Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Sau khi Vu Điềm rời đi, Hoa Thần Vũ một mình ngồi ngẩn người.

Đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ. Anh dùng tay che mặt, tuyệt vọng nằm nhoài trên bàn.

Xem ra... thời gian thật sự sẽ thay đổi một người.

Tuy Vu Điềm vẫn khiến anh chìm đắm trong sự ôn nhu, nhưng dù sao cậu đã trưởng thành, đã hiểu được đâu lợi đâu hại. Cậu ấy muốn thế nào, Hoa Thần Vũ đều hiểu...

Ở vài phương diện, Vu Điềm đối với anh mà nói chẳng xa lạ gì. Lúc trước ở bên nhau, việc nên hay không nên họ đều làm cả rồi. Cũng tính là gì đâu?

Nhưng mà... Hoa Thần Vũ cảm thấy có lỗi với Mạnh Tử Khôn... Rõ ràng đã bảo phải giúp đứa nhỏ, rốt cuộc tại sao lại trở thành chuyện tổn thương đến cậu ấy?

Xe của Vu Điềm còn đậu dưới lầu không?

Bây giờ đuổi theo... còn kịp chứ?

Hoa Thần Vũ nâng chiếc ly trên bàn, một hơi uống cạn rượu đỏ bên trong.

***

Dưới lầu.

Vu Điềm ngồi trong xe đang định đạp ga lái về nhà, chợt thấy nơi hành lang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Là Hoa Thần Vũ.

Anh thật sự chạy xuống?

Vu Điềm hơi ngạc nhiên.

Mạnh Tử Khôn kia... rốt cuộc là người thế nào? Có thể khiến Hoa Thần Vũ vì cậu ta mà làm đến bước này?

Hoa Thần Vũ quan sát xung quanh mấy lần, ánh mắt phát hiện chiếc xe Vu Điềm, liền bước nhanh đến.

Mở cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế, Hoa Thần Vũ đặt hai tay lên đùi, quay đầu nhìn Vu Điềm.

"Đi thôi.".

Vu Điềm ngẩn người.

"Anh nghĩ kĩ rồi?".

"Ừ.". Hoa Thần Vũ ôn nhu trả lời: "Dù sao đối tượng là cậu... Tôi không tủi thân.".

Ông chủ Vu nhìn chằm chằm thầy Hoa thật lâu, khởi động xe.

Điện thoại trong túi rung lên, Hoa Thần Vũ lấy ra xem, là Mạnh Tử Khôn gọi tới.

"Alô?". Chẳng biết đứa nhỏ này có chuyện gì, bây giờ cậu ấy hẳn nên cùng Chung Dịch Hiên ở biệt thự chơi mới phải. Hoa Thần Vũ hỏi thăm, ánh mắt lơ đãng liếc ra bên ngoài.

Mạnh Tử Khôn đang đứng nơi hành lang, bên cạnh là vali hành lý của cậu. Cậu cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về hướng Hoa Thần Vũ và Vu Điềm...

Xe Vu Điềm đã mở máy. Hoa Thần Vũ cứ cầm điện thoại như vậy, không nói nổi lời nào, cố gắng thét lớn với đứa nhỏ.

Porsche đã chạy mất. Mạnh Tử Khôn chợt nghe trong điện thoại phát ra âm báo máy bận.

Cậu trơ mắt nhìn Hoa Thần Vũ cùng nam nhân khác rời đi trước mặt mình...

***

"Vừa nãy là Mạnh Tử Khôn?".

Vu Điềm vừa lái xe vừa hỏi, cảm giác Hoa Thần Vũ ngồi bên cạnh đang vô cùng bối rối.

"Đúng...". Hoa Thần Vũ hiện tại cực kỳ muốn phi ra khỏi xe.

"Ha ha.". Vu Điềm rẽ qua giao lộ phía trước: "Hoa Hoa, anh cũng thật ngốc.".

"Hả?". Hoa Thần Vũ chẳng hiểu Vu Điềm sao bỗng nói như vậy.

"Anh nên mừng vì tôi là người tốt đi.". Lời nói của Vu Điềm mang theo ý cười: "Nhưng mà... bây giờ tôi chưa muốn đưa anh về, chúng ta đến chỗ cũ.".

Hoa Thần Vũ chớp chớp mắt, anh nhìn góc nghiêng tuấn tú của Vu Điềm, trong lòng mờ mịt lại luống cuống.

***

Xe dừng bên một cây cầu.

Hoa Thần Vũ nhảy khỏi ghế phụ, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy bên dưới. Hình như lâu lắm rồi anh không tới nơi này, trừ phi đi ngang qua, còn lại anh chưa từng chủ động đến đây.

Đứng trên cầu có thể nhìn ngắm con phố thương mại ở bờ bên kia. Hoa Thần Vũ hồi tưởng lại, trước đây cứ sau chín giờ tối, con đường đấy cách mỗi tiếng đồng hồ sẽ bật đèn neon một lần. Ban đầu chỉ là những hoa văn đơn giản, sau đó có vài người mua lại, thế là cứ hiển thị những nội dung mà họ muốn.

Nhưng sau khi phố thương mại này cải cách, quản lý không còn ở đó nữa, đèn neon cũng đã lâu chưa xuất hiện rồi.

Vu Điềm đạp lên bậc thang, tay vịn lan can. Hoa Thần Vũ đứng bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn ngắm bên kia bờ.

"Anh còn nhớ đèn neon của hai chúng ta không?".

Hoa Thần Vũ gật gật đầu, ánh mắt ảm đạm đi.

"Nơi này lâu lắm rồi không bật.".

"Sao anh biết hiện tại nó không thể bật nữa?". Giọng điệu Vu Điềm vô cùng thần bí. Cậu nhìn xuống cổ tay: "Sắp một giờ rồi.".

Hoa Thần Vũ hờ hững nhìn bờ bên kia. Đèn neon nơi ấy bỗng sáng lên.

Ánh đen hồng tím kết hợp thành đoạn kí tự:

Hoa Hoa Điềm Điềm

Thoạt nhìn như lời bày tỏ của một cô gái, thật khiến Hoa Thần Vũ ngây ngẩn cả người.

Đây quả thật là đoạn neon năm đó anh và Vu Điềm đã mua ở phố thương mại.

Hoa Thần Vũ nghiêng đầu sang, đối phương đang mỉm cười nhìn anh.

"Chẳng ngờ... cậu có thể tìm ra ông chủ kia đấy.".

Vu Điềm quả nhiên đã thần thông quảng đại rồi, không gì không làm được.

"Đương nhiên. Chỉ cần là vì anh, không có việc gì tôi không thể.".

Nụ cười nhẹ nhàng của Vu Điềm dưới bóng đêm đặc biệt mị nhân. Hoa Thần Vũ ngượng ngùng cong môi, anh nghiêng đầu.

Bên kia cây cầu, đèn neon vẫn sáng.

"Hoa Hoa, thật ra tôi căn bản không có ý định ép anh làm gì cả...". Vu Điềm quay người sang, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tôi có thể nhìn ra anh rất thích cậu học sinh ấy, hay nên nói... tình cảm đó còn sâu đậm so với lúc trước anh thích tôi...".

"Hừ, đã đoán được cậu không dám mà.". Hoa Thần Vũ giả vờ nghịch ngợm: "Tôi vẫn còn rất thích cậu, chỉ là... càng thích Khôn Khôn hơn.".

"Nếu ban đầu tôi chẳng ngang bướng rời đi, có thể nào...". Hiện tại người đứng bên cạnh anh là tôi?

Vu Điềm không nói hết nửa câu còn lại. Cậu chẳng thấy trên gương mặt Hoa Thần Vũ dù chỉ là chút tổn thương, trái lại tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, giống như lúc trước cậu bên cạnh người này vậy, những phẩm chất đáng yêu của anh... là thứ khiến cậu say mê nhất.

Hoa Thần Vũ hoàn toàn không thay đổi, anh vẫn là Hoa Thần Vũ ấy.

Chỉ có điều... người thay đổi thật sự là cậu... Tuy chẳng muốn thừa nhận, nhưng đích thực là như vậy...

"Nhân sinh không có "nếu như" hay "làm lại". Chỉ cần chịu trách nhiệm với hành động của của bản thân là được rồi.". Hoa Thần Vũ vươn tay vỗ vỗ vai Vu Điềm: "Xây dựng nên sự nghiệp như vậy chẳng phải cũng rất tốt sao, Điềm Điềm?".

Vu Điềm cười bất đắc dĩ.

Người này còn gọi cậu là Điềm Điềm, cậu nên sớm mãn nguyện rồi mới phải...

***

Lúc về đến nhà đã gần 2 giờ tối. Hoa Thần Vũ không cho phép Vu Điềm lái xe vào, từ cổng chung cư một mạch chạy đến hành lang, anh phát hiện có người ngồi trên bậc thang, khom lưng ôm đầu gối, bên cạnh là một vali hành lý.

Hoa Thần Vũ ngẩn ra.

Là Mạnh Tử Khôn sao? Từ lúc anh rời đi cậu ấy vẫn ở đó à...

Bước nhanh đến bên cạnh đứa nhỏ, Hoa Thần Vũ vỗ vỗ vai cậu. Mạnh Tử Khôn chậm rãi ngẩng đầu lên, coi bộ chẳng có tinh thần gì cả, lông mày nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, vô cùng đáng thương.

"Khôn Khôn... Sao em không lên lầu đi?". Hoa Thần Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ kia, cảm thấy rất đau lòng.

Mạnh Tử Khôn có vẻ không ổn. Cậu nắm ống tay áo Hoa Thần Vũ, mượn lực đứng dậy khỏi mặt đất.

Hoa Thần Vũ ngẩng đầu, từ khoảng cách gần này liền thấy rất rõ từng đường nét đứa nhỏ. Anh đỡ lưng đối phương, trong lòng mơ hồ lo lắng, nên giải thích với cậu chuyện của Vu Điềm thôi...

Mạnh Tử Khôn hạ thấp đầu, kề sát vai Hoa Thần Vũ, vì nguyên nhân chiều cao nên cả người cong lại, tư thế nhìn cực kỳ không thoải mái.

Hoa Thần Vũ vươn tay, theo thói quen xoa xoa đầu đứa nhỏ. Mái tóc ngắn cọ bên mặt anh có hơi nhồn nhột.

"Thầy...".

Âm thanh khàn đến đáng sợ. Hoa Thần Vũ cũng nhíu mày.

"Sau này đừng tách em ra khỏi anh nữa, được không...".

Trong giọng nói khản quá mức... Hoa Thần Vũ tựa hồ nghe ra nét run rẩy...

Anh nâng đầu đứa nhỏ lên, phát hiện xúc cảm nơi lòng bàn tay nóng hừng hực.

Mạnh Tử Khôn đã nhắm mắt lại. Hoa Thần Vũ luồn tay bên dưới mái tóc rối bời của cậu, kiểm tra nhiệt độ trán.

Nóng hổi.

Đứa nhỏ này phát sốt rồi?

"Khôn Khôn? Khôn Khôn?".

Hoa Thần Vũ dùng hai tay nâng mặt đứa nhỏ, nhưng Mạnh Tử Khôn hình như thiếp đi rồi, toàn thân đứng không nổi, ngã vào người anh.

Nhanh chóng ôm lấy cậu, anh mới phát hiện cả cơ thể đứa nhỏ đều nóng.

"Mạnh Tử Khôn!!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro