Chương 67
Hoa Thần Vũ mua sushi từ bên ngoài về, cởi giày bước vào phòng khách, thấy đứa nhỏ co lại ngồi trên sô pha, anh cúi người xuống nhìn mặt cậu.
"Khôn Khôn?".
Nghe giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên trên đầu, Mạnh Tử Khôn hé mi, khóe mắt đỏ ửng, cậu ủy khuất vươn tay đòi ôm ôm.
Hoa Thần Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu, vòng qua ôm đứa nhỏ. Mạnh Tử Khôn dụi đầu vào lồng ngực anh, dùng sức cọ cọ mấy lần.
Đứa nhỏ này...
Thầy Hoa tựa hồ cảm giác được gì đó, dịu dàng xoa đầu cậu: "Làm sao vậy, nói anh nghe đi.".
Mạnh Tử Khôn cảm giác nước mắt mình sắp rơi, lại cố gắng cọ vài cái, xác nhận bộ dạng mình khóc sẽ không bị thầy Hoa nhìn thấy mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng viền mắt hồng hồng đã bán đứng cậu.
"Triệu Thiên Vũ không làm bạn với em nữa.".
"Là vì vụ hoa tai sao?". Đứa nhỏ từng nói với anh chuyện này rồi, Hoa Thần Vũ cũng đã tự kiểm điểm bản thân: "Em đừng buồn, để anh khuyên Thiên Vũ.".
"Đừng mà, thầy.". Mạnh Tử Khôn hơi ngẩng đầu: "Em cảm thấy... đến chuyện của mình mà còn chẳng thể giải quyết được thì đúng là quá vô dụng.".
Hoa Thần Vũ vươn tay chạm vào gò má đứa nhỏ: "Được được, Khôn Khôn của anh rất lợi hại.".
"Còn nữa, em thật sự xem Thiên Vũ là bạn bè... Lần này cậu ấy giận rồi, em chẳng biết lúc quay lại trường... làm sao đối mặt với họ nữa...".
Mạnh Tử Khôn càng nói âm thanh càng run rẩy, tuy đã cố nén không thể hiện ra mình quá đa tình, nhưng ở trước mặt Hoa Thần Vũ, tất cả phòng tuyến của cậu đều tan vỡ.
Thầy Hoa dùng ngón tay cái sượt qua khóe mắt đứa nhỏ, cảm giác ươn ướt, anh thoáng suy tư, ngẫm xem nên an ủi đứa nhỏ này thế nào.
"Anh thấy Thiên Vũ chẳng phải người thù dai như vậy, có lẽ em tìm cậu ấy một lần hai lần, cậu ấy không tha thứ cho em, em tìm cậu ấy thêm vài lần nữa, thế nào cũng sẽ làm hòa với em.".
Mạnh Tử Khôn khịt mũi. Cậu gật gật đầu, từ trên ghế sô pha ngồi dậy, sau đó dang hai cánh tay ôm chặt Hoa Thần Vũ, đặt cằm lên vai đối phương, nhắm mắt lại, như chú cún cỡ lớn thiếu cảm giác an toàn đang cầu xin ấm áp.
Hoa Thần Vũ dựa vào đứa nhỏ sau lưng, cảm nhận cái ôm lấy hơi khác ngày thường, trong lòng dâng lên chút lo lắng.
Có lẽ Mạnh Tử Khôn hơi ỷ lại vào anh. Đứa nhỏ hình như không nhận ra việc này, cứ luôn cảm giác bản thân chẳng đủ sức bảo vệ những người yêu thương cậu, như vậy rất dễ khiến họ không vui.
Hoa Thần Vũ ngừng lại, vỗ nhè nhẹ lên lưng đứa nhỏ, lòng nhói đau.
Anh vẫn muốn giúp đứa nhỏ này, tiếp cho cậu năng lượng, truyền sức mạnh và tình yêu mà cậu thiếu hụt thuở ấu thơ.
***
Vừa chọn xong món lẩu với cp Visa, Triệu Thiên Vũ mặt tối sầm ngồi xuống, tay chống cằm, thở dài lần thứ 8 trong ngày.
Chu Chấn Nam tháo kính, mở đôi mắt một mí nhìn Triệu Thiên Vũ.
"Tôi nói cậu... làm gì dữ với Mạnh Tử Khôn thế?".
"Đều là anh em với nhau cả, có chuyện gì mà không giải quyết được, cậu ta cướp bạn gái cậu à?". Mã Bá Khiên uống ngụm nước, Chu Chấn Nam ngồi bên cạnh đột nhiên ho khan.
Triệu Thiên Vũ lườm một phát.
"Thật ra tôi cũng không tức tới vậy. Chủ yếu là... cảm thấy cậu ta quá ngu ngốc.".
"Chà chà, nếu thế... cậu làm vậy chẳng phải quá ác rồi sao?". Chu Chấn Nam lắc lắc đầu: "Có vẻ cậu đặc biệt mưu mô nhỉ?".
"... Ai, quên đi, khai giảng rồi nói sau.".
"Thầy Triệu" không định nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng nữa, ngày mai mua tấm vé xe lửa về nhà, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả thôi.
***
Vất vả lắm mới dỗ được đứa nhỏ thiếp đi, Hoa Thần Vũ ngồi bên sô pha nhìn dáng vẻ Mạnh Tử Khôn dùng tay che mặt, có vẻ ngủ không ngon lắm, thu cánh tay đặt sau đầu cậu về.
Mùi sushi chậm rãi lan trong không khí. Anh chú ý tới đồ ăn, định đứng dậy cất nó vào bếp, chợt thấy điện thoại Mạnh Tử Khôn đặt ở trên bàn trà rung lên.
Hoa Thần Vũ cúi đầu nhìn nhìn, người gọi đến là Mao Bất Dịch.
Mao Bất Dịch chủ động gọi cho Mạnh Tử Khôn?
Thầy Hoa chống nạnh suy tư, anh luôn cảm giác bạn trai mình cũng chẳng phải đặc biệt thích Mao Bất Dịch... Vậy là có chuyện gì đây?
Quay đầu nhìn Mạnh Tử Khôn còn đang nằm trên sô pha, Hoa Thần Vũ cầm điện thoại đứa nhỏ đi qua ban công bên kia.
"Alô? Mạnh Tử Khôn à?".
Vừa bắt máy, Hoa Thần Vũ cảm giác đối phương hình như không phải Mao Bất Dịch.
"Ừm... Cậu ấy đang nghỉ ngơi, tôi là thầy Hoa, có chuyện gì không?".
Chung Dịch Hiên ở đầu dây bên kia nghe câu trả lời như thế, đôi mắt chớp liên tục, cậu quay sang nhìn Mao Bất Dịch bên cạnh, "Siêu sao" vẻ mặt không cảm xúc nhìn lại cậu ta.
Chung Dịch Hiên làm khẩu hình nói cho Mao Bất Dịch biết thầy Hoa nhận điện thoại, "Siêu sao" nháy đôi mắt nhỏ ra hiệu Chung Dịch Hiên tiếp tục.
"A! Thầy thầy thầy Hoa à?". Chẳng hiểu sao tự nhiên cà lăm: "Ừm, em là Chung Dịch Hiên, em chỉ muốn rủ Mạnh Tử Khôn ra ngoài chơi với em, còn có Mao Bất Dịch nữa...".
Hoa Thần Vũ nghe giọng điệu đứa nhỏ bên kia trầm thấp nhưng vẫn rất dè dặt, lại xoay người nhìn cậu bạn trai trên ghế sô pha.
Vừa rồi còn khóc thút thít bảo mình không có bạn bè, chẳng phải liền có người mời cậu ấy ra ngoài chơi sao?
"Được, các em muốn đi đâu? Thầy sẽ chuyển lời cho.".
"Ở thành phố kế bên thôi, chủ yếu là do cậu của em có biệt thự ở trên núi, phong cảnh cực kỳ đẹp. Mạnh Tử Khôn là anh họ của em mà, vậy nên muốn rủ cậu ấy cùng đi!". Chung Dịch Hiên vừa nói vừa nhận được ánh mắt tán dương từ Mao Bất Dịch. Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Hoa Thần Vũ cong môi, hài lòng gật đầu.
"Không thành vấn đề, thầy sẽ nói lại, cũng cám ơn các em đã mời cậu ấy.".
***
Vừa giúp đứa nhỏ xong, Hoa Thần Vũ đặt điện thoại lên bàn trà rồi bận rộn làm chuyện của mình.
Qua gần nửa tiếng đồng hồ, Mạnh Tử Khôn rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, ngửi thấy từ trong nhà bếp phảng phất mùi thơm.
Cậu đạp dép lê chui vào bếp, vừa khéo nhìn thấy Hoa Thần Vũ nhét sushi vào miệng. Hai má anh nhồi đến phình lên, như một chú chuột nhỏ đang ăn vụng.
Mạnh Tử Khôn tròn mắt nhìn hồi lâu. Hoa Thần Vũ một bên nhai, một bên phát hiện ra cậu.
"Em dậy rồi?". Trong miệng còn đồ ăn nên nói chuyện có hơi chật vật: "Muốn ăn chút gì không?".
Đứa nhỏ dụi dụi mắt, khom người kề đầu đến gần, há mồm ra chờ đút ăn.
"A~".
Hoa Thần Vũ cười cong mắt, cầm một khối cơm đút vào miệng cậu. Nhưng động tác anh thì chậm mà đứa nhỏ thì nhanh, Mạnh Tử Khôn ngậm luôn cả ngón tay đối phương.
Đứa nhỏ híp mắt, dáng vẻ hưởng thụ: "Ăn ngon~".
Thầy Hoa liếm liếm ngón tay: "Nói cho em một chuyện.".
"Chuyện gì?".
"Chung Dịch Hiên cùng Mao Bất Dịch mời em ra ngoài chơi, ở thành phố kế bên thôi.". Hoa Thần Vũ bốc tiếp cục cơm nắm: "Em đi với họ đi, coi như giải sầu.".
Mạnh Tử Khôn vừa nghe liền ngẩn người.
"Em mới từ Malaysia về, còn muốn đi nữa à?". Đứa nhỏ một mặt ủy khuất: "Mao Bất Dịch ở trong nhà đến ngốc rồi phải không? Còn muốn ra ngoài chơi?".
"Là ở biệt thự của cha em, còn trên núi nữa, phong cảnh rất đẹp.". Hoa Thần Vũ tiếp tục nói: "Anh đồng ý giúp em rồi, chốc lát em hỏi họ thời gian cụ thể xem.".
Mạnh Tử Khôn liền cau mày.
"Thầy... Em không muốn đi lắm...".
"Em cũng đừng buồn chuyện của Thiên Vũ nữa, chờ khai giảng xong rồi nói đi. Chỉ có Mao Bất Dịch, Chung Dịch Hiên với em thôi, anh nghĩ hẳn sẽ chẳng dính dáng tới cha em đâu.". Biết đứa nhỏ khó chịu chuyện gì, tuy Hoa Thần Vũ cũng hi vọng cha con họ có thể trao đổi nhiều hơn, nhưng anh cũng không thích ép buộc người khác.
Mạnh Tử Khôn cắn môi dưới, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Hoa Thần Vũ cảm thấy để đứa nhỏ tách khỏi mình một thời gian cũng chẳng đến nỗi tệ. Chung Dịch Hiên quả thật là một cậu nhóc vô cùng tốt, có thể khiến Mạnh Tử Khôn xao nhãng chuyện của Triệu Thiên Vũ. Còn nữa, bình thường cả hai hay dính với nhau, thời điểm thích hợp tách ra một chút, ngược lại càng thắt chặt tình cảm.
***
Đưa đứa nhỏ đi, thầy Hoa cảm giác mình làm tốt vô cùng. Anh đang suy nghĩ xem kế hoạch hai tuần tiếp theo là gì, hay đồng ý với Nam ca viết lời rồi thu phần kết, chí ít trước khi nộp demo cho ca sĩ cũng phải xét đến cảm xúc, tiện thể sửa chữa chút đỉnh.
Nhưng anh mới ngồi trước piano, còn chưa nóng mông đã có ai đó nhấn chuông.
Hấp tấp chạy ra, Hoa Thần Vũ vừa hô "Đến đây!" vừa mở cửa, kết quả người đứng bên ngoài khiến anh giật nảy mình.
"Hi.". Vu Điềm ôm rượu vang đỏ, tay xách túi nhựa đối diện với anh, vẫn như cũ, quần áo gọn gàng, nụ cười trang nhã.
"Điềm Điềm?". Hoa Thần Vũ ngây ngẩn, ánh mắt đờ ra, hô hấp đột ngột dừng lại.
Vu Điềm nhìn vào trong nhà một chút, lập tức dịu dàng cười với Hoa Thần Vũ.
"Tôi mang bò bít tết theo này, cùng ăn đi.".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro