Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xa

Author: しずく

Cre: https://2267517074.lofter.com/post/4c5495cc_2bb7cff21?fbclid=IwAR07UmT97tgfoSVyvp2MOUBtfBjuKct7Q_wN-SIgwgYaUh-bp1bnR-WcNsM

Cp: Firefly(Hotaru) x Robin

BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC.

*Lưu ý: Vì cp này chả có cái hint nào cả, chỉ đơn giản thấy đẹp đôi là ship nên nếu ai cảm thấy không hợp có thể click back. Các sự kiện trong shot này không liên quan gì đến cốt truyện game.

*Firefly trong oneshot này mình sẽ gọi là Hotaru, vì mình thích cái tên Hotaru hơn=)))

________________________________________________________________________________

Silver Wolf nhìn chằm chằm vào điện thoại, chơi game trong khi chờ chỉ thị mới của Kafka. Chờ đợi thật nhàm chán, cô liền nhờ Sam đưa lên chỗ cao hơn, tình cờ từ nơi này có thể xem được buổi hòa nhạc ngoài trời.

"Tôi nói rồi, điện thoại di động của tôi có khả năng phóng đại rất mạnh, có muốn cho mượn dùng không?" Silver Wolf tắt trò chơi, hỏi Sam bên cạnh.

Sam chăm chú nhìn sân khấu của buổi hòa nhạc ngoài trời phía xa, Silver Wolf híp híp cũng không thể thấy rõ, Sam dường như cũng không có khả năng nhìn xa.

"Không cần."

Ở khoảng cách này chỉ có thể nghe thấy một vài âm thanh, nhưng Sam bị mê hoặc bởi những gì mình nhìn thấy.

"Ồ, để tôi nhìn xem." Silver Wolf dùng điện thoại di động phóng to, nhìn về phía xa, "Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là ca sĩ của Gia Tộc, Quý cô Robin thì phải."

"Sao thế, thích bài hát của cô ấy à?" Silver Wolf hỏi tiếp.

Sam không nói, vẫn như cũ nhìn về phía xa.

"Tôi có thể mua giúp vé, hoặc lấy thông tin liên lạc, v.v... Này, này, này!" Silver Wolf còn chưa nói xong đã bị Sam bế lên.

"Chỉ thị của Kafka đến rồi, đi thôi."

________________________________________________________________________________


Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc.

"Không phải chứ, lần sau chúng ta có thể mua một chiếc xe lớn hơn không?" Silver Wolf hét lên. Blade đang lái xe, Kafka ngồi ở ghế phụ, Silver Wolf thì ngồi trong vòng tay của Kafka.

"Ít nhất cũng phải là một chiếc xe tải ba chỗ?"

Kafka phớt lờ Silver Wolf, quay sang hỏi Sam ở phía sau. "Sao hôm nay lại rời đi an tĩnh thế?"

Silver Wolf nghe được câu hỏi này cũng trở nên tò mò, bình thường, theo tính cách của Sam, hiện trường phải là một mớ hỗn độn.

"Tôi không muốn làm tổn thương những người vô tội."

"Thật sao?" Kafka trầm ngâm đáp.

"Ồ, nhân tiện, hôm nay Sam đã đưa tôi đi cùng..." Silver Wolf chưa kịp nói xong câu đã bị một tiếng của Sam đánh gãy.

"Ừm..." Silver Wolf ngậm miệng, và Kafka ậm ừ bối rối.

"Không có việc gì cả... Hôm nay chúng ta ngồi một lúc và nói về một số... chuyện riêng tư." Silver Wolf tùy tiện lấp liếm cho qua.
________________________________________________________________________________


Khi còn nhỏ, Hotaru đã được chẩn đoán mắc một căn bệnh lạ, cơ thể ngày càng suy nhược, quanh năm phải nằm viện.

Người khác luôn nói rằng phơi nắng sẽ làm ta cảm thấy dễ chịu hơn, thế nhưng ánh nắng mặt trời chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

Hotaru tự mình đẩy xe lăn, trốn dưới gốc cây ở khu đất trống của bệnh viện, nắng tuy không gắt nhưng cô chẳng muốn tiếp xúc với nó.

Hotaru nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận những điều xung quanh, tất cả những cảm giác này đang dần mất đi.

"Bạn cũng đi lạc sao?" Hotaru bị một câu hỏi kéo về thực tại.

Một cô gái nhìn có vẻ ngang cô đứng trước mặt, hơi cúi người xuống hỏi.

Hotaru lắc đầu, nhìn cô gái đang đánh ánh mắt nhìn xung quanh, lông vũ nhẹ nhàng rung lên theo động tác của cô ấy, vầng hào quang phía trên phản chiếu ánh nắng rọi vào mắt Hotaru.

"Tên mình là Robin, còn bạn là gì?"

"Hotaru."

"Chân bạn bị thương sao?"

"À không, tôi có thể... đi bộ." Hotaru trả lời.

"Vậy bạn có biết nếu chân đau thì đến khám chỗ nào không? Anh trai nói chân anh ấy bị đau, nhưng mình đã bị lạc khỏi anh ấy."

"Tôi không biết, nhưng bạn có thể hỏi bác sĩ."

"Thật tốt."

Hotaru ngẩng đầu nhìn thấy Robin nhẹ gật đầu hỏi tiếp: "Bạn có cần giúp đẩy trở lại không?"

"Không, tôi muốn ở đây thêm một lát nữa."

"Ừm... vậy mình ở lại cùng bạn một lát, chờ anh trai đi tìm vậy." Nói xong, Robin ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Hotaru.

"Cảm ơn...liệu tôi có thể...thử sờ đôi cánh của của bạn được không?"

Robin do dự một chút rồi đồng ý, Hotaru duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi cánh nhỏ của Robin.

"A, nhân tiện, người ta đều khen mình hát rất hay, mình có thể hát cho bạn nghe một khúc." Robin nói.

"Ừm."
________________________________________________________________________________


Robin chỉ là tuỳ tiện hát vài câu, ngay sau đó anh trai của Robin đã đến tìm cô ấy, Hotaru nhớ rõ giọng hát của cô ấy rất hay, kẽ ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Hồi tưởng lại buổi hòa nhạc ở xa trên sân thượng đêm qua, giọng hát non nớt ngày đó nay đã trưởng thành và êm ái hơn.

Robin... Hotaru nhẹ giọng.

Thời gian không mặc giáp là rất ngắn, suy cho cùng, sinh mệnh của cô cũng không thể tách rời khỏi bộ áo giáp kia.

Hội chứng mất cân bằng Entropy là một căn bệnh rất hiếm gặp. Không lâu sau khi Hotaru được chẩn đoán mắc bệnh, một người đàn ông tự xưng là thợ săn Stellaron đã tiếp cận và nói rằng có thể giúp cô chữa khỏi căn bệnh này, đổi lại cô phải làm việc cho anh ấy.

Hotaru đồng ý, dù sao thì giữa cô và cái chết cũng không có gì khác biệt.

Sau đó, thợ săn Stellaron - Sam đã xuất hiện, còn Hotaru thì biến mất. Nhưng hiện tại cô vẫn có thể thỉnh thoảng rời khỏi bộ giáp và hoạt động như một người bình thường.

Bất quá, ánh nắng vẫn còn có chút chói mắt, Hotaru cúi đầu không nhìn lên lá cây nữa.

Cô đứng dậy từ chiếc ghế dưới gốc cây, thời gian không còn nhiều, cô phải quay về. Bình thường, Silver Wolf sẽ luôn la hét để ở bên cạnh trông chừng cô, nhưng lần này thì không.

Vừa đi vừa cúi đầu nghĩ đến việc buổi biểu diễn tiếp theo của Robin sẽ diễn ra ở đâu. Nếu ở bên ngoài thì nhìn từ sân thượng, nếu trong nhà thì có lẽ không mặc áo giáp vào được, Hotaru nghĩ.

"Cứu với!" Một tiếng kêu cứu khiến Hotaru bừng tỉnh, cô quay người lại thì bị một người trong ngõ chạy ra đụng phải.

"Bọn họ muốn bắt cóc tôi!" Hotaru bị đụng trúng lùi về phía sau một bước, ôm người kia vào lòng, ngẩng đầu nhìn hai người đang đuổi theo.

Bị bắt gặp, cả hai quay người chạy trở lại con hẻm.

"Cô không sao chứ?" Hotaru hỏi, nhất thời sững sờ khi nhìn rõ người kia.

"Cảm ơn, tôi không sao..." Robin cúi xuống hít một hơi thật sâu, có vẻ như cô ấy đã chạy rất lâu.

"Robin?"

"A...bạn biết tôi sao." Robin kịp phản ứng, kéo khẩu trang và mũ lại.

"Đằng kia có một cái ghế, chúng ta có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát." Hotaru chỉ vào chỗ mình vừa ngồi.

"Được."

Cùng nhau ngồi trên ghế, Robin tháo khẩu trang ra, quay sang Hotaru nói: "Bình thường tôi đều có người theo, nhưng hôm nay chỉ muốn đi dạo một mình, cảm ơn cô."

Hotaru cũng muốn nói, có lẽ gặp người khác cũng giống như vậy, nhưng cô im lặng.

"Tôi không biết phải cảm ơn thế nào. Có phải hay không chúng ta đã từng gặp nhau...?"

Hotaru không nhìn Robin nữa mà quay đầu nhìn về phía khác, phủ nhận câu hỏi đó.

"Được rồi, có lẽ tôi nhớ nhầm."

"Ừm." Hotaru vẫn đang nhìn về phía khác.

"Tôi hát rất hay đó, nếu không chê tôi hát cho bạn nghe nhé?"

Hotaru nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, lông vũ của Robin nhẹ nhàng lay động như bị gió thổi bay.

Hotaru nhẹ gật đầu.

Vẫn là câu ngân nga cũ, cùng một lời bài hát, có cần nhìn vào mắt người khác khi hát không? Hotaru không biết, nhưng bị Robin nhìn chằm chằm khiến cô có cảm giác như được trở lại khoảng khắc ngồi trên xe lăn dưới gốc cây đó.

Trong vô thức, cô duỗi ngón tay ra, muốn chạm vào đôi cánh đang phấp phới của Robin. Khi đầu ngón tay sắp chạm vào, Hotaru có cảm giác choáng váng dừng động tác.

Thời gian đã hết, cảm giác ngạt thở kéo theo khiến Hotaru phải cuộn tròn người lại.

"...Cô... không sao chứ..." Hotaru nghe không rõ Robin nói gì, căn bản không để ý đến thời gian. Đã lâu như vậy...

Dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy khỏi ghế, giây tiếp theo, lửa bao trùm lấy cô, bộ giáp lại xuất hiện trên người.

"Cô tên Hotaru phải không?"

Đây là lần đầu tiên cô mặc giáp trước mặt người khác, mặc dù có áo giáp nhưng cô vẫn cảm thấy chóng mặt và ngạt thở.

"Không phải." Hotaru tự chống đỡ, phủ nhận câu hỏi của Robin.

"Tạm biệt."
________________________________________________________________________________


Kafka và Silver Wolf nhìn Hotaru đang nằm trên giường, bên cạnh là các dụng cụ, mặt nạ dưỡng khí và ống truyền dịch.

"Điều gì đã khiến cô ấy không mặc giáp lâu như vậy?" Kafka hỏi Silver Wolf. "Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi."

"Không biết." Silver Wolf cũng bất đắc dĩ, lần gần đây nhất tình trạng của Hotaru tốt hơn rất nhiều, thời gian rời khỏi áo giáp cũng dần dần dài ra, mặc dù vẫn còn rất ngắn.

"Sao cô không đi theo?"

"Tôi...tôi quên mất..."

Kafka quay đầu nhìn Silver Wolf: "Lần trước hai người đã lén lút làm gì?"

Silver Wolf nhìn Hotaru, cảm thấy còn chưa tỉnh, liền mở miệng nói.

"Chúng tôi ở trên nóc một tòa nhà cao tầng, xem buổi hòa nhạc ngoài trời của người khác."

"Của ai?" Kafka hỏi.

"Trông giống như là Quý cô Robin."

Hai người đều không chú ý tới, khi nhắc tới Robin, Hotaru trên giường mở mắt ra, nhìn hai người một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.

"Tôi đi mua chút đồ uống, cô có muốn uống gì không?" Một lúc sau Silver Wolf hỏi Kafka.

"Không có."

Silver Wolf lười nhát quan tâm đến việc Kafka uống gì và đi mua đồ cho mình.

Một lúc sau, Silver Wolf quay lại, thấy Hotaru đã tỉnh hẳn, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng màn ngủ chỉ hé mở một chút.

"Kafka..." Sói Bạc nói nhỏ với Kafka đang gọt táo, đồng thời ra hiệu cho Kafka ra ngoài.

"Tôi vừa... gặp một người." Silver Wolf đóng cửa lại, đảm bảo Hotaru không nghe thấy, sau đó quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế ở hành lang.

Kafka nhìn sang và thấy một cô gái đeo khẩu trang và đội mũ.

"Vậy ra đây là cách người của Gia Tộc đội mũ?" Kafka nhìn.

"Không, trọng điểm không phải ở chỗ đó." Silver Wolf nói, "Cô ấy là Quý cô Robin."

"Tôi biết, cô muốn cô ấy gặp Hotaru phải không?"

"Phải."

Kafka suy nghĩ một lúc rồi bước về phía Robin.

"Tiểu thư xinh đẹp, bạn của tôi bệnh nặng, cô ấy là fan của cô, cô có muốn gặp cô ấy không?"

"Cô ấy đã nói với tôi rồi, không sao đâu." Robin nhìn Silver Wolf và nói.

"Đằng kia, mời."

Khi Hotaru nghe thấy tiếng mở cửa, cô tưởng đó là Silver Wolf hoặc Kafka quay lại, nhưng khi nhìn thấy Robin đi vào, Hotaru tưởng rằng cô đang mơ.

"Tại sao cô ấy lại cởi khẩu trang và mũ trước khi bước vào?" Silver Wolf trầm giọng hỏi Kafka.

Nhìn thấy Robin ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nắm lấy tay Hotaru, Kafka lắc đầu.

"Cô ấy sẽ khỏe hơn chứ?" Robin hỏi hai người đứng gần đó.

Silver Wolf nghe mà không nói một lời, quay lại nhìn Kafka, Kafka cắn một miếng táo đã gọt làm đôi.

"Ừ." Nói xong, Kafka đẩy Silver Wolf rời đi.
________________________________________________________________________________


"Hotaru... quả nhiên là bạn..."

Hotaru chỉ lén liếc mắt nhìn Robin, liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng.

"Bạn không sao chứ?" Robin hỏi Hotaru, nhưng cô chỉ im lặng, khẽ cảm nhận được ngón tay của Hotaru nhẹ nhàng chuyển động trong tay mình. Robin mở tay ra và nhìn thấy Hotaru đang viết.

'Khỏe'.

"Thật tốt... chúng ta lại gặp nhau..." Robin cúi đầu áp vào mu bàn tay của Hotaru.
________________________________________________________________________________

Sau khi Robin rời đi, Silver Wolf và Kafka tiến vào phòng bệnh, họ đã mở rèm cửa ra theo yêu cầu của Hotaru.

Silver Wolf nhìn thấy đồ uống mình mua trên bàn, đáng ra nó phải nằm trong tay Robin.

"Cô không chỉ dùng thứ này để lừa người khác phải không?" Kafka hỏi Sói Bạc.

"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi lấy nó để đổi lấy đồ uống yêu thích của tôi." Silver Wolf mở đồ uống và uống một ngụm.

"Nói cho tôi biết đi, Hotaru, cô muốn vé hòa nhạc hay thông tin liên lạc?" Silver Wolf vừa nói xong, Hotaru quay người trừng mắt.
________________________________________________________________________________


"Tôi nghĩ chúng ta có thể lẻn vào đám đông. Cho dù áo giáp có vấn đề gì, fan cũng sẽ chỉ nghĩ đó là một fan hâm mộ kỳ lạ." Silver Wolf phàn nàn và đi theo Sam lên đỉnh tòa nhà. Sau khi đến gần rìa, có thể nhìn thấy cách đó không xa một buổi hòa nhạc ngoài trời đang được tổ chức và âm thanh rõ ràng hơn nhiều.

Sam không nói gì, chỉ đứng ở rìa nhìn Robin trên sân khấu.

Silver Wolf ngồi trên mép, hai chân đung đưa.

"Cẩn thận ngã." Sam cảnh báo.

"Vâng vâng vâng."

Đến cuối bài hát, giọng nói của Robin vang lên.

"Lần sau có thể tới gần sân khấu, không cần phải đứng phía xa."

Silver Wolf đang chơi game nghe xong những lời này sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó nhìn sang Sam bên cạnh, một giây tiếp theo, dưới ngọn lửa, bộ giáp đã không còn.

"Khó trách thị giác tốt như vậy, thính giác cũng tốt!" Silver Wolf nhìn Hotaru ngồi ở mép, chăm chú nhìn về hướng sân khấu.

"Thì ra đây là nơi đặc biệt chuẩn bị cho cô! Tôi thật dư thừa! Cô cũng cẩn thận đừng ngã xuống!"

Hotaru quay đầu thở dài một tiếng rồi im lặng, tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Silver Wolf không còn ngồi bên cạnh nữa, cô ấy đã chạy ra xa để ngồi chơi game.
________________________________________________________________________________


"Kafka, xem cô ấy kìa!" Silver Wolf theo Sam đang định ra ngoài liền bị từ chối.

"Cô có chắc là mình không cần Silver Wolf theo?"

"Đừng lo lắng, chuyện lần trước sẽ không xảy ra đâu."

"Vậy thì cô đi nghỉ và chơi game đi." Kafka vỗ nhẹ vào đầu Silver Wolf.
________________________________________________________________________________


Hotaru cởi bỏ áo giáp, bước lại gần Robin đang ngồi trên ghế dưới gốc cây.

"Tôi biết, tôi sẽ có thể đợi được bạn." Robin tháo khẩu trang xuống và nói với Hotaru.

"Tôi xin lỗi, tôi không thể đến đây mỗi ngày và để bạn phải chờ đợi lâu như vậy."

Khi Hotaru đến gần, Robin nắm lấy tay cô kéo ngồi xuống ghế cùng.

"Không sao đâu." Robin vẫn nắm tay Hotaru, cô cũng nhẹ nhàng nắm chặt lấy Robin.

"Ở trong Gia Tộc, việc chạm vào đôi cánh của người khác là có ý tỏ tình..." Robin nhẹ nhàng nói, dựa vào vai Hotaru.

Cô sửng sốt một lát, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Robin.

"Thực ra lúc đó chẳng có ai nói tôi hát hay, cũng không ai khen ngợi tôi. Anh tôi tài giỏi thế nhưng tôi lại không làm được gì. Lúc đó, tôi đến bệnh viện không phải vì chân anh tôi đau mà vì muốn gặp bác sĩ tâm lý... Sunday nói rằng anh ấy đang lo việc riêng của mình."

Hotaru dùng một cái tay khác nhẹ nhàng ôm lấy Robin.

"Cho đến khi có người chạm vào đôi cánh tôi và nói rằng tôi hát rất hay, tôi đã nghĩ mình sẽ hát, hát cho cô ấy và cho chính mình, nhưng rồi..."

"Thứ lỗi cho tôi vì đã rời đi mà không nói lời từ biệt, tôi..." Robin chưa kịp nói xong đã bị Hotaru cắt ngang.

"Nhưng cuối cùng bạn vẫn tìm thấy tôi phải không?" Robin ngẩng đầu, từng chút một đến gần Hotaru, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe miệng.

"Ừm..." Hotaru không nói nữa.

"Bạn còn bao nhiêu thời gian?" Robin đột nhiên hỏi, Hotaru sửng sốt mấy phút.

"Ba ngày, vào thời điểm này ba ngày sau, tôi sẽ ở chỗ này chờ." Hotaru lại bổ sung thêm.

"A, nhân tiện." Robin lấy ra tấm vé, "Ngày mai tôi có một buổi hòa nhạc. Nó ở cùng một địa điểm với lần trước. Ở ngoài trời. Bạn có thể vào trong hoặc đứng từ xa."

"Tôi sẽ đi." Hotaru nhận lấy tấm vé.
________________________________________________________________________________


"Có phải chúng ta đang lợi dụng cô ấy không?" Silver Wolf hỏi Kafka trong đám đông.

"Đúng vậy."

Silver Wolf nhìn Robin trên sân khấu và vẫy tay với sân thượng từ phía xa, trong khi Hotaru lặng lẽ quan sát bên trong bộ áo giáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro