Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Mạnh Tử Thạc đi ăn lẩu hai người mà còn đặt phòng riêng, Mạnh Tử Khôn trợn trắng mắt...

Nhìn thịt rau muôn hình muôn dạng trên bàn, đứa nhỏ quả thật thấy có chút đói bụng. Mặc kệ anh trai còn ngồi phía đối diện, cậu nhanh chóng bắt đầu gắp ăn.

Mạnh Tử Thạc đặt đũa xuống: "Anh thấy em vừa từ Mộng Chức Âm đi ra, sao vậy, đến phỏng vấn à?".

Mạnh Tử Khôn nhai thịt.

"Đúng vậy.".

"Công ty này mới thành lập không lâu, tuy chưa ra nhiều tác phẩm lắm nhưng thực lực của ông chủ rất mạnh, đoán chừng nếu muốn thành danh cũng không khó.". Mạnh Tử Thạc xoa cằm suy tư: "Là thầy Hoa đề cử em đi phỏng vấn sao?".

"... Sao cái gì anh cũng biết thế? Thật phiền.". Đứa nhỏ tức giận trề môi.

"Ha ha ha, lần mọi người đi Malaysia, ông chủ Vu của Mộng Chức Âm cũng đến. Anh với anh ta tuy chẳng quen biết, nhưng anh cảm giác người này rất có năng lực.".

Càng nghe càng không hiểu mấy mối quan hệ rối rắm này, Mạnh Tử Khôn chống cằm, vừa ăn vừa híp mắt thành hình bán nguyệt.

"Thầy Hoa quả thật rất để tâm đến em. Em cũng nên cố gắng nỗ lực, đừng khiến thầy ấy lo lắng.".

"Hôm nay anh nói chuyện kỳ quái thật.". Mạnh Tử Khôn ghét bỏ: "Y chang cha.".

Mạnh Tử Thạc thả vào nồi chút rau thịt.

"Chẳng qua anh thấy mình tính tình trẻ con vậy là đủ rồi, không muốn níu kéo vài việc nữa. Em ở bên cạnh thầy Hoa anh rất yên tâm. Làm anh trai, anh hi vọng em sẽ sống thật tốt, nếu sau này có yêu cầu gì, Mạnh gia vẫn luôn giúp đỡ em.".

Mạnh Tử Thạc hiếm khi nói với cậu những lời xuất phát từ đáy lòng như thế. Có mấy lần anh muốn nói nhưng đều bị cậu lơ đi...

Mạnh Tử Khôn bỗng trầm mặc, khoảnh khắc đó... cậu chân thật cảm nhận được sự quan tâm của người nhà.

Đứa nhỏ chậm rãi nâng ly, đôi mắt đảo qua đảo lại.

"Tôi... có thể nhờ anh một chuyện không?".

Mạnh Tử Thạc còn tưởng cậu muốn mời rượu, suýt chút cũng nâng ly theo.

"Chuyện gì?".

Mạnh Tử Khôn suy nghĩ hồi lâu, như đã hạ quyết tâm, đôi mắt sáng rực.

"Anh có thể... cho tôi mượn chút tiền không?".

Mạnh Tử Thạc thấy ánh mắt em trai chẳng hề xa cách lạnh lùng như trước đây, giọng điệu nhờ vả cũng thể hiện sự tin cậy với người thân, lập tức nở nụ cười.

"Có thể chứ. Nhưng mà cha đã để lại cho em 10% cổ phần, thật ra em không cần mượn anh đâu.".

Đứa nhỏ chọt chọt thịt trong mâm.

"À... Cổ phần gì đó tôi cũng chẳng dùng được, hay là anh cứ giữ đi. Tôi muốn vay anh chút tiền, sau này sẽ trả lại.".

"Em muốn làm gì?". Mạnh Tử Thạc bỗng nhiên hứng thú, dù sao cậu cũng là con trai Mạnh gia, nói không chừng sẽ có đầu óc buôn bán.

Mạnh Tử Khôn chớp mắt.

"Gây dựng sự nghiệp.".

***

Vào giờ phút này, Hoa Thần Vũ đang ở nhà.

Anh từ phòng bếp chạy ra, tay bưng hoa quả đã được rửa sạch, bước chân lảo đảo suýt chút ngã xuống ghế sô pha.

Điện thoại rung rung, anh cầm lên xem, là mẹ kế gọi tới.

Sau khi thăm hỏi vài câu đơn giản, mẹ kế bảo anh về nhà chơi mấy ngày.

"Tinh Tinh rất nhớ con, dù sao trường con vẫn còn trong kì nghỉ, về chơi ít hôm đi.".

Hoa Thần Vũ gặm táo cân nhắc. Về nhà cũng không phải không được, nhưng mà nhất định phải dẫn theo Mạnh Tử Khôn ...

Anh quả thật chẳng có vấn đề gì, nhưng cậu chắc chắn sẽ không đồng ý ở lại một mình đâu...

Cúp máy xong, Hoa Thần Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Chẳng biết Mạnh Tử Khôn phỏng vấn thế nào rồi...

Anh đang tự hỏi xem có nên gọi cho đứa nhỏ hỏi thăm chút không, điện thoại liền rung lên lần nữa.

Anh đành đặt quả táo đã cắn được phân nửa lên bàn trà, mắt liếc sang thông báo trên màn hình.

Là Vu Điềm.

Chắc cậu ấy muốn báo tình hình phỏng vấn của Mạnh Tử Khôn đây.

Hoa Thần Vũ lập tức nhận điện thoại.

Giọng Vu Điềm ở đầu bên kia nghe có vẻ rất vui.

"Hoa Hoa, ăn cơm chưa?".

"Vẫn chưa...". Đối phương vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, Hoa Thần Vũ trả lời theo bản năng, tâm tư liền bay đâu mất.

"Gần trường anh mới mở một tiệm bánh bao chiên, chẳng phải anh đặc biệt thích ăn món đó sao, muốn cùng đi không?".

... Cái quỷ? Lẽ nào cậu ta phi ngựa đến đây, sao còn biết gần trường có tiệm ăn mới mở chứ?

"Nhưng tôi mới vừa ăn trưa...". Bữa trưa thật ra là mì gói.

"Mấy cái bánh bao thôi mà, sức chiến đấu của anh tôi còn không biết sao?". Vu Điềm tiếp tục dụ dỗ: "Anh ở nhà à? Tôi lái xe đến đón anh!".

Hoa Thần Vũ đấu tranh tư tưởng hết một phút, đương nhiên trong lúc anh lẩm bẩm hoàn toàn chẳng nhận ra Vu Điềm còn đang nghe.

"Được rồi. Tôi xỏ giày xuống.".

Tiện thể hỏi thăm Vu Điềm chuyện phỏng vấn của đứa nhỏ đi.

Thầy Hoa yên tâm an ủi bản thân như vậy, vừa cắn táo vừa bước ra cửa.

***

Vu Điềm hình như ở gần đây, rất nhanh chiếc Porsche đã xuất hiện trước cổng chung cư. Hoa Thần Vũ mở cửa ngồi vào ghế phụ, động tác thuần thục.

Anh ăn mặc vô cùng tùy ý, cảm giác chỉ là bộ quần áo ở nhà.

Vu Điềm nhìn anh cười cười, bắt đầu xoay vô lăng.

"Tôi thấy cậu rảnh rỗi thật, ban ngày còn lái xe đi chơi.". Hoa Thần Vũ lười biếng tựa vào ghế: "Làm ông chủ rồi quả nhiên khác hẳn.".

"Sao bì được với anh, 1 năm nghỉ 4 tháng.".

"Lúc không nghỉ tôi còn phải giáo thư dục nhân đó!".

"Ha ha ha, thầy Hoa dạy tốt như vậy, đã sớm trở thành giáo viên ưu tú rồi nhỉ?".

"Hừ! Vẫn chưa...".

Hoa Thần Vũ híp mắt cười vui vẻ.

Anh rất thích cảm giác này, vừa tán gẫu vừa đấu võ mồm, vô cùng thoải mái...

***

Tiệm bánh bao chiên do mới khai trương nên còn được giảm 10%. Hoa Thần Vũ vừa thấy giảm giá liền rất hài lòng, còn gọi nhiều thêm mấy phần, đem về buổi tối ăn.

Đúng là... chẳng biết từ lúc nào đã nuôi thành thói quen ăn xong còn muốn mua về cho Mạnh Tử Khôn.

Hoa Thần Vũ cắn đũa, đắc ý chấm tương. Vu Điềm phía đối diện đẩy hộp giấy ăn qua.

"Đúng rồi Điềm Điềm, hôm nay Tử Khôn phỏng vấn thế nào?". Hoa Thần Vũ ngẩng đầu, thật lòng hỏi.

"Tôi giao cậu ấy cho tổng giám nghệ sĩ rồi. Công ty gần đây muốn nâng đỡ một nhóm thần tượng nam, xét điều kiện của cậu ấy, cứ lập tức vào huấn luyện là được.". Bộ dạng Vu Điềm kiểu anh cứ yên tâm giao cho tôi.

Hoa Thần Vũ có chút khó hiểu.

"Nhóm nam?".

"Đúng vậy, kiểu thực tập sinh, bốn người một nhóm.". Vu Điềm gắp một khối bánh bao: "Bây giờ kiểu đấy nhanh nổi lắm.".

Trong đầu hiện ra hình ảnh nhóm thần tượng mà đám nữ sinh hay theo đuổi, Hoa Thần Vũ hơi bĩu môi.

"Mạnh Tử Khôn sẽ chẳng muốn cái đó đâu.".

"Hả?". Vu Điềm nghiêng đầu, nghe anh nói như vậy liền thoáng mờ mịt.

"Cậu ấy chỉ muốn hát thôi.". Hoa Thần Vũ nhẹ nhàng buông lời, đáy mắt ánh lên nét dịu dàng.

***

Mạnh Tử Khôn bận rộn cả ngày mới về đến nhà.

Cậu không thể chờ nổi nữa, rất muốn lập tức chia sẻ với Hoa Thần Vũ tin tốt mình vừa nhận được, cả về kế hoạch tương lai đầy triển vọng ấy.

Mở cửa ra, cậu chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nằm trên sô pha kia đâu. Rèm cửa sổ nơi ban công bay phấp phới, trong phòng thoang thoảng hương gió ấm áp.

Đứa nhỏ bình tĩnh đi về phía ban công.

Hoa Thần Vũ ngủ thiếp trên bàn kính, dùng tay làm gối, khuôn mặt thanh tú trông rất an nhàn, thật khiến người khác không đành lòng đánh thức anh.

Mạnh Tử Khôn cong môi, bước chân nhẹ hơn một chút.

Cậu đang nghĩ xem có nên lấy gì đó khoác thêm cho Hoa Thần Vũ không, hay cứ dứt khoát bế anh đặt lên sô pha đi.

Mạnh Tử Khôn ngồi xổm bên cạnh bàn. Dáng vẻ Hoa Thần Vũ lúc ngủ chẳng chút phòng bị, y hệt trẻ con. Cậu rất không nỡ quấy rầy mộng đẹp của anh.

Mạnh Tử Khôn đấu tranh tư tưởng một phen, vẫn là quyết định luồn tay qua hông đối phương, bế anh lên.

"A?".

Hoa Thần Vũ bị động thái của cậu đánh thức rồi.

Anh cảm giác có ai đó từ phía sau ôm ngang người, cũng không giãy dụa, tùy ý để đối phương bế vào nhà.

Vươn tay dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, toàn thân anh chìm trong chiếc sô pha mềm mại.

Cả hai dịu dàng môi kề môi.

Nghe thấy mùi hương trên người đứa nhỏ, Hoa Thần Vũ híp mắt lại, vui vẻ ôm cổ Mạnh Tử Khôn.

"Em về rồi đây.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro