Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. NGUYỆN TRÁI TIM TAN NÁT, NGUYỆN TRỞ THÀNH KẺ NGỐC


1.

Vương Mẫu Bạch Chỉ nói rằng trong Đại Hoang rộng lớn này có thần tộc, nhân tộc và yêu quái. Thần tộc chết đi thể xác bị tiêu hủy, nhưng miễn là vẫn còn một thần thức thì vẫn có thể tồn tại dưới một hình thức khác. Nhân tộc sau khi chết, thân thể bị tiêu hủy, nhưng chỉ cần có nhân quả thì sẽ có luân hồi ở kiếp sau, vẫn có thể vui đùa ở thế gian. Chỉ có yêu quái, không có kiếp sau cũng không có thần thức, sau khi chết hoặc tan biến không còn dấu vết, hoặc biến thành yêu đan, bị người khác hưởng dụng.

Khi đó Tiểu Yêu trước mặt Vương Mẫu, nước mắt lưng tròng, chỉ cầu có được một câu trả lời nàng mong muốn. Nhưng ngay cả cha và ông ngoại của nàng cũng nói với nàng câu trả lời tương tự với ánh mắt thương xót nhìn nàng.

"Nhưng hắn có chín mệnh, tám mươi mốt hóa thân, hắn thật xảo quyệt, muốn sống bao giờ cũng được! Vương Mẫu, từ khi tạo dựng thế giới, trên thế giới này đã có ngọn núi Ngọc Sơn. Thần tộc, nhân tộc, và yêu quái không thể làm gì được. Nhưng ở Ngọc Sơn điều đó luôn có thể được thực hiện. Người nhất định có cách khác, người nhất định là có cách có thể cứu hắn, phải không?

Vương Mẫu lặng lẽ thở dài: "ngươi nói đúng một điều, còn phải xem hắn có muốn sống hay không. Tiểu Yêu, ngươi cho rằng Tương Liễu hắn muốn sống sao?"

Tiểu Yêu bị sốc.

Hắn đấu tranh không phải để sống mà là được chết một cách bình thản.

Hắn từng than thở về sự quý giá của cuộc sống, nhưng dường như hắn chưa bao giờ nhận ra cuộc sống của chính mình quý giá đến thế nào.

Vương Mẫu nói tiếp: " Từ ngày hắn quyết định đi theo Cộng Công, hắn đã biết số mệnh của mình. Dù có gặp được ngươi hay không thì hắn cũng sẽ có kết cục như vậy."

“Nhưng nếu không có ta,” Tiểu Yêu kêu lên, “hắn vẫn còn mạng sống.”

"Không có ngươi, e rằng chín mạng đều giao cho Cộng Công và quân Thần Vinh, kết cục cũng như nhau."

Tiểu Yêu hiểu tất cả những điều này, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nói: “Nhưng ta muốn hắn sống tốt, sống cuộc sống phóng túng đáng lẽ ra hắn nên có và sống hạnh phúc. Những gì hắn đã cho ta bằng mạng sống, ta cũng có thể trả lại bằng mạng sống của mình, nhưng ta muốn Vương Mẫu người cho ta biết được biện pháp làm thế nào!"

"Sao ngươi biết ta có biện pháp? Vương Mẫu Ngọc Sơn không phải toàn năng."

"Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi... Trên thế giới này có nhiều như vậy thần linh sáng tạo ra thiên địa, cũng có nhiều như vậy thần khí uy lực vô biên. Luôn có cách, nhất định sẽ có cách!"

Vương Mẫu nói: “Bàn Cổ sáng tạo ra thế giới, nhưng vẫn có những thứ không thể cầu, không thể có được, không thể làm được. Mọi chuyện đều do trời định, vậy thì cần gì phải ép buộc. "

Tiểu Yêu ánh mắt từ tối chuyển sáng, từ tuyệt vọng chuyển thành quyết tâm: "Ta kiên trì ép buộc!"

Sau đó, nàng ở lại Ngọc Sơn, ôm ấp những hy vọng bất khả thi và gần như hoang tưởng đòi hỏi sự bình yên trong tâm hồn.

Trong hơn ba mươi năm, nàng dành cả ngày để đọc sách cổ, tìm hiểu các thần khí trận thuật hoặc nghiên cứu trận pháp và tu luyện sức mạnh linh lực. Khi linh lực của nàng phục hồi được chín phần, nàng đã đến vùng đất phía Đông của Đại Hoang.

______

Không lâu sau cuộc chiến giữa quân Thần Vinh và Hiên Viên kết thúc, Cộng Công đã nổi giận đâm núi Bất Chu. Núi sập, trời đất rung chuyển, Đông Hoang chìm xuống, lũ lụt khắp nơi. Tất cả sông ngòi trong Đại Hoang đều đổi hướng chảy về phía đông, vô số thành trì, làng mạc, đảo ở Đông Hoang đều bị nhấn chìm, rất nhiều thần tộc và nhân tộc buộc phải rời xa quê hương.

Tiểu Yêu có thể bơi tự do trong nước nên nàng đã cứu người bị chìm trong dòng nước trong khi tìm kiếm hòn đảo xinh đẹp mà Tương Liễu đã nói với nàng.

Nàng đã sống ở Đông hoang hơn sáu mươi năm mà không có nơi ở cố định, không để lại ai ở bên cạnh ngoại trừ Mao Cầu.

Cho đến khi Cảnh tìm thấy nàng và hỏi tại sao gần trăm năm không thấy tin tức gì của nàng.

2.

Đồ Sơn Cảnh tìm thấy Tiểu Yêu trên một bãi bồi ở Đông Hoang.

Tiểu Yêu thay đổi diện mạo, mặc một chiếc áo nam nhân thô kệch, hòa vào một nhóm binh lính và cu li đang đào kênh và dọn bùn, cơ thể và khuôn mặt nàng lấm lem bùn đất vô cùng bẩn thỉu.

Nàng không biết Đồ Sơn Cảnh làm sao tìm được nàng, nhưng nàng cũng không ngạc nhiên.

Đồ Sơn Cảnh đã có nhiều hơn vài sợi tóc bạc ở hai bên thái dương, hắn gần như nghẹn ngào hỏi Tiểu Yêu tại sao lại để lại một lá thư cùng một bức thư hoà ly rồi biến mất, giọng hắn buồn bã: “Nàng có biết ta không thể sống thiếu nàng."

Tiểu Yêu không có nhiều biểu cảm, tiếp tục dọn bùn vừa nói: “Cảnh, đã gần trăm năm rồi, không có ta huynh vẫn sống tốt.”

Mặc dù nàng ở rất xa biên giới Đông Hoang, nhưng Tiểu Yêu vẫn thường xuyên nghe binh lính và dân làng đắp đê, đập, đào sông nói về việc tộc trưởng Thanh Khâu những năm qua ổn định gia tộc Đồ Sơn sắp suy tàn và điều hành công việc kinh doanh như thế nào, gia tộc giàu có đứng đầu bốn gia tộc lớn đã được vực dậy.

"Ta..." Đồ Sơn Cảnh do dự, "Tiểu Yêu, ta sống không tốt, nàng đi gần trăm năm, ta tìm nàng gần trăm năm, ta không thích là Đồ Sơn Cảnh, ta chỉ muốn trở thành Diệp Thập Thất của nàng."

Tiểu Yêu cuối cùng cũng dừng việc đang làm, đứng thẳng, nghiêm túc nhìn Đồ Sơn Cảnh, hỏi hắn: “Năm đó ở Ngọc Sơn ta đã hỏi huynh một lần, bây giờ tại đây ta lại muốn hỏi huynh thêm lần nữa"
"Đồ Sơn Cảnh huynh rơi xuống biển, là ai cứu huynh? Người đó cứu huynh thế nào?”

Đồ Sơn Cảnh sắc mặt hoang mang, hồi lâu không nói chuyện.

Tiểu Yêu thay hắn trả lời: "Là Tương Liễu đã cứu huynh. Hắn đã dùng mạng sống của mình để cứu huynh."

Đồ Sơn Cảnh kinh hãi: "Làm sao... sao nàng biết?"

Tiểu Yêu cười cười, không trả lời vấn đề này.

"Tương Liễu đã chết, hắn đã chết hơn trăm năm rồi. Tiểu Yêu, nàng không hiểu ta đối với nàng có bao nhiêu tình cảm sao? Trong lòng nàng có người khác cũng không sao, ta nguyện ý chờ đợi... ta chỉ muốn luôn ở bên cạnh nàng."

Tiểu Yêu lắc đầu, tiếp tục việc mình đang làm: "Cảnh, ta luôn cho rằng điều mình muốn là có người ở bên cùng bầu bạn lâu dài. Sau này ta mới phát hiện mình đã sai, có một người xuất hiện rồi biến mất. Ta nghĩ thứ hắn lấy đi của ta chỉ là ký ức, nhưng thực ra hắn là tất cả của ta. Đối với ta bây giờ, có người cùng bầu bạn hay không cũng chẳng có gì khác biệt”.

Đồ Sơn Cảnh muốn kéo Tiểu Yêu ra khỏi sông, nhưng Tiểu Yêu lại nhẹ nhàng né tránh, nỗi đau trong mắt hắn càng thêm dữ dội: “Nàng trách ta bận việc trong tộc sao? Ta đã mất tích nhiều năm rồi, mà Chấn Nhi còn nhỏ, khó có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy, ta bận rộn ngày đêm chỉ muốn sắp xếp mọi việc trong tộc càng sớm càng tốt. Khi Chấn Nhi có thể gánh vác trách nhiệm đó ta sẽ cùng nàng đi thật xa, mãi mãi là Diệp Thập Thất của nàng…”

"Cảnh, ta không trách huynh, ta hiểu huynh. Huynh có trách nhiệm của gia tộc mà huynh phải gánh vác. Còn ta, ta cũng có bầu trời và biển cả ta muốn theo đuổi. Chúng ta vốn dĩ đã khác nhau."

Đồ Sơn Cảnh không tin được nhìn Tiểu Yêu: “Trời cao biển rộng, nhưng mấy chục năm nay nàng ở Đông Hoang làm gì? Đào kênh, dọn bùn, khống chế nước? Tại sao lại cần làm những việc này?”

Tiểu Yêu nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảnh, Đông Hoang mười năm lại có lũ lụt. Mỗi lần lũ lụt, vô số người phải di dời. Trong người ta chảy huyết mạch của Hiên Viên. Mẹ ta là tướng quân Vương Cơ, anh trai ta là Hắc Đế bệ hạ, phụ thân của ta, cha ta và ông ngoại của ta, đều là những anh hùng vĩ đại. Chỉ vì ta là một nữ nhân nên ta không thể làm được điều này sao?

“Nàng đây là đang muốn giúp khống chế dòng nước, hay là đang tìm yêu đan của Tương Liễu?” Đồ Sơn Cảnh hỏi, giọng điệu gấp gáp dị thường: “Tiểu Yêu, nàng nên biết, cho dù tìm được yêu đan hắn cũng không thể sống lại!”

Giọng điệu của Tiểu Yêu vẫn bình tĩnh, nàng nói: "Ta đang cứu người khác, và ta cũng đang cứu chính mình. Giữa hai việc này không có mâu thuẫn gì cả. Đây là điều duy nhất ta có thể làm và cũng là điều duy nhất ta muốn làm bây giờ, ta không muốn bất cứ điều gì khác.."

"Vậy giữa nàng và ta, mấy năm này... có ý nghĩa gì?"

"Cảnh, ta rất biết ơn huynh, huynh là thật lòng muốn ở bên ta lâu dài. Vốn tưởng rằng ta muốn Diệp Thập Thất, nhưng sau này ta phát hiện mình đã sai, huynh muốn ở bên ta, ta biết huynh không quan tâm đến trong trái tim ta có hình bóng ai. Nhưng ta không thể. Ta đã tự lừa dối mình từ rất lâu. Hiện tại, ta không muốn lừa dối huynh, cũng không muốn lừa dối chính mình. Huynh nên nhìn nhận sự thật, tự mình rời đi đi, đừng tới tìm ta."

Đồ Sơn Cảnh nghe được lời này, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, sắp ngã xuống.

Dù ở trong tình huống nào, Đồ Sơn Cảnh luôn biết rõ mình đang đối mặt với loại đối thủ nào và cách đối phó ra sao. Hắn đã hoạch định từng đường đi nước bước hàng trăm năm, tộc Đồ Sơn trở nên giàu có và hùng mạnh, dựa vào khả năng bẩm sinh của tộc trưởng để nhìn thấu người khác và sử dụng họ một cách khéo léo. Hắn có thể nhìn thấy và tính toán rõ ràng Chuyên Húc, Phong Long và thậm chí cả Tiểu Yêu.

Đối thủ duy nhất mà hắn từng sợ hãi chính là Tương Liễu.

Tương Liễu đi cùng Tiểu Yêu và dạy nàng bắn cung, hết lần này đến lần khác cứu mạng nàng, thậm chí cuối cùng còn tự mình cứu hắn, và con búp bê yêu quý của Tiểu Yêu.

Hắn biết rõ ràng Tiểu Yêu và Tương Liễu gieo Cổ Tình Nhân nhưng không bao giờ bị Cổ trùng cắn trả, đồng thời hắn cũng biết rõ ràng những cơn sóng ngầm đang dâng trào mãnh liệt trong trái tim tưởng chừng như bình tĩnh của hai người họ.

Điều này khiến hắn sợ hãi.

Những ngày được Tương Liễu cứu, hắn như bị hôn mê, cười nhạo chính mình. Đối phương dường như hoàn toàn phớt lờ những tính toán cẩn thận của hắn, thậm chí còn hành động như một vị thần linh, thực hiện những điều đó một cách bí mật với sự hào phóng vô cùng.

Khi Tương Liễu cứu hắn đã nói: “Nếu muốn ngươi và Tiểu Yêu sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau mãi mãi, đừng nói với nàng ấy rằng ta đã cứu ngươi.”

Lúc đó, hắn hoàn toàn hiểu được tình yêu của mình thấp kém đến nhường nào và nó dễ bị tổn thương như thế nào so với tình yêu của người khác.

Đồ Sơn Cảnh nhìn Tiểu Yêu người đầy bùn trước mặt, trong lòng lặng im - hắn không nói cho nàng ấy biết, chính nàng ấy cũng biết. Tương Liễu, ngươi vẫn đánh giá thấp nàng ấy, đánh giá thấp trí thông minh của nàng ấy, đánh giá thấp tình yêu sâu sắc của nàng ấy dành cho ngươi.

3.

Văn Tiểu Lục của trấn Thanh Thủy chưa bao giờ nghĩ đến đích đến của mình sau nửa cuộc đời vô gia cư. Sau này, nàng gặp Diệp Thập Thất, gặp Tương Liễu, tìm được anh trai Chuyên Húc, dường như cuộc sống của nàng có trọng tâm và hứng thú hơn rất nhiều.

Mọi người đều quan tâm đến nàng và bảo vệ nàng theo cách riêng của họ, nhưng vào thời điểm quan trọng, họ không bao giờ lựa chọn nàng.

Nàng biết sự phức tạp của số phận, sự lựa chọn khó khăn, xiềng xích của gia đình và tình cảm, đồng thời nàng cũng biết sự hèn nhát, sự né tránh và sự ích kỷ của chính mình.

Nàng không đổ lỗi cho bất cứ ai, và nàng không mong đợi bất cứ điều gì từ bất cứ ai.

Nàng lang thang giữa Cảnh và Tương Liễu, nhưng nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến tình yêu là gì, cũng chưa bao giờ dám đối mặt với trái tim mình, nàng chỉ tự nhủ rằng điều nàng luôn mong muốn là một đôi tay có thể ôm nàng thật chặt dù có chuyện gì xảy ra. Là bạn đồng hành vĩnh cửu, Diệp Thập Thất chính là sự tồn tại như vậy, hắn là sự lựa chọn tốt nhất và là đích đến tốt nhất của nàng.

Những ham muốn rộn ràng và nguyên thủy trong lòng nàng bị che giấu chặt chẽ trong một lớp vỏ cứng, thỉnh thoảng nàng không thể không chạm vào chúng, nhưng nàng không bao giờ dám bằng mọi giá vượt qua rào cản.

Mãi cho đến khi biết Tương Liễu đã chết trong trận chiến, lớp vỏ cứng bao bọc trái tim nàng mới nứt ra. Có những điều nàng không muốn thừa nhận, hoặc không dám thừa nhận, từng chút một bộc phát từ tận đáy lòng đến từng đường chân tơ kẻ tóc, nàng không thể tự lừa dối mình được nữa.

Nàng mới cưới Đồ Sơn Cảnh, nhưng nàng nhốt chính mình trong phòng mấy tháng trời, không buồn cũng không vui, không khóc cũng không gây chuyện, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, mọi thứ thật nhàm chán.

Sau đó, nàng đề nghị ra đảo để thư giãn và dành chút thời gian trên núi, Đồ Sơn Cảnh đều đồng ý. Nàng biết Cảnh đối xử với mình như thế nào và nàng cũng biết rằng một khi đã lựa chọn thì nàng nên kiên trì với lựa chọn của mình. Nhưng không biết tại sao, đối diện với khung cảnh mộng mơ và người bầu bạn dịu dàng, nàng lại không thể gượng cười được.

Cảnh rất tốt bụng, không bao giờ nói lời nào phàn nàn, vốn dĩ nàng cho rằng sống cả đời như vậy cũng không có gì là không ổn. Dù sao thì người đó cũng đã qua đời, hắn đã có đích đến, mọi chuyện đã sớm sắp xếp ổn định, hắn chỉ là từng bước đi theo quỹ đạo đã định sẵn mà đi đến kết cục này. Có gì phải hối tiếc? Có gì phải tiếc nuối? Có gì mà phải buồn?

Nhưng một khi tâm đã động thì lại khó điều khiển nhất.

Mỗi ngày nàng lại càng trống rỗng hơn ngày hôm trước và mỗi ngày nàng lại cô đơn hơn ngày hôm trước.

Nàng không muốn để Cảnh thất vọng, không muốn làm tổn thương Cảnh, đồng thời buộc mình không nghĩ đến quá khứ, nhưng càng kìm nén thì phản ứng lại càng dữ dội càng nặng nề, cuối cùng nàng trở nên hoàn toàn mất kiểm soát và trở nên không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình.

Sau này, Cảnh càng ngày càng bận rộn, hai người ngày càng ít gặp nhau. Tiểu Yêu mỗi ngày đều nhìn mặt trăng lên và lặn trên bầu trời, giống như một con rối.

Cho đến khi Cộng Công đánh sập núi Bất Chu, nước biển tràn vào hòn đảo nơi Tương Liễu hy sinh trong trận chiến, nàng hoảng sợ tìm kiếm nhưng không tìm thấy gì, sợi dây vốn đã thắt chặt cuối cùng cũng đứt hẳn.

Đến lúc đó nàng mới nhận ra mình đã đánh mất điều gì.

Nàng đến cầu xin cha và ông ngoại, mọi người nhìn nàng với ánh mắt thương xót nhưng cũng gay gắt nói với nàng rằng điều đó là không thể, nhắc nhở nàng đã kết hôn và khuyên nàng nên buông tay.

Vâng, nàng có năng lực gì để làm việc này?

Nhưng nàng không thể kiềm chế bản thân, nàng nói: “Con không có ý cầu hoà với hắn, hắn cũng không chọn con, con chỉ cảm thấy hắn không nên có kết cục như vậy. Hắn xứng đáng được sống, sống tự do trên thế gian này!”

Khi nàng từ biệt họ đến tìm Vương Mẫu Bạch Chỉ, ánh mắt của vị vua trẻ bên cạnh nàng đặc biệt đáng thương và buồn bã.

4.

Vài ngày sau, A Tệ mang Mao Cầu đến, nói rằng Ngọc Sơn này rất cô đơn và buồn tẻ, Mao Cầu đã quen với việc tự do nên luôn muốn ra khỏi núi và bị thương, vậy thì thà đi theo Tiểu Yêu bay ra bầu trời rộng lớn ngoài kia.

Khi đưa vào tay Tiểu Yêu, Mao Cầu không còn như một quả cầu lông lại giống như một con búp bê bị hỏng, vô hồn. Tiểu Yêu như tìm lại được một kho báu đã thất lạc từ lâu, nhưng trước khi Mao Cầu được A Tệ đặt vào tay nàng, nó đã đập cánh và cố gắng bay ra ngoài, Tiểu Yêu nghĩ rằng nó giống như nàng, muốn bay về phía niềm hy vọng bất khả thi đó, nhưng không ngờ, nó lại bay đến mổ vào bụng búp bê bụng bự bằng gỗ phù tang.

Búp bê bụng bự lẽ ra phải nóng bỏng nhưng tại sao lại dễ dàng cầm theo bên mình như vậy.

Ngày búp bê bụng bự được mở ra, Tiểu Yêu vừa khóc vừa cười. Lúc đó nàng mới nhận ra tất cả những chuyện đã qua, có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, bao nhiêu mê đắm bị che giấu khỏi ánh sáng ban ngày.

Lúc ở trấn Thanh Thủy, nàng là Văn Tiểu Lục, hắn là Tương Liễu, mặc dù luôn ăn miếng trả miếng nhưng hắn sẽ trốn trong phòng nàng để chữa lành khi bị thương, nàng cũng sẽ vô tình nói ra với hắn những điều từ lâu giữ kín trong lòng mà chưa bao giờ nàng nói với bất cứ ai.

Khi ở thành Hiên Viên, hắn là đứa con thứ hoang đàng Phòng Phong Bội, dịu dàng, ân cần và hay trêu chọc, nhưng hắn đã dạy nàng kỹ năng bắn cung hơn mười năm một cách nghiêm túc và tỉ mỉ, chỉ để khiến nàng đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình.

Họ ở bên nhau đêm này qua đêm khác dưới đáy biển suốt ba mươi bảy năm. Nhưng khi nàng rời đi, nàng muốn gặp hắn nhưng hắn lại lạnh lùng biến mất.

Trước đám cưới của Phong Long, nàng gửi cho hắn quả cầu băng và đợi hắn ở bãi biển suốt bảy ngày bảy đêm, nhưng hắn không bao giờ xuất hiện. Trong đám cưới, hắn đến cướp dâu và yêu cầu nàng thực hiện lời hứa của mình. Hắn nói không phải vì nàng mà vì ba mươi bảy năm quân lương, chỉ để cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ của nàng với hắn.

Từ đó về sau, hắn là quân sư Thần Vinh, còn nàng là em gái của Hắc Đế, mỗi lần hai người nói chuyện đều như có một tia kiếm sắc bén lóe lên.

Lần cuối cùng họ gặp nhau là vì cái chết của Phong Long, nàng bắn mũi tên bạc vào hắn ở hồ Hồ Lô nơi hai người từng cùng nhau dạo chơi. Đêm đó, hắn gần như muốn lấy hết máu của nàng, nhưng hắn không nói là để cứu Cảnh, thậm chí còn khiêu khích nàng nói những lời dứt khoát “không bao giờ gặp lại” với hắn.

Hắn tàn nhẫn và thờ ơ, từng bước đẩy nàng ra xa, xóa đi dấu vết tồn tại của hắn từng chút một.

Hắn không khỏi lo lắng, chết một mình nhưng hắn không quên mượn tay người khác gửi quà cưới cho nàng.

Khi nhìn thấy dòng chữ trên quả cầu băng, Tiểu Yêu bật khóc, nàng khóc, cười, cười và khóc.

“Ngươi có ân cần báo đáp, ta cũng không trách ngươi. Ngươi giả câm điếc để tránh sự cám dỗ của ta, ta cũng không ghét ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại phải hành động thông minh như vậy, suy tính cho ta đến mức độ này? Làm sao ngươi biết rằng đây là điều ta muốn? Làm sao ngươi biết chắc rằng ta cả đời này sẽ không bao giờ biết tất cả những điều này? Ngươi bước xa ta từng bước dứt khoát và sạch sẽ, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ về việc ta sẽ đối xử với chính mình như thế nào sau khi biết tất cả mọi thứ? Cái gì là một người mạnh mẽ để bảo vệ bản thân! Cái gì là có một người để nương tựa ! Cái gì là có nơi để đi!... cái gì là trọn kiếp bình an"

Cuối cùng, nàng nôn ra một ngụm máu to, máu đọng trong lồng ngực đã lâu không thể kìm nén được nữa.

Dần dần, nàng bình tĩnh lại.

Nàng đã gặp rất nhiều người, nghe rất nhiều chuyện, nhớ lại quá khứ vô số lần, cuối cùng cũng tìm ra được từng điều một.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được có bao nhiêu bí mật và tình cảm sâu sắc mà nàng không biết đã ẩn giấu trong hàng trăm năm đó.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau từng lời nói của hắn, cũng như nỗi đau thấu tim đằng sau sự thờ ơ của hắn.

Cuối cùng nàng cũng hiểu rằng hắn đã sớm đứng ở đầu câu chuyện, nhìn chằm chằm vào đoạn kết của hai người như một khán giả.

Lần đầu tiên, nàng bắt đầu nghiêm túc xem xét trái tim mình. Lần đầu tiên, nàng bắt đầu xua tan những đám mây và đối mặt với cảm xúc của mình.

Một ngày nọ, nàng cười sảng khoái như được giác ngộ.

Điều nàng cười chính là Văn Tiểu Lục khi còn trẻ cố gắng thoát khỏi lồng sắt giam cầm đã biến thành Tây Lăng Cửu Dao, nhút nhát như vậy, trốn tránh trái tim mình.

Điều nàng cười chính là mấy chục năm qua, nàng chưa bao giờ nhìn rõ ràng Tương Liễu trong chốc lát, cũng chưa bao giờ nhìn rõ chính mình trong chốc lát.

Điều nàng cười là nàng đã từng rất sợ mắc phải sai lầm giống như cha mẹ mình, nhưng giờ đây nàng vô cùng căm ghét bản thân vì không bao giờ có cơ hội đưa ra lựa chọn như vậy nữa.

Sau đó, nàng ngồi nhàn rỗi mấy ngày, trịnh trọng viết một lá thư hoà ly và một lá thư dài, gửi cho Đồ Sơn Cảnh.

Đồ Sơn Cảnh trong lòng hiểu rõ, cũng không ngăn cản nàng. Nhưng thần tộc có vạn năm tuổi thọ, nhưng Tương Liễu đã không còn nữa, sẽ có một ngày nàng quên đi Tương Liễu, Cảnh có thể chờ đợi, sẽ luôn chờ đợi.

Nhưng Tiểu Yêu biết, vì người đó mà điều đó sẽ không bao giờ có thể thực hiện được.

Sau đó, Tiểu Yêu đã viết thư cho cha nàng, ông ngoại và Chuyên Húc. Nàng nói với cha và ông ngoại rằng nàng đã hòa ly với Cảnh và quyết tâm làm điều không thể tưởng tượng được. Nàng cầu xin cha nàng hãy giữ Tai Trái và Miêu Phủ bên cạnh ông. Cô cầu xin Chuyên Húc đem khu cấm địa Thần Nông giao cho nàng, cầu xin ca ca hãy đối xử tốt với A Niệm và gia tộc Đồ Sơn, đồng thời cũng cầu xin ca ca đừng tìm nàng. Sau đó nàng mặc kệ thiên hạ náo động, đi đến Ngọc Sơn, mấy chục năm cô đơn buồn tẻ nhưng cũng chưa bao giờ rời khỏi núi.

Khi ở Đại Hoang truyền ra tin đồn Tây Lăng Cửu Dao sắp kế vị Vương Mẫu nàng không biết phải đi đâu.

Ở Đại Hoang có tin đồn rằng nàng rút lui vào chốn núi rừng hoang vu hẻo lánh như một nông dân tìm kiếm thảo mộc, có tin đồn rằng nàng hối hận và đau lòng vì cái chết của Phong Long. Có tin đồn rằng nàng và tộc trưởng Đồ Sơn không thể tách rời và biến mất không một dấu vết. Có tin đồn rằng nàng đã lang thang khắp thế gian cùng với đứa con thứ nhà Phòng Phong, người đã từng giả chết trong quá khứ. Nhiều tin đồn khác nhau lần lượt lan truyền.

5.

Hơn hai trăm năm sau khi Tương Liễu qua đời, Tiểu Yêu mỗi ngày đều sống một cuộc sống bình an và trống rỗng.

Trong hơn ba mươi năm, nàng đã cố gắng hết mình cho việc tăng cường linh lực ở Ngọc Sơn, lục lọi sách cổ, nàng học được đủ loại kiến thức kỳ lạ, pháp thuật và trận pháp bí ẩn

Hơn sáu mươi năm qua, nàng đã lặn xuống biển hàng ngàn vạn lần ở Đông Hoang và đào bùn đào kênh đắp đập. Nàng đã làm quen với rất nhiều người từ thần tộc, con người và yêu quái, thu được nhiều kiến thức, học hỏi thêm rất nhiều kỹ năng chiến đấu và thậm chí còn học được một số phép thuật thú vị

Nàng sẽ vui vẻ cười nói với mọi người vào ban ngày, nhưng vẫn luôn cảm thấy cô đơn trống rỗng vào ban đêm.

Cùng với Mao Cầu có khi bay lên trời và có khi nàng lặn xuống biển. Đôi khi nàng cảm thấy như mình đang sống giống như con người thật của Tương Liễu vậy.

Khi Tiểu Yêu gần như quên đi nỗi ám ảnh trong lòng, cuối cùng nàng cũng tìm được yêu đan của Tương Liễu.

Đó là một viên yêu đan màu trắng nhưng tỏa ra ánh sáng đỏ. Nàng nhận ra ngay lập tức. Khoảnh khắc tìm thấy nó, nàng đã rơi giọt nước mắt đầu tiên sau sáu mươi năm.

Nàng không dám đợi một giây phút nào, thậm chí còn không có thời gian để biến lại hình dáng ban đầu. Khi trở về Ngọc Sơn, nàng giống như một người đàn ông, người đầy bùn, không ai nhận ra nàng ngoại trừ Vương Mẫu.
Đêm đó, nàng lại quỳ xuống trước mặt Vương Mẫu, cầu xin: "Vương Mẫu, xin người hãy cho ta Luyện Hồn Đỉnh. Ta sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào, và ta sẽ gánh chịu mọi hậu quả."

Vương Mẫu không có vẻ gì là ngạc nhiên mà chỉ hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ chuyện đó chưa?"
Tiểu Yêu lần lượt cúi đầu nặng nề.
"Phương pháp này cực kỳ tổn hại đến thần thức, có thể không thành công, nếu thành công hắn có thể sẽ không nhớ được quá khứ, nếu thất bại, ngươi sẽ bị hủy diệt cả về thể xác lẫn thần thức."

Tiểu Yêu ngước mắt lên, rất kiên quyết trả lời: "Ta đã nghĩ kỹ."

Vương Mẫu thở dài nói: "Cho dù hắn có trở lại, cũng chưa chắc là người bạn cũ đó của ngươi, thậm chí có thể trở thành yêu quái gây náo loạn thiên hạ. Ngươi có bằng lòng không?"

Tiểu Yêu trong mắt có chút lấp lánh kiên quyết nói: "Ta biết. Hắn sẽ không trở thành yêu quái gây loạn nhân gian. Nếu hắn trở thành yêu quái, ta sẽ ở bên hắn ngăn cản hắn gây nạn cho thế gian này."

Sau đó, nàng sử dụng pháp thuật con rối để tạo ra xương và thịt, đồng thời dùng Luyện Hồn Đỉnh để bố trí trận pháp thu thập linh hồn cho hắn.

Sau đó, tại cấm địa Thần Nông, cứ hơn mười năm lại có một trận mưa kéo dài hơn ba tháng.

Vương Mẫu nói, Cửu Đầu Yêu Vương đến từ biển sâu, vào ngày hắn sinh ra, ở Đông Hoang chín mươi chín ngày mưa không ngớt. Nếu hắn sống lại, tình huống lúc đó chắc chắn sẽ tái diễn. Nhưng nếu dàn trận chín lần không thành công thì sẽ không còn cách nào khác, người dàn trận cũng sẽ bị hủy diệt cả về thể xác lẫn thần thức, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro