Chương 7
Hoa Thần Vũ quả thật là vừa được gợi ý. Chính vì rất xem trọng lời đề nghị của Triệu Thiên Vũ nên đến tận bây giờ vẫn chưa quyết định được phải hát bài gì. Nếu hợp xướng... quả thật sẽ rất đặc sắc, nhưng mà...
"Hợp xướng thì nên hát bài nào, hơn nữa tìm được người cùng hợp xướng cũng rất khó...".
Hoa Thần Vũ phiền muộn mặt đối mặt với Trịnh Nam. Đối phương tay nâng một cái tách, bộ dạng "riết rồi thành quen" nhìn Hoa Thần Vũ híp mắt bĩu môi.
"Tôi nói, không phải chỉ là buổi văn nghệ trong trường thôi à? Cậu xoắn thế làm gì?".
Nhà chế tác cảm thấy ở trường thì biểu diễn sao mà chẳng được, cũng có phải phát hành album đâu, không cần tích cực thế.
"Chính vì biểu diễn ở trường nên tôi càng phải làm gương chứ.". Hoa Thần Vũ mở to mắt, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Nam ca, anh nghĩ giúp tôi đi.".
"Song ca tình ca, thế nào?".
Bỗng đâu giọng một cô gái vang lên.
Hoa Thần Vũ nhận ra cô, là bartender mới của quán bar, Tử Diên.
"Ha ha. Còn song ca, sao không bẻ thành ương ca luôn đi?". Trịnh Nam cảm thấy suy nghĩ này có chút buồn cười.
Tử Diên lại không nghĩ vậy: "Để tạo bất ngờ! Nếu không, chỉ một người đứng trên sân khấu sẽ rất nhàm chán.".
Trịnh Nam rất muốn nói, đó là vì cô chưa thấy Hoa Thần Vũ biểu diễn trên sân khấu thôi, một mình anh ta cũng đủ gánh cả bài rồi.
Tuy nhiên, Hoa Thần Vũ lại có hứng thú với đề nghị của Tử Diên. Quả đầu nhỏ kề lại gần, bộ dạng khiêm tốn cần thỉnh giáo: "Vậy cô nói xem hát gì thì tốt?".
Bartender chớp mắt: ""Em đừng nhớ đến tôi" đi, thấy sao?".
"Ha.". Trịnh Nam không nhịn được phì cười: "Song ca tình ca, lại còn chia tay?".
Hoa Thần Vũ cũng thấy hơi hoang mang: "Bài hát đó... làm sao song ca? Một người hát là được rồi mà...".
"Nhưng tôi cảm thấy có thể đó. Nếu là cậu hát, nhất định lại trở thành bài kinh điển của trường cho xem.". Trịnh Nam bỗng tự nhiên nhảy vào tung hứng, vỗ vai Hoa Thần Vũ, ý vị thâm sâu.
Mà Hoa Thần Vũ lúc này vẫn còn đang mơ màng: "Hả???".
"Bây giờ quan trọng là tìm ra người song ca với anh.". Tử Diên khoác lên bả vai còn lại của Hoa Thần Vũ: "Ngũ âm của tôi không hoàn hảo, không giúp anh được.".
Hoa Thần Vũ quay sang nhìn Trịnh Nam.
"Đừng nhìn tôi, tôi không lên sàn tám trăm năm rồi.". Trịnh Nam nhanh nhanh xua tay, ánh mắt lia về phía Mạnh Tử Khôn đang ôm micro trên sân khấu.
"Nam ca~". Hoa Thần Vũ chuẩn bị bật chế độ làm nũng, liền bị Trịnh Nam đẩy ra, xoay ghế một phát, chỉ về phía sân khấu.
"Cậu thấy đứa trẻ kia thế nào?".
***
Hoa Thần Vũ quan sát Mạnh Tử Khôn.
Luồng sáng mờ ảo ánh trên đỉnh đầu đứa nhỏ. Mạnh Tử Khôn hơi ngẩng đầu, miệng kề vào micro, thanh âm trầm thấp tựa sương khói chậm rãi ngân lên, trong khoảnh khắc đã xây nên không gian chỉ thuộc về mình cậu.
Có lẽ bài hát này là do vị khách nào đó yêu cầu.
Tuy rằng là một ca khúc bi thương, nhưng thiếu niên dùng thanh âm độc tôn của mình mà hát, lại họa lên một phiên phong tình. Nhắm mắt lại, không thấy những đường nét non nớt kia, chỉ còn là nỗi đau khi tình cảm bị tổn thương, lớn tiếng dùng giọng hát bộc lộ nỗi niềm người lãng tử, đau đến nao lòng...
Rơi lệ nói lời chia tay...
Hoa Thần Vũ lại ngốc ra. Bài hát này so với "Hồi Ký Lưu Lạc" mà Mạnh Tử Khôn từng hát, hoàn toàn khác nhau.
Thứ duy nhất không đổi... chính là tình cảm đong đầy tâm can ấy...
Có thể Mạnh Tử Khôn thật sự trời sinh là để ca hát. Nhưng vận mệnh lại trêu đùa cậu, khiến cậu còn nhỏ như vậy đã trải qua những biến động này...
***
Biểu diễn vừa kết thúc, Hoa Thần Vũ là người vỗ tay đầu tiên, nhìn đứa nhỏ đứng dậy cúi người, bước xuống sân khấu đến bên cạnh anh.
"Thầy Hoa, vừa rồi em hát được 100 điểm không?".
Đứa nhỏ cong môi nở nụ cười đáng yêu, như đang đòi phần thưởng.
Hoa Thần Vũ ngồi trên ghế, xoay trái xoay phải mấy vòng, đôi mắt cong cong thành vầng trăng lưỡi liềm: "Ừm... vẫn chưa được đâu.".
Ánh mắt Mạnh Tử Khôn lập tức thay đổi, coi bộ ủy khuất vô cùng.
"Vậy em sẽ tiếp tục nỗ lực.".
"Ha ha ha ha ha!". Hoa Thần Vũ vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu Mạnh Tử Khôn ngồi bên cạnh mình: "Vậy thì tôi vẫn sẽ chờ, chờ đến ngày em đạt 100 điểm!".
***
Cả hai ở lại quán bar đến hơn mười giờ mới đứng dậy về nhà.
Hoa Thần Vũ ngậm bàn chải đánh răng, tâm trí suy nghĩ về lời đề nghị của Trịnh Nam và Tử Diên. Song ca tình ca... hát với Mạnh Tử Khôn... Nghe có vẻ không tệ. Chỉ là chẳng biết đứa nhỏ này có đồng ý không đây.
Hoa Thần Vũ từ phòng vệ sinh thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Tử Khôn đang ngồi uống nước trên ghế sô pha.
Đứa nhỏ chú ý tới ánh mắt anh, sợ đến nước cũng không dám nuốt xuống.
Thế là, một người miệng đầy bọt, một người ngậm bụm nước, cứ vậy nhìn nhau nửa phút.
"Phụt!!!". Hoa Thần Vũ vội phun đống bọt trong họng mình ra, cấp tốc lau khô miệng, xoay người lại đã thấy Mạnh Tử Khôn nuốt nước xuống rồi.
"Em làm gì thế?!? Tôi đáng sợ như vậy sao?!? Ha ha ha ha ha ha...".
Hoa Thần Vũ một khi cười lên là không tự chủ được, còn đặc biệt cho phép mình buông thả, lúc thì "ha ha ha" lúc thì "hi hi hi". Mặc dù như vậy rất đáng yêu, nhưng Mạnh Tử Khôn vẫn lo có khi nào anh không để ý đập đầu vào đâu đó ấy chứ...
"Thầy, thầy... thầy đừng cười em nữa mà...". Mạnh Tử Khôn lấy tay che mắt, gò má cũng nóng lên.
"Ha ha ha ha! Không có, tôi chỉ cảm thấy em rất dễ thương. Ha ha ha ha ha...".
***
Mười phút sau, Hoa Thần Vũ rốt cuộc cũng rửa mặt xong xuôi, đi đến trước mặt Mạnh Tử Khôn.
"Ở trường tôi tổ chức buổi lễ văn nghệ, có hứng thú không?". Giọng điệu dụ dỗ trẻ con.
Mạnh Tử Khôn thụ sủng nhược kinh, chớp mắt: "Có có có.".
"Nhanh vậy đã đồng ý rồi? Ừm, vậy ngày mai chúng ta chọn bài hát đi.". Hoa Thần Vũ vô cùng hài lòng, vô thức gật gù cái đầu.
Mạnh Tử Khôn tiếp tục chớp mắt: "Chúng ta?".
"Đúng vậy, tôi với em song ca.". Hoa Thần Vũ hào hứng chớp mắt theo.
***
Lần này Mạnh Tử Khôn chẳng biết nói gì nữa.
Từ tận đáy lòng, cậu vẫn có một bí mật chưa kể với Hoa Thần Vũ.
Rất lâu trước đây, cậu từng nghe Hoa Thần Vũ hát, trên một sân khấu lớn, hát ca khúc của chính mình, bài hát không ai hiểu...
Tuy thời gian chỉ bằng một ca khúc, nhưng lại khiến Mạnh Tử Khôn khắc sâu trong đầu.
Hiện tại, cậu thật sự có cơ hội song ca với Hoa Thần Vũ...
Là mơ à?
ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro