Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Căn phòng nằm ở tầng ba khu ký túc xá mới của Pledis Entertainment, nơi Dohoon đã chuyển đến từ vài tháng trước. Nó là một không gian hình hộp điển hình, sơn màu trắng ngà và được thiết kế cho sự tiện dụng hơn là sự ấm cúng. Nhưng chính sự đơn điệu đó lại làm nổi bật lên những sự khác biệt nhỏ bé.

Chiếc giường của Dohoon, nằm sát cửa sổ, đón nhận luồng ánh sáng yếu ớt của thành phố sau khi đèn phòng tắt. Đó là nơi lý tưởng cho một người trưởng thành, có thói quen ngủ sớm và thích sự tĩnh lặng. Chiếc giường còn lại, nằm ở góc đối diện, gần tủ quần áo và chìm sâu trong bóng tối, được chỉ định cho người bạn cùng phòng mới của anh, Jihoon.

Jihoon là một sự hiện diện đáng chú ý trong ký túc xá. Cậu bé sinh năm 2006, nhỏ hơn Dohoon một tuổi, là một trong những tân binh được kỳ vọng sẽ gia nhập đội hình debut sắp tới. Hồ sơ của cậu ấy mô tả một người trẻ có năng lượng dồi dào, kỹ năng nhảy xuất sắc và một nụ cười "chuẩn idol."

Nhưng đó là Jihoon của một năm trước.

Jihoon vừa chuyển vào phòng này sau một thời gian vắng mặt bí ẩn, và cậu ấy của hiện tại chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng.

Nó bắt đầu từ những chi tiết nhỏ. Khi Dohoon chào hỏi, Jihoon chỉ khẽ cúi đầu và trả lời bằng giọng đều đều, thiếu sức sống. Khi luyện tập, Jihoon chuyên nghiệp, hoàn hảo, gần như là một cỗ máy. Cậu ấy không mắc lỗi, không phàn nàn, nhưng cũng không có niềm vui.

"Cậu ta sao vậy?" Thành viên cùng nhóm tương lai, Hanjin, từng hỏi Dohoon. "Trước đây em nghe nói Jihoon cười nhiều lắm, nghịch ngợm nhất. Giờ như... bị rút hết năng lượng rồi."

Dohoon chỉ nhún vai, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu quan sát.

Jihoon luôn là người đầu tiên về phòng sau lịch tập và là người đầu tiên lên giường. Cậu ấy ăn uống cầm chừng, luôn từ chối mọi lời mời giao lưu.

"Anh đi ăn tối, em có muốn đi không? Hôm nay là món gà rán em thích đấy," Dohoon hỏi vào tối thứ Bảy, khi cả nhóm đang ồn ào chuẩn bị.

Jihoon đang cắm tai nghe, chậm rãi tháo một bên ra. Đôi mắt cậu ấy có quầng thâm nhẹ. "Em xin lỗi. Em... em có hẹn với sách vở rồi. Em phải ôn tập một chút."

Đây là lý do phổ biến thứ hai của Jihoon, sau "em không đói." Dohoon biết Jihoon không hề "ôn tập" bất cứ thứ gì. Anh biết điều đó vì chiếc bàn của Jihoon luôn sạch sẽ một cách đáng ngờ.

"Được rồi," Dohoon đáp. Anh không hỏi thêm. Sự cố gắng của Jihoon trong việc tạo ra một cái cớ càng khiến Dohoon cảm thấy xót xa. "Anh có mua sữa dâu. Nếu đói thì uống nhé."

Dohoon đặt hộp sữa dâu lạnh lên chiếc bàn cạnh giường của Jihoon trước khi đi. Anh làm điều này hoàn toàn theo thói quen của một người anh lớn, nhưng anh chú ý thấy Jihoon nhìn chiếc hộp sữa đó lâu hơn bình thường, như thể nó là một vật phẩm quý giá, hay là một vật chứng tội lỗi.

Đêm đó, sau khi mọi người đã trở về và ánh đèn chính của căn phòng tắt đi, sự yên lặng ngự trị. Dohoon đã nằm trên giường của mình, quay mặt về phía tường. Anh không cần phải nhìn để biết rằng Jihoon đang ở phía đối diện.

Anh đã quen thuộc với tiếng động hàng đêm của Jihoon. Sự chờ đợi này đã trở thành một phần của nhịp sinh học của Dohoon trong tuần qua.

Khoảng bốn mươi phút sau khi mọi thứ đã lắng xuống, âm thanh đó bắt đầu. Nó bắt đầu với một sự thay đổi trong nhịp thở. Jihoon cố gắng hít thở sâu, dồn nén.

Rồi tiếng khóc nấc đầu tiên lọt ra, bị bóp nghẹt ngay lập tức bởi chiếc gối.

Đó không phải là tiếng khóc của sự tức giận hay bực bội. Đó là tiếng khóc của sự đầu hàng và tuyệt vọng. Một tiếng khóc chứa đựng quá nhiều sự xấu hổ, nên nó phải được che giấu kỹ lưỡng như vậy.

Dohoon cảm thấy tim mình thắt lại. Jihoon đang khóc vì điều gì đó lớn lao hơn sự mệt mỏi thông thường của thực tập sinh. Điều này liên quan đến lý do cậu ấy luôn giữ cái vỏ bọc lịch sự, xa cách này.

Anh muốn làm gì đó. Anh muốn bật đèn, đi đến đó, kéo Jihoon ra khỏi chăn và nói: "Dù chuyện gì xảy ra, em vẫn ổn. Đừng tự dằn vặt mình nữa."

Nhưng anh biết, một hành động can thiệp như vậy có thể phá hủy niềm tin mong manh mà Jihoon đang cố gắng xây dựng. Jihoon cần một lối thoát an toàn, không phải một cuộc thẩm vấn.

Dohoon trở mình, nằm ngửa. Anh nhìn lên trần nhà tối đen.

Anh nhẹ nhàng với tay, lấy chiếc điện thoại đang sạc trên bàn và giả vờ kiểm tra giờ. Anh cố tình để nó phát ra một tiếng "bíp" nhỏ khi tắt màn hình, rồi đặt nó trở lại bàn. Tiếp theo, anh cố tình đưa tay ra ngoài chăn và gõ nhẹ lên mặt bàn ba lần, chậm rãi, tạo ra một tiếng động đều đặn, không đe dọa.

Cốc. Cốc. Cốc.

Tiếng gõ nhẹ nhàng đó là tất cả những gì anh có thể làm. Nó là thông điệp không lời: Anh ở đây. Anh vẫn thức. Em không đơn độc, dù em nghĩ thế nào.

Ngay sau tiếng gõ thứ ba, tiếng thút thít ở góc phòng giảm dần, rồi ngừng lại hoàn toàn. Jihoon đã nghe thấy. Cậu ấy đã nhận được tín hiệu.

Dohoon nằm im. Anh có thể cảm thấy không khí đã bớt căng thẳng hơn một chút. Anh biết, ít nhất đêm nay, Jihoon sẽ không khóc đến kiệt sức.

Anh nhắm mắt lại. Dohoon biết Jihoon không phải là người mới trong ngành. Cả ký túc xá đều biết về Jihoon, về sự việc cậu suýt debut và thất bại vào phút chót. Mọi người đều coi đó là một bước lùi đáng tiếc. Nhưng không ai trong số họ thấy những giọt nước mắt mỗi đêm của cậu ấy. Bí mật của Jihoon không phải là sự thật về thất bại, mà là sự thật về nỗi sợ hãi tái diễn và ý định muốn bỏ cuộc hoàn toàn. Và chỉ có Dohoon, ở chiếc giường đối diện, là người chứng kiến toàn bộ sự sụp đổ thầm lặng này..

Anh là người duy nhất nhìn thấy Jihoon thật sự, yếu đuối, đằng sau chiếc mặt nạ hoạt bát giả tạo. Và đó là một gánh nặng mà Dohoon tự nguyện mang lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro