Chương 66
Trần Mộc Lương nhìn chằm chằm Hoa Thần Vũ đã ngồi trước bàn làm việc của mình hơn nửa ngày, đẩy ly nước cam qua.
"Tôi nói cậu... có du lịch miễn phí sao lại không gọi tôi đây?".
Nghe bảo Hoa Thần Vũ đi chơi chẳng tốn đồng nào ở Malaysia, Trần Mộc Lương vô cùng ghen tị: "Tập đoàn Mạnh Cổ từ sáng đến tối bay chỗ này nhảy chỗ kia, có tiền tốt thật đấy.".
Hoa Thần Vũ cầm cốc nước cam, mắt liếc sang: "Nói cứ như cậu nghèo lắm không bằng...".
"Nhà chúng ta nào giàu bằng tập đoàn Mạnh Cổ chứ?". Trần Mộc Lương xoay người: "Vậy nên hôm nay cậu tới là để khoe khoang với tôi thôi sao?".
Hoa Thần Vũ chớp mắt: "Không phải.".
"Xem vẻ mặt cậu kìa... cứ như vừa gặp bạn trai cũ ấy.".
Trần Mộc Lương tuy chỉ là thuận miệng nói nhưng thật chẳng ngờ sắc mặt Hoa Thần Vũ cũng thay đổi.
"A Lương, tôi ở Kuala Lumpur gặp... gặp lại Vu Điềm rồi.".
"Cái gì???". Trần Mộc Lương dùng sức vỗ bàn một cái, vô cùng khó tin.
Hoa Thần Vũ cắn môi dưới, đáy mắt nghiêm túc.
"Ôi trời ơi... Vu Điềm từ nước ngoài trở về? Còn cố tình chạy đến Malaysia tìm cậu?". Trần Mộc Lương đi tới lui trong văn phòng: "Tên này rốt cuộc muốn làm gì?".
"Cậu ta không phải cố tình, chỉ là qua đó công tác, rồi tình cờ gặp nhau.". Hoa Thần Vũ nhỏ giọng trả lời, khá giống đang buộc bản thân phải nghĩ như vậy: "Đúng, tình cờ gặp thôi.".
Trần Mộc Lương quay lại trước bàn làm việc: "Cậu đừng nói tôi biết... cậu động tâm với hắn ta rồi đấy...".
Hoa Thần Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười ngốc.
"Làm sao có thể... Hiện tại tôi có bạn trai rồi.".
"... Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, lần trước ở Mạnh gia, thằng nhóc da đen bỗng đâu xuất hiện kéo cậu đi là?". Trần Mộc Lương chợt nhớ đến chuyện này, như nghĩ thông rồi.
"Ừm, là Mạnh Tử Khôn, em trai Mạnh Tử Thạc, cũng là bạn trai tôi.". Hoa Thần Vũ trả lời chẳng chút do dự.
"... Tôi biết ngay mà.". Đoán trúng cũng tám chín phần: "Tiểu đệ đệ đấy xem ra còn chưa thành niên... Hoa Hoa, cậu trâu bò lắm.".
"Chuyện này liên quan gì đến thành niên hay chưa thành niên?". Hoa Thần Vũ chọt chọt quyển sổ trên mặt bàn: "Tôi thích cậu ấy a.".
"Vậy cậu tới tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?". Biết rõ chuyện cũ giữa Hoa Thần Vũ và Vu Điềm, Trần Mộc Lương luôn cảm thấy cậu chàng này cũng vì Vu Điềm nên mới tìm đến mình.
Thực tế Hoa Thần Vũ cũng không biết bản thân vừa về nước đã vội vã tìm Trần Mộc Lương vì cái gì. Suy tư nửa ngày, anh vẫn là quyết định thuận theo suy nghĩ nội tâm, đem những rối rắm của mình nói hết với bạn thân.
"Tôi... có chút loạn...". Hoa Thần Vũ cúi đầu, giọng điệu cũng yếu ớt: "Vu Điềm trở về, hơn nữa cậu ấy vẫn như trước đây, vẫn đối với tôi...".
Trần Mộc Lương vỗ mạnh xuống mặt bàn, dọa Hoa Thần Vũ sợ hết hồn.
"Hoa Thần Vũ mà tôi biết về mặt tình cảm sẽ không vương vấn tơ lòng đâu.".
Nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của bạn thân, Hoa Thần Vũ ngả người tựa vào ghế, thở dài, khép mi lại.
"Tôi không có vương vấn tơ lòng với Vu Điềm. Nhưng cậu cũng biết đó, cậu ta trên phương diện nhìn nhận sự việc... vẫn tương đối cố chấp.".
Lúc bỏ rơi Hoa Thần Vũ ra nước ngoài phát triển, Vu Điềm cũng như thế, khuyên bảo sao cũng chẳng ăn thua.
"Vậy cậu cứ dẫn Mạnh Tử Khôn đến trước mặt hắn ta, bảo rằng cậu có bạn trai rồi, để hắn ta đừng đeo lấy nữa.". Trần Mộc Lương ngồi xuống, khẩu khí bất cần.
"Ha ha ha ha ha, cậu đừng náo loạn.". Hoa Thần Vũ đảo mắt: "Tôi chưa nói với Khôn Khôn, nhưng tôi cảm thấy việc giúp Khôn Khôn quen biết với Vu Điềm cũng không tồi đâu...".
"... Là ý gì?". Trần Mộc Lương vẫn chưa rõ.
"Điềm Điềm hiện tại đã mở công ty quản lý, tôi có thể để Khôn Khôn đến công ty cậu ta học tập, cơ hội tới, nói không chừng còn có thể...". Hoa Thần Vũ đã tưởng tượng ra một bản kế hoạch vô cùng tốt đẹp.
"... Tôi thấy cậu... đối với người bạn trai mới này... quả thật rất quan tâm đó.". Trần Mộc Lương bỗng tỉnh ngộ, nhìn Hoa Thần Vũ cười thành bộ dạng hồ ly, cảm giác có hơi bất đắc dĩ: "Cậu hỏi ý cậu ấy trước đi, dù sao quan hệ với Vu Điềm cũng nhạy cảm như vậy...".
"Khôn Khôn hẳn sẽ không để bụng đâu.". Hoa Thần Vũ dừng một chút: "Miễn là tôi vẫn vạch rõ mối quan hệ này, tôi chẳng sợ.".
***
Bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn lúc này đang vắt óc suy nghĩ làm sao cứu vãn tình bạn của cậu.
Bình thường chỉ cần một tin nhắn là đã online, hiện tại Triệu Thiên Vũ đến cả điện thoại cậu gọi đến cũng không nhận. Mạnh Tử Khôn đứng dưới kí túc xá của Nhạc viện, buồn bực đi vòng vòng.
Bây giờ đang là kì nghỉ hè, phần lớn học sinh cũng chẳng ở trong trường. Triệu Thiên Vũ vì đi Malaysia chơi nên vẫn chưa kịp thu dọn đồ đạc về nhà.
Mạnh Tử Khôn thầm nghĩ, Triệu Thiên Vũ chắc chắn sẽ bước ra từ kí túc xá, cậu không tin tên này dùng nửa kỳ nghỉ còn lại vùi trên giường đâu.
Ngồi xổm dưới lầu suốt hai tiếng đồng hồ, không chờ được Triệu Thiên Vũ, lại đợi ra một Mao Bất Dịch.
"Siêu sao" vừa đi vừa ngáp liền thấy Mạnh Tử Khôn đang đau thương chồm hổm bên cạnh bồn hoa, sợ đến thụt lùi vài bước.
"Mạnh Tử Khôn? Cậu ở đây làm gì?".
"... Triệu Thiên Vũ đâu? Cậu bảo cậu ta xuống được không?". Mạnh Tử Khôn cắn răng.
Mao Bất Dịch gãi gãi đầu: "Cậu tìm Triệu Thiên Vũ à? Cậu ấy ở phòng 403, cậu lên tìm đi.".
"...".
Mạnh Tử Khôn cẩn thận suy nghĩ, cảm giác bản thân hẳn là bị tình yêu làm lu mờ IQ rồi...
***
Vài bước đã dễ dàng tìm được phòng 403 trong kí túc xá, Mạnh Tử Khôn cẩn cẩn thận thận ló đầu vào, bên trong trống trải như không có ai, nhưng cửa vẫn mở mà.
Đứa nhỏ tiến lên vài bước liền thấy Triệu Thiên Vũ núp ở giường tầng sát cửa sổ nghịch điện thoại, một chút cũng chẳng phát hiện trong phòng có người vào.
Mạnh Tử Khôn xoa xoa mũi, cố ý giậm chân thật to đi đến bên giường.
"Ôi đm!".
"Thầy Triệu" lý ngư đả đĩnh, chân đá phải ván giường.
"...". Nhìn bạn tốt ôm chân vẻ mặt dữ tợn, Mạnh Tử Khôn cố nén cười.
Triệu Thiên Vũ tỉnh táo hơn chút, ngẩng đầu nhìn tên nhóc cao đến choáng váng đứng bên giường mình.
"Cậu làm gì đấy? Làm ơn trả lại kí túc xá yên tĩnh giùm tôi!". Triệu Thiên Vũ tức giận hỏi.
Mạnh Tử Khôn ủy ủy khuất khuất nhìn cậu: "Tôi đến nói xin lỗi với cậu mà...".
"... Xin lỗi có tác dụng không?".
"A?". Đứa nhỏ ngẩn người.
Triệu Thiên Vũ quẳng điện thoại qua một bên, vẻ mặt như ông cụ.
"Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?".
"Cậu thật sự không định tha thứ cho tôi à?". Mạnh Tử Khôn thấy rất mất mát.
Triệu Thiên Vũ từ bên giường đứng lên, vuốt mái tóc dài trước trán.
"Không tha thứ, cậu tổn thương tôi ở đây này.". Dùng ngón tay chỉ ngay vị trí trái tim, Triệu Thiên Vũ ngẩng đầu, mắt trợn trắng đến nửa.
Mạnh Tử Khôn còn định nói gì đó, Triệu Thiên Vũ đã vòng qua người cậu bước ra ngoài, kết quả vừa khéo đụng ngay Chu Chấn Nam và Mã Bá Khiên đứng cạnh cửa xem kịch vui.
"Hai cậu đang đóng "Trái tim mùa thu" à?". Chu Chấn Nam ngậm bịch sữa chua bộ mặt kinh hãi: "Thầy Triệu, thầy thật sự quá hợp làm nữ chính đau khổ rồi.".
"Đi đi đi.". Triệu Thiên Vũ phất tay: "Vẫn chưa về nhà? Ở đây làm gì?".
"Chẳng phải đang chờ cậu đi ăn lẩu sao?". "Thầy Mã" tựa bên khung cửa, còn pose dáng.
"Được, vậy đi thôi.". Triệu Thiên Vũ với tay lấy nón từ trên giá treo đội lên đầu.
Mạnh Tử Khôn ở phía sau bị bơ cả nửa ngày ngơ ngác nhìn ba người họ, Triệu Thiên Vũ quay lại, bước tới giường cầm điện thoại: "Cậu còn chưa đi? Tôi phải khóa cửa rồi.".
Mạnh Tử Khôn nhìn họ một lượt, đột nhiên cảm giác bản thân đứng ở đây vô cùng lúng túng.
Cậu chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp chạy ra ngoài.
***
Đó là lần đầu tiên Mạnh Tử Khôn thấy mình không thể hòa nhập với những người xung quanh.
Tuy thái độ của cậu hoàn toàn không tệ, lúc trước ở chỗ làm thêm cũng có thể dễ dàng kết bạn, nhưng đây là lần đầu cậu bị bài xích bởi chính bạn bè của mình...
Mạnh Tử Khôn lang thang trên đường một lúc, thật sự chẳng có nơi để đi, đành quay về nhà...
***
Dùng chìa khóa mở cửa, căn phòng vô cùng yên tĩnh, Hoa Thần Vũ hình như vẫn chưa quay lại.
Đứa nhỏ cởi giày đặt sang một bên, sau đó sầu não ngồi lên sô pha.
Lần này có vẻ Triệu Thiên Vũ thật sự không định làm bạn với cậu nữa...
Mạnh Tử Khôn bực bội vò tóc, đôi mắt nhắm lại, nặng nề thở dài.
Hiện tại đầu óc rối bời cả lên...
Cậu bỗng nhận ra, ngoại trừ Hoa Thần Vũ, cậu chẳng còn bất kỳ ai để có thể tâm sự...
Nhưng Hoa Thần Vũ vẫn chưa về, cậu thật không biết phải làm gì.
Hai chân gác lên sô pha, Mạnh Tử Khôn thấy tim như nghẹn lại, rất khó chịu...
Cô đơn một mình chẳng nói lời nào, cảm nhận sự yên tĩnh trong phòng, thời gian cùng không khí tựa hồ trong nháy mắt đều ngưng tụ, đứa nhỏ siết ống tay áo, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
Có tiếng ai đó mở cửa truyền tới.
lý ngư đả đĩnh: động tác như cá chép nhảy khỏi mặt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro