
Chương 3: Đón người trở về
Để hoà nhập vào nhân giới, Hạ Huyền đã tạo cho mình 1 túi da giả hoàn mỹ vô cùng. Thế nên nếu có người đi ngang qua lúc này sẽ chỉ thấy một thân vest đen dáng cao dong dỏng, gương mặt phờ phạc. Trái ngược sự mệt mỏi, đôi mắt y lại ánh lên nét vui mừng quá đỗi. Hạ Huyền đứng đây đã một lúc rồi, y nhét hai tay vào túi quần, dựa người vào cột điện ven đường để cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu y còn sống thì có lẽ nơi lồng ngực này đang có một thứ điên cuồng nhảy múa. Đôi mắt phượng đen của Hạ Huyền vẫn chưa từng rời khỏi tấm biển sập xệ phía trước " Cô nhi viện Hoa Hướng Dương".
Trước khi đến đây, Hạ Huyền đã kịp thông tri nhờ Hoa Thành tìm hiểu trước thông tin và thủ tục nhận nuôi từ cô nhi viện. Với mạng lưới nhân viên của Hoa Thành, chưa đầy nửa tiếng đã giúp y hoàn thành thủ tục pháp lý. Y nói sẽ cùng Tạ Liên đem giấy tờ đến đây trong ít phút nữa. Thế nên dù sốt ruột muốn chết nhưng Hạ Huyền vẫn phải kiên nhẫn chờ ở đây.
Đằng xa có tiếng bước chân, Hạ Huyền vội vã quay lại nhìn. Người đến dáng vẻ cao to lịch lãm, tóc chải ngôi lệch còn vuốt keo đến bóng lộn còn ai khác ngoài Bùi Minh. Hạ Huyền lạnh giọng hỏi:
-Ngươi đến đây làm gì?
Bùi Minh chẳng thèm quan tâm bản thân có được chào đón hay không. Hơn nữa mảnh đất này cũng không mang tên Hạ Huyền!
-Nếu đứa trẻ ở trong này thực sự là em trai của y, ta cũng không thể không quản.
Y mà Bùi Minh nhắc đến không cần nói thì mọi người cũng biết là ai. Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng được phá vỡ nhờ tiếng động cơ xe vọng từ xa. Ô tô dừng lại, từ trên xe bước xuống là hai chàng trai mặt mày tuấn tú, đôi chân thon dài như minh tinh điện ảnh. Hạ Huyền hướng hai người gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi vội vã xoay người đi về hướng trại trẻ Hoa Hướng Dương.
Viện mồ côi nghèo nàn đến mức tấm biển treo xộc xệch phía trên đã nát đến mức khó nhìn ra chữ rồi. Khung cảnh hoang xơ, giữa khoảnh sân trống không là 4 dãy nhà cấp bốn cũ kĩ. Cánh cửa gỗ mục nát được sơn chồng bốn năm lớp màu, có những cửa sổ dường như chỉ cần đẩy nhẹ cũng khiến chúng đổ chổng kềnh. Giữa cảnh hoang tàn ấy, 4 chàng trai trong bộ vest lịch lãm, ngời ngời phong độ như ánh mặt trời toả sáng.
Viện trưởng vui vẻ đón 4 vị khách quý vào phòng ngồi. Bà năm nay cũng đã ngoài 50, kiên trì ở lại đây chính là vì thương lũ trẻ không nơi nương tựa. Rót 4 chén nước lọc rồi đặt lên chiếc bàn gỗ mục ruỗng giữa phòng, bà cười nói:
-Tôi đã nhận được thông tin từ cấp trên rồi. Chẳng hay bốn vị lần này đến, ai là người muốn nhận con nuôi?
-Con? - Bùi Minh vừa nhấp hụm nước đã sặc sụa ho vì thông tin bất ngờ này.
Không đến mức như Bùi Minh nhưng Hạ Huyền cũng giật mình nhìn sang Hoa Thành đang ngồi bên cạnh. Hoa Thành nói:
-Cô Nhã Anh?
-Vâng
Hoa Thành lấy một tờ danh thiếp trong túi áo đưa cho cô viện trưởng:
-Tôi là Hoa Thành - tổng giám đốc công ty Hoa Tạ. Hôm trước có nghe tin viện ta cách đây mấy tháng mới nhận nuôi một bé trai, năm nay vừa tròn 6 tuổi, phía lưng có một vết bớt nhỏ hình quạt, chân hơi có tật đúng không?
Cô viện trưởng vội vã gật đầu.
-Phải. Bé rất đáng yêu và nhanh nhẹn. Mọi người đều yêu quý nên gọi là Tiểu Ái.
Phụt! Lại một lần nữa Bùi Minh sặc nước, y vừa ho vừa xin lỗi:
-Thật ngại quá. Dạo này sức khoẻ tôi không tốt lắm.
Tính tình viện trưởng khá hài hoà nên cũng chỉ nhẹ cười rồi lại nhìn Hoa Thành hỏi:
-Chẳng hay các vị là gì của bé?
Hoa Thành trả lời:
-Người bạn này của tôi - Y chỉ về phía Hạ Huyền - ba năm trước vô tình để lạc mất em trai trong một lần đưa em đi công viên tham quan. Cậu ấy chạy đôn chạy đáo bao năm để tìm em, bán nhà bán cửa lưu lạc từ thành phố này qua thành phố khác....
Hoa Thành bắt đầu trổ tài ăn nói của mình để bịa ra một câu chuyện anh em cực kì lâm lâm li bi đát. Tạ Liên thầm khen trong lòng "Tam Lang nhà mình ngày càng lợi hại". Bùi Minh thì cứ há hốc mồm nghe câu chuyện bốc phét như thật của Huyết Vũ Thám Hoa. Còn cô viện trưởng thì sụt sùi khóc lóc, thỉnh thoảng còn đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Hạ Huyền động viên "con vất vả rồi".
Câu chuyện tâm sự cứ lê thê không hồi kết khiến Hạ Huyền đứng ngồi không yên. Y nhìn về phía sân, mong muốn chạy ra đó để tìm kiếm bóng hình y hằng mong nhớ. Đúng lúc này phía hiên truyền đến tiếng cười giòn tan. Một bé trai da trắng, mập tròn đang chạy bên ngoài cùng chúng bạn chơi trò đánh trận giả. Bé cầm một chiếc mo cau thay quạt Ba Tiêu phẩy mạnh rồi hét " Ta tạo gió thổi bay lũ yêu quái đi ha ha ha". Mấy đứa nhóc lít nhít khác cũng cực kì phối hợp đổ nghiêng đổ ngả ra đất. Cái phong thái cầm quạt kia, cái nụ cười kia, cả đời này Hạ Huyền cũng không quên.
Y lập tức đứng lên lao thẳng về phía lũ nhóc đang chơi đùa. Vốn đang vui vẻ bỗng dưng một bóng người cao to xuất hiện khiến mấy đứa nhỏ sợ đứng hình. Bé trai tay cầm quạt mo, đôi mắt tròn to nhìn người phía trước từ từ quỳ xuống phía trước mình. Hai tay Hạ Huyền vô thức ôm chặt lấy bả vai nhỏ xinh của Tiểu Ái, mắt y phiếm đỏ "Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi".
Phần vì sợ hãi, phần vì bị bóp chặt hai vai đến đau đớn, Tiểu Ái oà khóc nức nở:
-Chú...Chú là ai?
Thấy Tiểu Ái khóc, Hạ Huyền quên cả buông tay, bối rối ôm lấy Tiểu Ái mà không biết giải quyết sao.
Mọi người đang ngồi trong phòng thấy vậy nhanh chóng chạy ra. Tiểu Ái mở đôi mắt long lánh ngấn lệ nhìn một vòng, bé phân tích thât nhanh trong đầu " Bà lớn tuổi rồi sẽ không đánh nổi người này đâu", sau đó bé lại lia mắt nhìn người mặc áo trắng ngay gần, gương mặt hiền hoà, dễ mến. Không nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Ái liền tận dụng kĩ năng làm nũng của mình, mếu máo nhìn Tạ Liên cầu cứu:
-Anh đẹp trai ơi, cứu em với...Chú này...Chú này đáng sợ quá
-Chú này? - Mọi người cùng đồng thanh.
Hạ Huyền đưa tay sờ đống râu đang mọc lún phún ở cằm rồi u oán nhìn Hoa Thành. Chính tên kia đã bắt y ngày đêm cặm cụi làm việc nên mới thành như này. Nhưng tạm thời không tính sổ với hắn vội, Hạ Huyền nhìn Tiểu Ái nói:
-Gọi anh!
Tiểu Ái thông minh tuyệt đỉnh, nhân lúc Hạ Huyền bần thần đã lao thẳng về phía Tạ Liên, ôm cứng lấy chân y. Tiểu Ái sợ Hạ Huyền lắm, bé khẽ lí nhí gọi:
-Anh...anh
Lúc này Hạ Huyền mới hài lòng nở nụ cười mãn nguyện. Không hiểu sao vừa phút trước còn thấy ông chú này đáng sợ, thế mà bây giờ y nở nụ cười, Tiểu Ái lại thấy đẹp trai đến cực điểm. Bé cứ ngây ngẩn nhìn ông chú đồ đen mãi thôi.
Thủ tục nhận nuôi Tiểu Ái cuối cùng cũng xong. Mọi người cùng ngồi xe Hoa Thành trở về thành phố A. Tới nhà Hạ Huyền, Tiểu Ái vẫn chặt Tạ Liên không buông. Ông chú đồ đen này đẹp thì đẹp thật nhưng bé vẫn sợ lắm đó. Gương mặt kia không trêu được đâu. Tạ Liên dùng đủ mọi cách khuyên bảo, vỗ về nhưng Tiểu Ái vẫn nhất quyết mèo nheo không chịu. Ngay lúc bé tưởng bản thân thắng chắc rồi thì anh trai đồ đỏ dứt khoát túm bé ra khỏi Tạ Liên rồi quăng về phía Hạ Huyền nói " Quản người nhà mình cho tốt đi!" sau đó đạp ga đi thẳng.
Thấy bùa hộ mệnh đi xa, Tiểu Ái chỉ còn cách ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Hạ Huyền, để mặc y bế vào trong nhà.
——
Artist: QianZhi
Link: https://femmscs.lofter.com/post/1d07c529_1ca95a547
❤️ Reup with artist's permisssion❤️
❌HÃY LÀ NGƯỜI VĂN MINH - KHÔNG REUP KHO CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP❌
Author: Phảy
——
🌸Chương 1 ở đây nè
https://www.facebook.com/100003097796454/posts/3379430985503461/?extid=0&d=n
🌸Link chương 2 nè: https://www.facebook.com/100003097796454/posts/3425134200933139/?extid=0&d=n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro