừng bừng muốn thử cộng thêm hóc-môn rục rịch trên người Park Jongseong cho thấy anh thực sự có hứng thú, song Sim Jaeyun lại khuyên nhủ, "Cẩn thận rước lửa vào người."

Park Jongseong còn chưa kịp châm lửa, Park Sunghoon đã bị người khác đập chậu cướp hoa mất rồi. Thật đúng là con mẹ nó biến thành cọng bún, từ đó trở thành người đàn ông tốt của gia đình.

Nghe nói tình yêu đích thực của Park Sunghoon là một giảng viên đại học, vốn thẳng, vì lo cho học trò mình lầm đường lạc lối, kết quả là theo đến tận gay-bar, đối phương ngây thơ như thỏ trắng, có lẽ vì vậy mới bị theo dõi, bỏ thuốc.

Park Sunghoon lập tức sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, đưa người lên khách sạn làm rồi lại làm.

Park Jongseong nghe vậy chỉ cười khinh bỉ, lại còn anh hùng cứu mỹ nhân, từ quán bar quất một cuốc taxi đến bệnh viện nhân dân thành phố C có năm phút, đừng nói là thuốc kích dục vớ vẩn, coi như thuốc trừ sâu súc ruột cũng được vậy.

Đã muốn xoạc con người ta, còn ráng tô vẽ đẹp đẽ như phim ngôn lù, beep.

Anh thật sự thấy khó chịu, ngọn lửa mới nhen nhúm đã bị hất cho một xô tuyết, còn bốc khói xì xì, nuốt thế nào trôi.

Có điều một chút khó chịu ấy liền được giải quyết ngay trong đêm, bạn tình của anh vừa khéo cũng là thầy giáo, mặc đồ vest chơi trò vờ nghiêm túc quỳ xuống, đối phương bị Park Jongseong bắn đầy mặt xong kéo lên giường, mông đùi bị trói bằng dây thừng đỏ, nện đến mức lỗ hậu không khép lại nổi.

Park Jongseong còn vuốt khuôn mặt đỏ gay đờ đẫn của đối phương, không ngừng hỏi, "Thầy ơi, có sướng không? Em chơi thầy sướng hơn hay Park Sunghoon sướng hơn?"

Nói ra rồi Park Jongseong cũng thấy buồn cười, anh làm sao thế này, lẽ nào lại còn trẻ trâu đến mức ấy?

Để chứng minh bản thân mình không trẩu, anh và Sim Jaeyun tham gia tiệc từ giã kiếp độc thân do đám bạn Park Sunghoon tổ chức cho anh ta.

Khi đi Park Jongseong là người lái xe, anh nhìn cảnh giao thông ùn tắc đằng trước, nghiêng mặt nói với Sim Jaeyun, "Hay thôi đừng đi, tắc đường ghê quá."

Sim Jaeyun đang nghịch di động, không ngẩng đầu lên đáp, "Tùy mày."

Park Jongseong im lặng, lát sau lại nói, "Thôi cứ đi đi vậy, cũng được nửa đường rồi."

Lúc này Sim Jaeyun mới dời mắt khỏi di động ngó Park Jongseong, thấy bản mặt Park Jongseong vẫn nhởn nhơ mới thở phào nhẹ nhõm, "Mày đừng làm chuyện điên rồ đấy."

Park Jongseong móc hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, mặt nhơn nhơn, "Không thể nào, tao là ai, tao là Park Jongseong!"

Đến nơi rồi anh mới phát hiện ra tiệc từ giã độc thân cái gì, là tiệc trụy lạc quy mô lớn thì có, cũng may mấy người này còn giữ lý trí, vẫn còn mặc quần áo, bằng không nhìn chẳng khác gì tiệc sex tập thể cả.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, có ngồi lên đùi, có ôm hôn, có thổi kèn, có chỗ thậm chí quần còn chưa cởi đã bắt đầu nhún nhún.

Phối hợp biểu diễn còn có một vũ công ở trần, nước da màu đồng, đứng trên quầy bar, túi quần da nhét đầy những tiền boa.

Park Jongseong hít sâu một hơi mùi vị dâm loạn trong không khí, tim một thoáng đập dồn, khóe môi khẽ cong lên, "Thích thật, chơi thôi."

*

Park Jongseong ngồi bên quầy uống một ly, tùy tiện nhét tiền boa vào trong quần da của vũ công nam.

Vũ công ngồi xuống quầy bar, uốn éo như không xương chuồi vào lòng Park Jongseong, mông ngọ nguậy trên đũng quần anh, còn chưa uốn đủ để Park Jongseong cứng lên, chính cậu ta đã đỏ mặt thở dốc trước.

Park Jongseong thong thả châm cho mình một điếu thuốc, vỗ vỗ mông vũ công ra hiệu đủ rồi, vũ công mới không cam tâm đứng lên, ném nụ hôn gió cho Park Jongseong rồi mới leo lên quầy bar tiếp.

Sim Jaeyun nhắn tin xong bỏ điện thoại xuống, hai người họ ngồi tán ngẫu bên quầy, bỗng nhiên một người từ đằng sau ôm lấy, một tay quàng lên vai một người, "Sao không ra khu ghế dài [1] ngồi?"

[1] Ghế dài trong quán bar, đại loại là khu vực thuận tiện để tụ tập, hát hò, xem biểu diễn.

Người nói là Riki, có quan hệ khá tốt với Sim Jaeyun, và từng có quan hệ đêm tình với Park Jongseong.

Park Jongseong ngậm thuốc, giơ tay lên nắn bóp khuôn mặt mềm pưng pứng của Riki, "Uây, Riki, lâu rồi không gặp."

Riki dụi dụi mặt vào tay Park Jongseong, rồi cười khì khì bảo, "Nghe đồn Jongseong anh muốn cướp người của bọn này phải không?"

Park Jongseong vờ không hiểu, "Cướp ai?"

Riki ngoắc ngón tay mình lên ngón tay anh, "Người trên lầu ấy."

Park Jongseong buồn cười, "Người nào?"

Riki thấy anh giả ngu, đảo tròng trắng, rồi dứt khoát nắm cổ tay Park Jongseong kéo ra khu ghế dài.

Park Jongseong cũng rất mực thuận theo, không lâu sau thì diện kiến nhân vật chính tối nay, Park Sunghoon.

Park Sunghoon ngồi hơi khuất bên trong, khuôn mặt đẹp trai quá đáng nhập nhèm trong ánh đèn xanh đỏ, nghe được tiếng anh mới miễn cưỡng ngó qua một cái. Không còn sự càn rỡ ngông cuồng lần trước, thay vào đó là vẻ hứng thú đã tận. Park Jongseong cười thầm trong bụng, lẽ nào cái tên này gác kiếm thật rồi ư?

Nửa vòng cung ghế dài toàn những khuôn mặt quen thuộc, ai thấy Park Jongseong cũng nhiệt tình tiến tới chào hỏi, còn bảo anh đến muộn, phải phạt một chai trước.

Riki là oang oang lớn miệng nhất, kết quả bị Park Jongseong bóp cằm đe nạt, "Anh say rồi tối nay cưng hứng nhé?"

Giọng nói trầm thấp, âm thanh ái muội, song Riki nhớ đến cảnh hôm trước bị xoạc đến mức không khống chế được thì da đầu ngứa ran, câm như hến lắc đầu. Park Jongseong búng trán cậu ta, rồi mới ngồi xuống. Rót rượu, rồi lần lượt cạn ly với mọi người. Đến chỗ Park Sunghoon, anh mới để ý chiếc nhẫn đeo ngón áp út của Park Sunghoon.

Ngón tay Park Sunghoon thuôn dài mạnh mẽ, sạch sẽ không đeo món trang sức nào, ngoại trừ cái nhẫn kia. Park Jongseong uống rượu, rèm mi hơi rũ xuống, xuyên qua thành ly thủy tinh, anh quan sát Park Sunghoon. Đối phương không biết có phải do cảm nhận được không, bỗng đưa mắt lên nhìn qua. Đường nhìn giao thoa, Park Sunghoon sở hữu một đôi mắt tuyệt đẹp, trong sâu thẳm cất chứa một nỗi liêu nhân.

Park Jongseong thầm tiếc rẻ trong bụng, quá buồn vì đã không vần nhau một trận.

Uống mấy vòng, bên cạnh kẻ đến người đi, không rõ vô tình hay hữu ý, cuối cùng Park Jongseong bị đẩy đến bên cạnh Park Sunghoon. Anh nhìn vai cả hai kề sát nhau, rõ ràng là Park Sunghoon tập gym có thành tựu hơn anh, bắp tay lộ ra ngoài chiếc áo ba lỗ vô cùng săn chắc hoàn mỹ.

Park Jongseong cảm thấy đống cồn trút vào bụng hình như bắt đầu phát huy tác dụng, hơi nóng hực lên, anh nới lỏng cà-vạt, nâng ly với Park Sunghoon, "Chúc mừng.".

Park Sunghoon chẳng hề phản ứng gì với lời chúc, chỉ ngó cà-vạt của Park Jongseong, cảm thấy có phần thú vị, "Ăn mặc chỉnh tề như vậy đến đây chơi à?"

Park Jongseong cũng cúi đầu nhìn cà-vạt của mình, ngón tay anh tiện thể cuốn mấy vòng cà vạt, rồi chầm chậm nhoẻn cười, "Cái này là đạo cụ quan trọng, muốn thử không?"

Park Sunghoon thả ánh nhìn từ ngón tay xuống cổ tay đối phương, khẽ than, "Đáng tiếc."

Park Jongseong cũng đồng tình gật gật đầu, "Đúng là đáng tiếc."

Nếu đã biết Park Sunghoon không muốn chơi, vậy thì hà tất lãng phí thời gian. Anh bắt đầu săn lùng đối tượng cho đêm nay, nhưng đảo quanh một vòng, bỗng thấy có chút chán ngắt nhạt nhẽo, phải chẳng vì đã có người tốt hơn cả ở bên cạnh, những người khác trái lại không lọt vào mắt.

Lại uống thêm vài ly nữa, hứng khởi tăng lên. Riki kéo anh ra sàn nhảy nhót, Park Jongseong phối hợp, ôm eo Riki, mặt kề mặt má kề má. Cơ thể trong trạng thái hưng phấn bắt đầu bốc lên, bỗng dưng phía sau lưng có một tấm thân khác dán vào, Park Jongseong lé mắt nhìn, hóa ra là vũ công ban nãy.

Cà-vạt bị kéo mở, hai tay kia mò mẫm trên eo bụng anh. Park Jongseong cười phóng túng, lắng nghe giai điệu âm nhạc, bỗng anh bắt đầu cởi từng cúc áo một.

Một cúc rồi lại hai cúc, dưới sân khấu tiếng thét chói lói, ánh mắt anh lướt quanh, cuối cùng ngưng lại tại vị trí của Park Sunghoon.

Ánh mắt ấy nhìn Park Sunghoon khiêu khích, Park Jongseong cởi cái cúc cuối cùng ra, ném đồ xuống dưới sàn nhảy.

Anh kéo vũ công qua, vòng tay ôm vòng mông cong cớn, đẩy đối phương lên cây cột gần đó, khóa môi.

Anh quay lưng xuống phía dưới, phơi bày tấm lưng trần trụi. Hình xăm màu sắc rực rỡ, uyển chuyển tựa như điệu múa Đôn Hoàng vờn quanh lưng anh.

Ca nhi rạng rỡ ôm đàn tỳ bà, sóng mắt tơ giăng, thân hình mềm mại.

Cái đẹp kết hợp với sắc thái mạnh mẽ, kỹ nữ lả lơi trên tấm lưng rắn rỏi trắng như sứ, vừa yêu mị lại phóng túng, diễm lệ vô song.

Anh ôm người đang thở dốc trong lòng, ngón tay vân vê mông đối phương mập mờ ra hiệu, cuối cùng khi âm nhạc chưa vang đến nốt cuối cùng, anh đã ôm eo vũ công xuống sàn. Cũng chẳng chọn chỗ khác, vũ công kéo anh vào luôn phòng nghỉ, khóa trái cửa, tự đeo bao vào.

Park Jongseong cảm thấy vũ công này cũng thật tự giác, bèn kéo khóa quần, đeo bao chuẩn bị xung trận.

Kết quả là vũ công quay lại định hôn anh, má ửng đỏ, "Em là Lee Hyewon."

Park Jongseong né đầu ra sau, hí hước nói, "Hyewon...".

Tay anh vuốt ve khuôn mặt non trẻ, bỗng nhiên rắn mặt, hạ mệnh lệnh cưỡng chế, "Vịn tường, úp người lại!"

Dứt lời anh phát vào mông Lee Hyewon, đánh cho đến khi đối phương rên rỉ dâm dục, mới nâng dương vật của mình, tóm lấy cần cổ khẽ cong lên của con người ngoan ngoãn trước mặt, xâm nhập.

Xong chuyện, tóc anh ướt rượt, ngồi trên sô pha hút thuốc, Lee Hyewon ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân anh, liếm sạch thằng nhỏ cho anh.

Park Jongseong nheo mắt, đang nghiền ngẫm chuyện tình, bỗng anh nghe tiếng cửa mở khẽ vang lên. Hóa ra trong phòng thay đồ còn có một cửa nữa, người bên trong đi ra càng khiến anh ngạc nhiên hơn, lại là Park Sunghoon.

Park Sunghoon cầm di động đi ra ngoài, nhìn thấy hai người họ, bèn che di động lại, cười áy náy, "Ngại quá, tôi còn chưa kịp lên tiếng, hai người đã bắt đầu rồi."

Dứt lời anh ta tiếp tục nói với người bên kia điện thoại, giọng điệu dịu dàng mà đa tình, "Không có, anh không chơi, về với em đây."

Park Sunghoon cúp máy, nhìn Park Jongseong sau khi kết thúc cơn hoan lạc, cơ thể đỏ ửng, cằm còn đọng mồ hôi, "Hình xăm chất đó."

Sửng sốt qua đi Park Jongseong trấn tĩnh lại, anh nâng ót Lee Hyewon, ra hiệu người kia tiếp tục liếm, tiện thể bập bập điếu thuốc một cách đểu cáng, "Cái khác còn chất hơn, thử không?"

"Miễn đi."

Đó là lần chạm trán cuối cùng của Park Sunghoon và Park Jongseong, kể từ đó, Park Sunghoon như lời anh nói, không còn xuất hiện trong những cuộc truy hoan nữa, làm vỡ nát không biết bao nhiêu trái tim cánh 0, bọn họ toàn bảo thật tình muốn nhìn xem tình yêu đích thực của Park Sunghoon đẹp đến cỡ nào, mà có thể khiến lãng tử hồi đầu.

Về sau Park Jongseong cũng có lần gặp lại Park Sunghoon và tình yêu đích thực, khi ấy anh vừa tiếp khách xong, bị chuốc ba cân rượu trắng, tuy không đến nổi say bất tỉnh nhân sự, nhưng rất rát bao tử.

Tiễn khách xong rồi, anh vào cửa hàng tiện lợi, mua một ít đường glucô, pha nước nóng chầm chậm uống. Anh nhìn khách bộ hành kẻ đến người đi đến đờ đẫn, rồi một người quen thuộc xuất hiện trước mặt anh, không ngờ lại là Park Sunghoon lâu ngày không gặp.

Park Sunghoon mặc đồ ở nhà, xách một túi nilông, tóc tai xõa thoải mái, khuôn mặt tỏa sáng rạng rỡ như ánh dương, thảy chiếu rọi duy nhất người bên cạnh. Park Jongseong nhấp một hớp nước nóng ngòn ngọt, quan sát người kia. Dáng không cao lắm, nước da rất trắng, nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự, hoàn toàn không giống tiểu yêu tinh như đám bạn trong giới đồn thổi, trông rất đứng đắn.

Park Sunghoon để người kia đi bên trong, mười ngón tay hai người họ đan vào nhau, băng qua cửa hàng tiện lợi Park Jongseong đang ngồi.

Tiếc rằng trái tim lẫn ánh mắt Park Sunghoon chỉ đong đầy một người, Park Jongseong đã giơ tay lên nửa chừng, định bụng chào hỏi, thế nhưng Park Sunghoon không nhìn thấy anh.

Rõ ràng chỉ cách nhau bởi một người, nhưng vì sức nặng của người ấy quá lớn, thế nên anh trở thành vô hình.

Park Jongseong phẫn nộ rút tay lại, nhìn đôi tình nhân hòa hợp dính như keo kia, bỗng nhiên rút di động ra chụp ảnh bọn họ. Không thể phủ nhận trong lòng anh có phần nào hâm mộ, hy vọng có một người như vậy ở bên cạnh mình.

Cái tên Park Sunghoon vẫn thường hay được nhắc đến, thỉnh thoảng cũng nghe em 0 nào đó nói trên đường bắt gặp anh ta và chân ái của mình, bèn cố ý tiến đến chào hỏi, chọc cho chân ái nhà người ta mặt xanh xám, rồi phủi mông bỏ đi. Người như Park Sunghoon ở trong giới này chẳng khác gì đế vương, ấy thế mà bất chấp mặt mũi, quấn quýt dỗ dành chân ái, em 0 nọ gào lên hình tượng nam thần sụp con mẹ nó đổ rồi.

Park Jongseong ngồi nghe kế bên cũng cười cười, đối với người mình không thích, lạnh lùng là bình thường, nhưng ở trước mặt người mình thích rồi, dẫu không muốn cũng trở nên bé mọn như hạt bụi, dâng cả tấm chân tình đến tận tay đối phương, mặc người vần vò, ái tình vốn là chuyện chẳng-đặng-đừng.

Song Park Jongseong không ngờ, nửa năm sau, Park Sunghoon chia tay, còn bây giờ, anh phải trốn tuốt bên trong WC, đợi người bên ngoài xong việc, rồi mới đi ra.

Anh chợt nhớ đến cái lần trong phòng thay đồ, Park Sunghoon cũng bị anh và người khác chắn ngoài cửa, cho đến khi anh xong việc mới đi ra.

Phong thủy chuyển vời, cái này gọi là bị nghiệp quật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro