Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hongquang

Truyện ngắn

Về trường cũ

Chiều thứ bảy, đạp xe đạp về nhà như mọi khi. Vừa chạy ngang trường cũ thì tự nhiên mưa cái ào. Chi tấp ngay xe vào cổng trường. Đang đứng lục lọi tìm trong giỏ chiếc áo mưa ni lông cá nhân thì bác Năm gác cổng nhìn thấy:

- Chi hả ? Vô trong này nè con. Đứng ngoài đó ướt hết !

Chi mừng quýnh. Mấy lần chạy xe đạp từ trường Đại học về quê, chạy ngang trường, thấy nôn nao kỳ lạ, muốn ghé vào mà không dám. Chi vừa cám ơn cơn mưa đầu mùa bất chợt, vừa cảm ơn Bác Năm. Rồi cứ thế mau đẩy xe vào bên trong, miệng tíu tít:

- Trời ơi, con xuống Đại học An Giang mà nhớ bác Năm dễ sợ !

Bác Năm cười hề hề:

- Coi bộ bây xạo hơn nhiều so với lúc còn học ở đây đó nghen ! Ra trường lẹ mồm lẹ miệng trưởng thành với người ta nhưng đừng có đầu môi chót lưỡi nghe con !

Chi lè lưỡi:

- Con nói thiệt chứ bộ. Hồi đó, nói trễ đò là bác cho con vô lớp. Còn bây giờ ngủ quên đi học trễ là bị sinh viên cờ đỏ ghi tên trừ điểm rèn luyện như chơi !

- Tưởng sao. Rốt cuộc cũng tại bây làm biếng !

Chi hỏi lãng sang chuyện khác:

- Trường nghỉ hè rồi ha Bác ?

Trường đã vào mùa hè. Cây phượng đã đơm rất nhiều tràng hoa đỏ như mái ngói. Hồi Chi lên lớp mười một, gốc phượng già này là nơi tụi Chi ngồi phản đối lớp của Tân. Số là nhà trường biên chế lại lớp học. 10 A của Chi có khá nhiều bạn chuyển sang các lớp chuyên nên số còn lại phải sát nhập vào lớp của Tân. Ai dè khi cả bọn rời cái phòng học hồi năm lớp mười ra đi thì lớp Tân phản ứng lại nhà trường bằng cách không cho tụi Chi vào. Thế là cả bọn giống như dân ngụ cư không nơi nương tựa kéo xuống ngồi quanh gốc phượng, ấm ức không biết làm gì để giải toả nên bứt sạch đám cỏ dại vô tội mọc chung quanh (Về việc này thì bác Năm bảo vệ rất hoan nghênh). Lớp của Tân bị kỷ luật buộc nghỉ học ba ngày cảnh cáo. Sau ba ngày đó tụi Tân như những kẻ bại trận vào lớp. Chi còn nhớ, cả lớp Chi đã dọn hẳn sang một bên chừa lại nguyên một dãy bàn nhưng lớp Tân vẫn không chịu. Chúng bướng bỉnh đòi lại dãy bàn mà tụi Chi đang ngồi. Thế mà 10 A cũ vẫn hiền lành ôm tập đứng dậy dọn sang dãy bên kia. Và từ đó lớp chia làm hai phe. Phe 10 A của Chi và phe 10 B của Tân. Thực ra thì không còn 10 A hay 10 B gì nữa mà bây giờ là 11 A1. Cô Vân dạy ngoại ngữ phải vất vả trong suốt năm chủ nhiệm lớp mới này của Chi với rất nhiều nỗ lực tưởng chừng không có kết quả. Thế mà thật kỳ lạ chỉ sau lần thi "Đố vui để học" giữa lớp 11 A1 và các lớp còn lại trong khối thì mọi chuyện thay đổi một cách thật bất ngờ. Hoá ra vì hờn dỗi nhà trường đã chia lớp mà 10 A hay 10 B đều trút giận lên nhau. Nhưng vì cả hai bên đều học giỏi và dễ thương (như Chi vậy đó) nên cùng chờ có cơ hội để xoá đi khoảng cách vô lý mà cả hai đã tạo ra. Hôm đố vui đó, màu cờ sắc áo của 11A1 trở thành "tinh thần dân tộc", làm chất keo kết dính hai thành phần "cố chấp" lại với nhau. Mỗi lần Chi và Tân đại diện cho lớp trên này ghi điểm là ở phía dưới - không còn phân biệt 10 A hay 10 B nữa - tụi nó cứ vỗ tay hô vang từng tiếng một "Mười - một - A - một - cố - lên", "Mười - một - A - một - cố - lên". Sau lần đó, hai bên đoàn kết và thương yêu nhau hơn - thậm chí còn "bắt cặp" với nhau (Thí dụ như là tụi nó hay chọc Chi với Tân vậy). Và lên năm 12, 11 A1 trở thành 12A1 - không hề thay đổi. Ngày liên hoan cuối cùng, cả lớp không thiếu đứa nào, kéo xuống vây quanh cây phượng già chụp hình kỷ niệm. Mấy tên con trai còn leo lên mấy cành phượng thấp là đà đeo vắt vẻo trên đó nhe răng ra cười làm cho tấm hình dễ thương hết biết. Lớp trưởng Tân lại còn tài khôn lấy cây dao cứa vào thân cây khắc một hàng chữ sến ơi là sến - "12A1 mãi không quên". Có điều ở dưới lại thêm chữ C - T, làm bao nhiêu người thắc mắc. Tân giải thích tỉnh bơ: "CT là Châu Thành chứ là cái gì? Đọc như vậy ai cũng nhớ tên trường của mình là PTTH Châu Thành. Vậy cũng hổng biết". Rồi bỗng nhìn Chi một cách kín đáo với cái nháy mắt thật là ý nghĩa. Chi cũng thấy kỳ cục lắm. Sao mà bữa đó, mắt của Tân dễ thương gì đâu. Nó làm cho Chi bối rối.

Vậy mà bây giờ chuyện hai đứa cũng chưa đi đến đâu. Tân đậu tuốt ở Sài Gòn. Còn Chi học tại trường Đại học ở tỉnh nhà. Hôm tết, cả lớp họp mặt bữa mùng hai, Tân cũng hay tìm cách ngồi gần Chi rồi đợi lúc mấy bạn không ai để ý, Tân thì thào: "Nhớ lời Tân nói không ? Học ở đây, đừng có bồ nghen !". Rồi lại nháy mắt. Y như hồi thuở nào. Chi không kềm được chọc ghẹo Tân: "Chi có bồ rồi !". Tân há miệng ra và trợn mắt lên bất giác làm Chi thấy tội nghiệp quá nên nói thêm thật nhẹ mà nhanh (Sợ mình không dám nói hết): "Là bồ trên Sài Gòn đó". Rồi bâng quơ một câu nữa ai hiểu sao thì hiểu: "Nói vậy chứ nhiều khi ở Sài Gòn con gái đẹp thiếu gì". Tân cười hì hì: "Chi yên tâm đi ! Đây là bồ 12A1 chất lượng cao".

Giờ tự dưng lúc này trời mưa ngang xương. Nhìn sân trường ướt đẫm nước và loè nhoè xác phượng rơi, đâm nhớ Tân kỳ cục. Chẳng biết bây giờ Sài Gòn có mưa ? Tân thì đang làm gì ? Và có nhớ đến trường cũ, có nhớ đến Chi không ?

- Bác Năm ơi, sẵn đợi trời mưa tạnh, cho con vô thăm lớp cũ một chút nghen !

- Ừ, nhưng đừng có mà ngẫu hứng hát "thầy đó trường đây, bạn cũ đâu rồi" là mưa dài dài đó nghen !

Chi bỗng nghe lòng nao nao khi bước chân vào lớp. Rồi lại ngay trân cái bàn ngày nào ngồi xuống, khoanh tay lại, Chi ngước nhìn lên bục giảng mà nghe y như là cô Vân đang ở đó cất giọng rất dịu dàng:

- Cho cô được làm quen với lớp trưởng ?

Cả lớp lúc đó nhao nhao.

- Lớp trưởng lớp nào vậy cô ?

Cái đôi lông mày hơi đậm của cô nhíu lại. Hình như cô giận:

- Vậy chứ đây là lớp nào ?

- Tụi em là hai lớp mới nhập lại nên có đến hai lớp trưởng !

- Cho cô biết cả hai.

Lúc đó, Chi và Tân cùng đứng lên. Lớp 10 A của Chi thì chăm chú nhìn Tân. Chi cũng nhìn. Tân có đôi mắt rất sáng trên một khuôn mặt rất tình cảm. Hình như Chi cũng đang bị lớp 10 B của Tân chiếu tướng. Nhưng thây kệ. Chi đã làm lớp trưởng hồi cấp 2 đến giờ, chẳng có gì mắc cỡ. Vậy mà khi Chi nhìn thẳng vào mắt Tân thì tự dưng thấy mình không còn tự nhiên được nữa...

Bữa đó, cô tổ chức ngay đại hội lớp. Tất nhiên là lớp nào bầu cử cho "gà" lớp đó. Lớp 10 A và 10 B ngẫu nhiên sĩ số lại bằng nhau. Cô cũng đau đầu không biết xử lý thế nào. Đến bây giờ Chi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại tự giác đứng lên xin được làm lớp phó. Chỉ biết là tự dưng trong Chi lại có một niềm quả quyết chắc chắn rằng Tân sẽ là một lớp trưởng tốt. Và Chi đã không lầm. Cùng với cô, Tân đã rất cố gắng hàn gắn hai lớp lại với nhau. Và lớp trưởng Tân với lớp phó Chi cũng gắn bó với nhau hơn. Suốt năm 12, Chi và Tân ngồi cùng một bàn. Thì cũng có giận dỗi. Nhưng thường là tại Chi hay ganh đua để không học thua Tân. Vậy mà Tân luôn là người làm lành trước. Tân luôn là người xoá đi vết phấn mà Chi - khi hờn dỗi - đã cố tình kẽ ra phân đôi trên chiếc ghế này...

Giờ thì vết phấn ngày nào đã không còn. Chi bỗng ngồi sang phía ghế trống của Tân. Phải chi tự nhiên lúc này, Tân ở đâu đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy Chi đang ngồi chỗ của mình, không biết Tân sẽ nói gì ? Hay sẽ làm thinh ba ngày như khi hay tin Chi làm đơn thi tại trường Đại học tỉnh nhà. Đến ngày thứ tư, Chi đi học về thấy trong cặp mình một mảnh giấy: "Chi ơi, nếu Chi làm đơn thi vào Đại học ở thành phố thì Tân sẽ hết buồn liền. Còn không thì Tân sẽ buồn ba ngày nữa". Chi đọc và mắc cười vì cái tính trẻ con đột xuất của lớp trưởng. Nhưng cười xong thì ngẩn ngơ. Làm như Chi không thích thi ở thành phố như Tân vậy. Nhưng còn phải tính cho mấy đứa em Chi nữa. Học ở gần nhà, thứ bảy chủ nhật chỉ cần đạp xe mười mấy cây số là có thể ruộng rẫy phụ giúp tía má. Đi tuốt lên Sài Gòn xa lơ xa lắc, vừa tốn tiền vừa nhớ nhà, nhớ em chịu sao nổi. Thôi kệ, xa nhau cũng là dịp để thử thách. Chừng nào Tân hết buồn, Chi nói phải quấy cho Tân nghe.

Bữa đó, trời cũng mưa như vầy nè. Hai đứa nán ở lại khi bạn bè đã về hết. Trường vừa ướt vừa buồn. Chi nhớ Chi nói tới đâu, Tân gật đầu tới đó. Nhưng gật đầu mà một hồi sau Tân cũng lặng thinh. Chi nhắc:

- Sao hổng nói gì hết trơn vậy ? Có gì đâu mà Tân buồn. Mai mốt lên trển, học nhiều cái hay ho về kể tui nghe.

Chi còn nhớ, Tân ngước nhìn Chi. Ánh mắt kỳ lạ như chứa trong đó hết trơn hết trọi cái trường PTTH Châu Thành này, thậm chí chứa đủ hết cả cái thời học trò vui buồn của tụi Chi. Rồi Tân nói mà đôi mắt sáng ấy vẫn cứ nhìn Chi:

- Thôi, Chi hứa một câu là học ở đây nhưng đừng có bồ ở đây, chịu không ?

Chi mắc cười nhưng không dám cười vì cái cách mà Tân nói sao mà nghiêm túc quá. Chỉ cố đối đáp:

- Trời đất, vậy có bồ ở đâu đây lớp trưởng ?

- Biết mà còn hỏi - Rồi trố mắt lên đề nghị với Chi - Nè, bữa nay "tụi mình" dầm mưa về nghen !

Hôm đó, trời cũng mưa y hệt bữa nay. Ừ hén, sao Chi không đi về bây giờ. Trời chưa hết mưa, nhưng chiều nay, lỡ trời mà không còn mưa Chi đi về chắc là uổng lắm. Nghĩ vậy, Chi lật đật chạy ra cổng, luýnh quýnh thưa bác Năm, rồi chạy ào ra ngoài mưa. Bác Năm kêu vói theo:

- Ủa, sao không chờ mưa tạnh ? Cái con nhỏ này, muốn cảm lạnh chắc ?

Bỗng dưng Chi bật cười, lấy tay vuốt mặt mà cảm thấy vị ngọt của mưa như thấm vào người, lẩm bẩm:

- Ừ, Chi đang cảm đây ! - Và thắc mắc tự hỏi mình rằng không biết giờ này, ở một nơi xa đó, có người nào cũng đang cảm như Chi không ? Nếu có, chắc là ngộ lắm ?

Trần Tùng Chinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: