Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Nếu sau khi thức dậy, bạn phát hiện ngoài cửa sổ trời đang mưa, lựa chọn tốt nhất là gì?

Đương nhiên là tiếp tục trốn trong tấm chăn ấm áp thoải mái.

Nếu bên cạnh có thêm vòng tay của người bạn yêu nhất, vậy cơn mưa buổi sớm này sẽ chẳng còn buồn nữa.

Mạnh Tử Khôn cảm giác luồng gió lạnh thổi qua cánh cửa sổ đêm trước quên đóng. Cậu híp mắt nhìn sang. Rèm cửa nhẹ nhàng nhảy múa, tiếng mưa rơi tí tách cũng dần dần rõ ràng.

Đứa nhỏ muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, nhưng cậu vừa mới vươn mình đã bị ai kia dùng cả tay lẫn chân quấn lấy.

Hoa Thần Vũ chẳng tình chẳng nguyện, dán chặt lên người Mạnh Tử Khôn, không cho hơi ấm rời đi.

"Cửa sổ chưa đóng mà.". Mạnh Tử Khôn nhỏ giọng nói một câu, thanh âm mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh ngủ.

"Không cho đi.". Hoa Thần Vũ dụi đầu vào lưng đứa nhỏ, giọng điệu nơi cổ họng có chút lười nhác.

Mạnh Tử Khôn bất đắc dĩ cười cười, chỉ đành lấy chăn đắp kín cả hai lại, tránh cho bị cảm lạnh.

Cuộn trong tấm chăn ấm áp, Hoa Thần Vũ vẫn đang đuổi theo Chu Công. Đứa nhỏ nhắm mắt, ôm cục bông tròn mềm mại bên cạnh, cảm giác từng tế bào đều vô cùng hạnh phúc.

***

Cơn mưa nhỏ đến mười giờ thì ngừng lại. Ánh nắng chảy tràn bên cửa sổ, thậm chí còn có thể nghe tiếng chim hót lảnh lót ngoài trời.

Mạnh Tử Khôn chải tóc gọn gàng, ung dung bước vào phòng khách, lại nghe thấy có mùi khét.

"Ai dza...".

Từ trong bếp truyền đến thanh âm chán nản của Hoa Thần Vũ. Cậu vội vàng vào xem, phát hiện anh lại chiên trứng gà hỏng rồi.

Hoa Thần Vũ quay đầu, chân mày cùng khóe mắt đều rũ xuống, cực kỳ ủy khuất.

"Lại chiên khét mất rồi...".

"Không sao.". Mạnh Tử Khôn nhấc túi bánh mì bên cạnh lên: "Ăn cái này lót dạ trước, chốc nữa chúng ta ra ngoài ăn.".

Vừa cắn miếng bánh mì vừa lơ đãng cầm điều khiển TV chọn kênh, trên màn hình là cảnh một nhóm người đang thả diều, Hoa Thần Vũ nhìn chằm chằm hồi lâu, như nhớ ra gì đó.

"Khôn Khôn?".

"Hả?". Mạnh Tử Khôn ngậm miếng bánh mì thò đầu vào.

"Hôm nay khí trời tốt... Chúng ta đi thả diều nha?".

Đứa nhỏ nhớ lại lần trước cùng Hoa Thần Vũ đến công viên, lúc anh ngắm mấy người thả diều, đáy mắt tràn ngập mong đợi.

Đúng rồi, bản thân đã đồng ý với anh có cơ hội sẽ làm một con diều đi thả mà.

***

Mạnh Tử Khôn thuộc phái hành động lập tức tìm kiếm vật liệu để làm diều. Gần Nhạc viện có rất nhiều cửa hàng, muốn mua đồ họ cần cũng chẳng khó.

Mãi đến khi cả hai đầu đầy mồ hôi hoàn thành con diều hình thoi màu đỏ, đã là xế chiều.

"Lần này vật liệu không đủ, chỉ có thể làm như vậy thôi.". Mạnh Tử Khôn giơ diều lên, tuy hơi đơn giản nhưng ít nhất là do mình làm.

"Vậy chúng ta sẽ đi thả ngay bây giờ chứ?". Hoa Thần Vũ chẳng chờ nổi nữa.

Trung tâm khu chung cư có một quảng trường nhỏ hình tròn. Hai người hùng hùng hổ hổ chạy đến đó, tra điện thoại hết nửa ngày, nắm rõ các bước để diều thành công bay lên, rất nhanh trên bầu trời chung cư xuất hiện một con diều màu đỏ.

"Có thể bay cao hơn chút không?".

Hoa Thần Vũ ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng hào hứng.

Mạnh Tử Khôn cẩn thận buông dây cho diều lên cao thêm chút. Trong sân, trẻ con cùng người già đều bị họ hấp dẫn, ai ai cũng nhìn lên trời.

"Thầy, anh tới thử đi.". Đứa nhỏ đem dây cho Hoa Thần Vũ, đối phương cười cực kỳ đáng yêu nhận lấy, mắt chẳng thèm chớp nhìn chằm chằm bầu trời, đưa diều tiếp tục lên cao.

Một người phụ nữ trung niên dẫn theo nhóm bạn nhỏ đến quảng trường, thấy Hoa Thần Vũ cùng Mạnh Tử Khôn đang thả diều, cô liền bắt đầu kể về những con diều cho đám nhỏ nghe.

Mạnh Tử Khôn vốn đang thưởng thức góc nghiêng thần thánh của Hoa Thần Vũ, chợt nghe phía sau có tiếng líu ríu líu ríu, phát hiện cô giáo đang dạy nhóm bạn nhỏ DIY diều, trên tờ giấy trắng tinh vẽ lên những hình mà mình thích.

"Thầy, anh xem bên kia.". Đứa nhỏ vỗ vỗ vai Hoa Thần Vũ, ra hiệu anh nhìn sang đám trẻ.

Mười phút sau, Mạnh Tử Khôn và Hoa Thần Vũ cũng gia nhập nhóm bạn nhỏ DIY diều.

Ngồi xổm trên đất cầm bút vẽ đăm chiêu nhìn tờ giấy trắng, Hoa Thần Vũ nhíu mày, chẳng biết đang suy tư chuyện gì.

Mạnh Tử Khôn thấy anh vẫn chưa đặt bút liền đến bên cạnh, chớp chớp mắt.

"Thầy, anh muốn vẽ cái gì vậy?".

"Ừm... Anh vẽ xong sẽ cho em coi.". Hoa Thần Vũ nở nụ cười thần bí.

Mạnh Tử Khôn cũng tặng anh nụ cười ngây ngô. Chẳng biết thầy Hoa sẽ vẽ ra tác phẩm kinh thiên động địa nào đây, dù sao ở phương diện nghệ thuật anh có thiên phú như thế... Nói không chừng vẽ vời cũng là thế mạnh của anh.

Nhưng năm phút sau, Mạnh Tử Khôn nhìn thành phẩm của Hoa Thần Vũ, quả thật mở mang tầm mắt...

"Anh vẽ... nhị sư huynh.". Thầy Hoa bĩu môi, giơ tờ giấy lên, trên đó xuất hiện một con heo đặc biệt xấu, lỗ tai đặc biệt lớn, thân hình đặc biệt nhỏ, tay ngắn đến mức không thấy đâu, còn cầm một cây đinh ba chín răng, trên mặt có hai cái lỗ.

"... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!". Mạnh Tử Khôn không nhịn được cười to.

Cậu thật chẳng ngờ... sở đoản của Hoa Thần Vũ lại đoản tới vậy...

"Em cười cái gì? Anh không biết vẽ...". Thầy Hoa giật lại kiệt tác của mình, mắt liếc đứa nhỏ cười đến chẳng ngậm miệng lại được.

"Em thấy rất đáng yêu mà.". Mạnh Tử Khôn vươn tay tóm bức tranh nhị sư huynh, cẩn thận gấp lại. Cậu phải đem về sưu tập.

***

Dành cả buổi chiều chơi với đám nhỏ, bụng đã đói đến cồn cào. Hai người tay nắm tay lên lầu.

Lúc đang lo lắng bữa tối định mua thức ăn ngoài hay là ra ngoài ăn, điện thoại Hoa Thần Vũ và Mạnh Tử Khôn không hẹn mà cùng vang.

Cả hai liếc nhìn nhau, tìm điện thoại bắt máy.

Mười phút sau.

"Anh em bảo em về nhà.".

"Cha anh bảo anh về nhà.".

Hoa Thần Vũ nhìn đứa nhỏ một mặt kinh ngạc, vươn tay vỗ vỗ bả vai đối phương.

"Có phải bảo em tham gia tiệc rượu gì không?".

Mạnh Tử Khôn mắt mở to, sau đó gật đầu như bằm tỏi.

"Đúng...".

"Vậy chúng ta gặp nhau trong tiệc rượu.". Hoa Thần Vũ nghiêng đến kề sát vào đứa nhỏ: "Chỉ tách ra mấy tiếng thôi, chốc chốc liền có thể gặp mà.".

Mạnh Tử Khôn ôm eo Hoa Thần Vũ, thầm nhủ thầy cậu quả thật nghe lời đoán ý, biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Cậu hôn lên trán Hoa Thần Vũ, lại dùng sức ôm đối phương thêm một lúc.

Vậy thì đợi lát nữa gặp đi, Thần Vũ của em...

***

Trong giới kinh doanh, loại tiệc rượu quy mô lớn này đếm không xuể. Khách mời lui tới đều đã quen mặt nhau cả, thường tụ thành nhóm tán gẫu uống rượu, chuyện trò vui vẻ.

Hoa Thần Vũ sửa sang lại cà vạt, nhìn quanh bốn phía.

Đoán chừng Mạnh Tử Khôn nên đến rồi nhỉ?

Khu đồ lạnh luôn luôn là nơi anh càn quét trước hết. Hoa Thần Vũ vừa tùy ý "lái xe" đến chỗ bánh gato vừa chào hỏi những cô gái đi lướt qua mà anh căn bản chẳng quen biết, nói tóm lại vẫn phải giữ phép lịch sự. Anh chăm chú nhìn khối bánh ngọt được điểm tô bằng dâu tây, mới chuẩn bị bắt đầu ăn đã có người chặn trước mặt.

"Thầy Hoa?". Mạnh Tử Thạc cầm ly champagne: "Thật khéo, lại gặp được anh ở đây.".

Rất lâu rồi chưa thấy vị này, Hoa Thần Vũ hơi ngẩn ngơ, nhưng anh lập tức nở nụ cười.

"Đã lâu không gặp.".

"Hôm nay anh... là tiểu Hoa tổng à?". Đối với tiểu Hoa tổng đêm đó ở Malaysia, Mạnh Tử Thạc thật rất khó quên. Cậu nâng ly champagne, khóe môi cong cong.

"Ha ha ha, hôm nay tôi là Hoa Thần Vũ.".

Lẹ tay lẹ chân nhấc khay bánh gato lên, đôi mắt Hoa Thần Vũ híp lại thành vầng trăng: "Xin lỗi, không tiếp cậu được.".

Muốn cứ vậy mà đánh bài chuồn, Hoa Thần Vũ vừa lách qua đã suýt đụng vào một người.

Anh giơ khay bánh lên sợ làm bẩn đồ đối phương, vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Vu Điềm.

"Hoa Hoa?". Vu Điềm mặc một bộ âu phục chạm bạc, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt.

"Sao anh cũng ở đây?". Nói xong câu đó, Vu Điềm liền nhớ ra, gật gật đầu. Dù sao Hoa Thần Vũ cũng là đại thiếu gia tập đoàn giáo dục Hoa thị mà.

"Hôm nay gặp toàn người quen, ha ha ha.". Đôi mắt Hoa Thần Vũ ngập ánh sao: "Tôi muốn tìm Khôn Khôn, hẹn gặp lại.".

Anh vòng qua Vu Điềm muốn lủi đi. Mạnh Tử Khôn như đã đứng đó chờ anh, nhẹ nhàng tựa vào vách tường, nghiêng đầu, tóc được tạo hình vô cùng soái. Đứa nhỏ nở nụ cười thỏa mãn, chờ Hoa Thần Vũ chạy vào vòng tay mình.

Mạnh Tử Thạc đến bên cạnh Vu Điềm. Cả hai liếc nhìn nhau, ánh mắt lại rơi trên người cặp đôi nơi góc tường.

Hoa Thần Vũ vươn tay vuốt gò má Mạnh Tử Khôn.

"Em tới rồi.".

Thời gian vẫn chưa tính là quá lâu.

Mạnh Tử Khôn nở nụ cười ngoan ngoãn.

"Chúng ta đi thôi.".

Nói rồi cậu nắm tay anh, bước chân tăng tốc, bắt đầu chạy trốn.

Giống như lần trước, đứa nhỏ kéo anh xuống từ trên sân khấu, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, chạy ra khỏi đại sảnh.

Hoa Thần Vũ cười rất vui vẻ. Nhịp tim đập dần dần nhanh hơn...

Anh không thấy những cặp mắt kinh ngạc của người xung quanh hướng về phía mình, chỉ đơn giản muốn cùng Mạnh Tử Khôn chạy trốn...


DIY: do it yourself.

Mời mọi người chiêm ngưỡng kiệt tác của thầy Hoa :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro