
6.
Sáu ngày còn lại.
Sau lời tuyên chiến, Jihoon trở nên đề phòng Dohoon hơn, nhưng cậu không thể tránh né. Dohoon đã sử dụng lý do luyện tập để tiếp cận Jihoon.
Vấn đề của Jihoon không phải là thiếu kỹ thuật—cậu là vũ công giỏi nhất nhóm. Vấn đề nằm ở sự xung đột giữa phong cách hip-hop mạnh mẽ cậu đã rèn luyện và concept thanh xuân tươi sáng mà Pledis yêu cầu.
Vào chiều ngày mùng 9 tháng 1, cả hai ở lại phòng tập.
"Đoạn này, em phải đưa tay lên và cười cùng lúc," Dohoon chỉ vào một đoạn cao trào trong bài nhảy. "Của em vẫn còn quá mạnh mẽ. Em phải thả lỏng, như thể em đang đón ánh nắng vậy."
Jihoon hít sâu một hơi. "Em hiểu. Nhưng em không biết làm thế nào để cảm thấy nó."
"Không phải cơ thể chậm, mà là tâm trí em đang chống lại nó," Dohoon nhận xét thẳng thắn. "Jihoon, anh biết kỹ năng nhảy của em vượt trội hơn anh nhiều. Nhưng anh đã ở Pledis lâu hơn, và anh hiểu concept này muốn gì. Anh cần em tin anh và thả lỏng."
Jihoon cảm thấy bị thuyết phục bởi sự thành thật đó. Cậu lặp lại động tác đó một lần nữa.
Anh bật nhạc lên, và cả hai lặp lại đoạn cao trào. Jihoon cố gắng cười, nhưng nụ cười của cậu lại trở nên cứng nhắc và gượng ép.
"Không được," Dohoon dừng nhạc. "Em đang cố gắng kéo cơ mặt. Hãy nghĩ về sự nhẹ nhàng. Hãy nghĩ về một thứ gì đó làm em cảm thấy an toàn."
Jihoon cúi gằm mặt. Anh đang yêu cầu cậu làm một điều gần như không thể.
Dohoon kiên nhẫn. Anh không mắng mỏ hay hối thúc. Anh bước đến đứng sau lưng Jihoon, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cậu.
"Thả lỏng vai ra, Jihoon," Dohoon thì thầm. "Đừng gồng lên như vậy. Cứ như thể em đang chuẩn bị chiến đấu. Chúng ta đang kể một câu chuyện đẹp."
Sự chạm nhẹ này, dù chỉ là qua lớp áo thun đẫm mồ hôi, cũng đủ làm Jihoon giật mình. Cậu cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay Dohoon, và sự tiếp xúc đó gần gũi hơn bất kỳ sự an ủi thầm lặng nào trước đây.
Dohoon không giữ lâu. Anh chuyển xuống, nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay Jihoon, điều chỉnh góc độ cánh tay cậu sao cho nó cong một cách tự nhiên hơn.
"Đúng rồi," Dohoon nói, giọng anh tập trung. "Mềm mại hơn. Bây giờ, nhìn lên."
Jihoon chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu vẫn còn sự trống rỗng.
Lần này, Dohoon làm một điều táo bạo hơn. Anh nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải chạm vào góc hàm của Jihoon, sau đó nhấc cằm cậu lên một chút, hướng ánh mắt cậu về phía gương.
"Mắt em phải có ánh sáng," Dohoon nói. "Không phải ánh sáng giả tạo. Ánh sáng từ bên trong. Như khi em nhận được hộp sữa dâu vậy."
Jihoon sững sờ. Anh đang đề cập trực tiếp đến bí mật nhỏ của họ.
Jihoon cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của ngón tay Dohoon trên da thịt mình. Cậu bị phân tâm hoàn toàn. Khuôn mặt Dohoon rất gần, ánh mắt anh nhìn cậu qua gương đầy sự kiên định và dịu dàng.
Jihoon không biết vì ngượng ngùng, hay vì sự gợi ý đó, cậu cười nhẹ. Nụ cười này không phải là nụ cười mà cậu cố gắng thể hiện trên sân khấu, mà là một nụ cười thoáng qua, chân thật, bị kích thích bởi sự bối rối và sự gần gũi bất ngờ này.
"Đúng rồi," Dohoon lùi lại ngay lập tức, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ. Anh cười nhẹ. "Đó. Giữ lấy cảm giác đó. Em làm được mà."
Dohoon đã thành công. Sự chạm nhẹ và lời nói riêng tư đó đã phá vỡ rào cản vật lý và tâm lý của Jihoon. Jihoon cảm thấy bối rối, nhưng cậu không còn xa cách nữa. Cậu đã cảm nhận được một sự kết nối hoàn toàn mới với Dohoon.
Khi họ rời phòng tập, Jihoon đi bên cạnh Dohoon. Cậu vẫn cảm nhận rõ ràng dấu ấn của ngón tay Dohoon trên cằm mình, một sự nhắc nhở về cam kết của anh. Chỉ còn sáu ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro