Chương 8
Mặc dù Hoa Thần Vũ vẫn chưa thảo luận với cậu về buổi lễ, nhưng Mạnh Tử Khôn lại trằn trọc cả đêm.
Tâm trạng cậu hiện tại rất phức tạp, vừa kích động vừa vui mừng. Trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, rồi lại chẳng biết biểu đạt làm sao.
Cứ như vậy lăn qua lộn lại, một đêm không ngủ.
***
Đến lúc nên rời giường, Mạnh Tử Khôn vò vò mái tóc rối, bước xuống chuẩn bị đi rửa mặt.
Cả căn nhà vô cùng yên tĩnh. Phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, toàn bộ đều không có người.
Cửa phòng ngủ của Hoa Thần Vũ cũng khép lại, không một tiếng động.
Mạnh Tử Khôn do dự đứng trước cánh cửa đó hồi lâu. Cậu nhớ hôm qua Hoa Thần Vũ dậy sớm hơn mình, còn làm bữa sáng nữa. Vậy mà hôm nay đến giờ này anh ấy vẫn chưa thức sao?
Hay cứ làm điểm tâm trước đi, sau đó gọi anh dậy. Có khi vừa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn là anh tự tỉnh rồi.
Mạnh Tử Khôn vừa nghĩ vậy liền đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó vào bếp. Tìm trong tủ lạnh những nguyên liệu có thể dùng làm bữa sáng, chiên màn thầu ngập trong trứng, cậu phát hiện còn một túi xúc xích.
***
Đợi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi rồi, Mạnh Tử Khôn xoay người lại, phòng khách vẫn trống không.
"Lạ thật...". Hoa Thần Vũ còn chưa tỉnh sao?
Đứa nhỏ nhìn thời gian, không dậy nữa là không đến trường kịp đâu.
Thế là cậu liền chạy đến phòng Hoa Thần Vũ, tay đặt trên nắm đấm cửa, khe khẽ đẩy vào.
Rèm cửa không mở, cả căn phòng tối om. Trên giường, trong chiếc chăn ngổn ngang lại lộ ra một nhúm tóc đen, nhìn xa xa có chút manh.
Anh ấy còn chưa thức nữa...
Mạnh Tử Khôn rón ra rón rén đến bên giường. Cả người Hoa Thần Vũ đều cuộn trong chăn, đầu cũng vùi vào luôn, chỉ có một nhúm tóc nhỏ lọt ra ngoài.
Ngủ như vậy... không nghẹt thở sao?
Đứa nhỏ lo lắng nắm chăn, chậm chậm kéo xuống.
Sau đó, cậu thấy nửa khuôn mặt anh vùi trong gối, đang ngủ ngon lành.
Mạnh Tử Khôn ngồi xổm xuống, nghiêng người lại gần, liền cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ tấm chăn.
Đứa nhỏ bỗng thấy gương mặt khi ngủ của anh đặc biệt đáng yêu, khóe miệng cậu cong lên, bàn tay duỗi ra vỗ nhẹ lên chăn.
"Thầy, rời giường thôi.".
Hoa Thần Vũ căn bản không phản ứng. Mạnh Tử Khôn suy nghĩ một chút, tay hơi dùng sức.
"Không dậy nữa sẽ trễ đó.".
Cứ như vậy lay hết mấy lần, cảm giác người trong chăn bắt đầu nhúc nhích, Mạnh Tử Khôn lật đật rút tay về. Cậu thấy lông mày Hoa Thần Vũ nhăn lại, đôi mắt nhắm chặt, cuối cùng khuôn mặt cũng lộ ra.
Dáng vẻ khi ngủ cũng thật là... chẳng phòng bị gì cả.
Cảm giác còn mềm mềm manh manh gấp mấy lần bình thường...
Khi Mạnh Tử Khôn nhận ra điều này, cậu đã chăm chú nhìn Hoa Thần Vũ cả lúc lâu.
"Thầy, thức dậy đi, nên rời giường thôi!".
Hai tay Mạnh Tử Khôn lại hơi dùng sức lay người nọ.
Hoa Thần Vũ bị quấy nhiễu, mặc dù mắt vẫn không mở, nhưng đã bắt đầu kháng nghị.
"Ưm...". Thanh âm nho nhỏ phát ra nơi cổ họng... cứ như đang chịu oan ức ấy.
Anh vươn tay kéo chăn qua đầu.
"...". Mạnh Tử Khôn trợn tròn mắt.
Hoàn toàn không gọi anh dậy nổi!!!
Đứa nhỏ vò đầu bức tóc, cảm giác có chút sụp đổ.
Hơn nữa... anh anh anh anh anh... cũng quá manh rồi...
Không được! Không thể bị manh mê hoặc! Mạnh Tử Khôn nắm chặt nắm đấm, tự cổ vũ bản thân, sau đó ngồi lên giường, hai tay luồn vào trong chăn.
"Rời giường nào rời giường nào!".
Cứ lăn qua lăn lại như thế, Hoa Thần Vũ rốt cuộc cũng ngồi dậy.
Mạnh Tử Khôn nằm nhoài ra chăn, ngước cổ nhìn đối phương.
"...". Thầy Hoa hai mắt lim dim gật gù đầu, lại ngửa ra phía sau.
Thấy Hoa Thần Vũ mềm nhũn ngã vào trong chăn tiếp tục bất tỉnh nhân sự, Mạnh Tử Khôn hoàn toàn sụp đổ.
Chôn đầu trong chăn hồi lâu, Mạnh Tử Khôn thấy mình còn không đi nữa thì muộn mất.
Tiệm trà sữa có lẽ chẳng tới mức sa thải mình đâu, nhưng không thể đến trễ, sẽ bị trừ lương đó...
Nhưng Hoa Thần Vũ phải làm sao? Anh đến muộn... có khi còn rắc rối hơn mình nhiều.
Mạnh Tử Khôn tự rối rắm một hồi, bỗng nhận ra vấn đề.
Hoa Thần Vũ sao lại buông thả bản thân mà ngủ nướng... Hay sáng nay anh không có tiết?
Nghĩ tới đây, đứa nhỏ nhanh chóng tìm thời khóa biểu Hoa Thần Vũ từng cho mình.
Hôm nay đâu rồi... Quả nhiên, hôm nay thầy Hoa đến trưa cũng không có lớp.
Vậy nên... nãy giờ cậu lo lắng vô ích à???
Mạnh Tử Khôn dở khóc dở cười lắc đầu một cái, vẫn là mau đi làm thôi, cứ để Hoa Thần Vũ tiếp tục hẹn hò với Chu Công đi.
***
Xỏ giày vào, chuẩn bị mở cửa, đứa nhỏ bỗng quay đầu, nhìn về phía phòng anh.
Người nọ có lẽ vẫn còn ngủ...
Tại sao trong lòng cậu lại có chút ngứa ngáy?
Đứng sững nơi cửa cả nửa ngày, ma xui quỷ khiến thế nào, Mạnh Tử Khôn lại bước vào căn phòng đó.
Khung cảnh giống hệt như khi sáng cậu vào, chỉ có điều, người đang vùi trong chăn say ngủ kia, lần này lộ ra mấy ngón tay trắng mịn.
Mạnh Tử Khôn bước tới, muốn cầm tay đối phương nhét trở vào chăn.
Trong khoảnh khắc nắm lấy bàn tay kia, tim cậu bỗng đập liên hồi.
Cậu nhìn bàn tay mình đang nắm, lại nhìn nhúm tóc nhỏ lộ ra từ trong chăn.
Đứa nhỏ ngừng hô hấp, rồi lại từ từ thở ra.
Cậu chậm rãi kề môi lên những đầu ngón tay ấy.
Nụ hôn nóng bỏng rơi trên đầu ngón tay lạnh lẽo, hơi thở ấm áp thổi tan đi sự lạnh giá...
Nhiệt độ gò má cậu lại lập kỷ lục mới, Mạnh Tử Khôn khẽ véo nhẹ tay Hoa Thần Vũ, rồi nhét vào trong chăn.
Bầu không khí bỗng ngột ngạt lại nóng thêm, như một lồng hấp lớn, thúc giục cậu chạy đi.
Đứa nhỏ lo sợ rời khỏi phòng, nhưng lại vô cùng mãn nguyện, trở về với dáng vẻ như chưa có gì xảy ra.
Phần tình cảm đã bắt rễ từ lâu, như tìm được nguồn dinh dưỡng phong phú, nhanh chóng đâm chồi...
Cho những ai muốn biết thì cái bánh bạn Mạnh Tử Khôn làm nó thế này này (•ૢ⚈͒⌄⚈͒•ૢ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro