Chương 61
Trước khi buổi lễ bắt đầu, Hoa Thần Vũ ngồi tại chỗ hết nhìn đông rồi nhìn tây. Mạnh Tử Khôn nắm lưng ghế tựa của anh, ngón tay thỉnh thoảng chọt chọt vai và đuôi tóc, như giết thời gian, hay đơn giản chỉ là một kiểu nghịch ngợm thu hút sự chú ý của đứa nhỏ. Hoa Thần Vũ cảm giác đằng sau có hơi thở ấm nóng vẫn bao lấy mình, khiến anh thấy vô cùng thoải mái, an tâm.
Mạnh Tử Thạc vừa cài khuy áo vest vừa sải bước đến hàng đầu tiên, ánh mắt rơi trên người Hoa Thần Vũ liền thoáng dừng lại.
Thầy Hoa... tới đây làm gì? Còn ngồi hàng đầu?
Mạnh Tử Thạc quan sát sang bên cạnh, Mạnh Tử Khôn ngồi phía sau Hoa Thần Vũ, đôi mắt tròn sáng rực chăm chú ngắm ai kia.
An vị xong xuôi, Mạnh Tử Thạc thu lại tâm tư, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
***
Buổi lễ chính thức bắt đầu. MC đứng trên sân khấu nói một tràng dài, ký giả truyền thông ngồi xổm trước mặt họ chụp ảnh liên hồi. Hoa Thần Vũ vẫn duy trì trạng thái ngốc manh, ánh mắt thoáng liếc bản thảo bên dưới.
Theo tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Mạnh Tử Thạc bước lên đài, đứng trước bó hoa phát biểu cảm nghĩ của mình. Hoa Thần Vũ nhìn thật kỹ, cậu ta vậy mà viết đầy đủ cả.
Không hổ là nam tinh anh... trường hợp thế này cũng chẳng khác gì ăn cơm, tùy tiện nói vài câu đương nhiên không thể làm khó cậu ta.
Hoa Thần Vũ bỗng thấy khâm phục, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ấy thôi.
"Vậy xin mời tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của tập đoàn giáo dục Hoa thị, Hoa Thần Vũ lên đài đọc diễn văn!".
Đột ngột bị kêu tên, Hoa Thần Vũ có hơi ngẩn người. Anh còn chẳng biết cái chuỗi dài thật dài đứng trước tên mình là cái quỷ gì, phía sau đã vang lên tiếng vỗ tay. Mạnh Tử Khôn vỗ hăng hái nhất, nhìn thầy Hoa của cậu từ mặt bên sân khấu bước tới đài, thời khắc anh ngẩng đầu lên, âm thanh xì xào bàn tán bắt đầu lan rộng.
Dù sao Hoa Thần Vũ cũng không dùng thân phận nhân viên tập đoàn giáo dục mà xuất hiện bao giờ. Rất nhiều người chưa từng gặp tiểu Hoa tổng này, nhưng nghe tên anh, lại nhìn khí chất kia... đoán chừng hẳn là con trai độc tôn của Hoa đổng sự.
Hoa Thần Vũ cầm micro trên bàn, ánh mắt quét một lượt gần trăm người phía dưới.
"Ừm... Chào các vị. Tôi là Hoa Thần Vũ.".
Âm thanh mềm mại vừa vang lên, không ít nữ phóng viên bị hạ gục.
"Trời ơi... Cậu ấy thật sự là tổng giám đốc Hoa thị? Trưởng thành chưa vậy?".
"Thật đáng yêu... Tôi chấm tiểu thiếu gia này!".
Mạnh Tử Khôn u oán ngẩng đầu nhìn ai kia trên đài đang trở thành tiêu điểm cho truyền thông nghị luận.
Trải bản thảo Mặc Khiêm chuẩn bị sẵn ra, Hoa Thần Vũ chậm chạp bắt đầu đọc theo, tuy tốc độ có hơi rề rà nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, giọng nói lại dịu dàng, đủ khiến những người ở đây chìm ngập trong gió xuân ấm áp, tình thơ ý hoạ...
Mấy loại phát biểu này thường thường đều rất vô vị khô khan, nhưng tựa hồ ai ai cũng nhập tâm vào bài của diễn thuyết Hoa Thần Vũ, mãi đến khi anh nói lời cảm ơn, còn cúi đầu nhẹ, truyền thông và khán giả mới nhận ra nên vỗ tay.
Hoa Thần Vũ so với tốc độ lúc lên đài nhanh hơn chút, khẽ le lưỡi chạy về chỗ của mình. Từ tổng bên cạnh khen ngợi anh không ngớt.
Mạnh Tử Khôn bóp bóp vai Hoa Thần Vũ, đắc ý nhìn sang Mạnh Tử Thạc.
Anh trai ưu tú vẫn như cũ làm bộ xem chẳng hiểu. Đứa nhỏ thè lưỡi.
***
Nghi thức cắt băng khánh thành cần họ cùng lên sân khấu lần nữa. Hoa Thần Vũ đứng bên trái, Mạnh Tử Thạc lịch sự nhường vị phu nhân nọ đứng giữa hai người.
Cầm kéo cắt dải lụa đỏ, xung quanh bắt đầu bắn pháo mừng. Hoa Thần Vũ chăm chăm vào mấy miếng giấy nhỏ lấp lánh đủ màu sắc bay phấp phới, phóng viên bên dưới đã giơ máy ảnh chụp hình.
Mặc Khiêm vui mừng nhìn tiểu thiếu gia bước xuống, tâm trạng bỗng giống vị cha già.
"Khiêm ca, xong rồi.". Hoa Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm.
"Thần Vũ, tối còn buổi party, cậu đi cùng anh chứ?".
Đương nhiên vẫn chưa phản ứng lại Mặc Khiêm nói đang cái gì, Hoa Thần Vũ bỗng sững sốt.
"Hả?".
Mặc Khiêm đỡ trán: "Tôi cũng vừa mới biết thôi... Buổi tối mấy đại biểu doanh nghiệp muốn đến câu lạc bộ. Thần Vũ... tiễn Phật tiễn đến tây, coi như cậu không nể mặt anh cũng phải cho Mạnh tổng mặt mũi chứ...".
Hoa Thần Vũ cau mày, bộ dạng ghét bỏ, gật gật đầu.
"Được rồi... Tôi với đi anh. Tiễn Phật tiễn đến tây...".
"Đi đâu thế!?". Mạnh Tử Khôn bỗng xuất hiện ập tới một câu.
"Cậu bạn học này, cậu thành niên chưa?". Mặc Khiêm suy tư, nếu là học sinh của Hoa Thần Vũ... chắc vẫn chưa 20 đâu...
Hoa Thần Vũ liếc sang đứa nhỏ đang giận dỗi, quay đầu nói với Mặc Khiêm: "Tử Khôn chưa thành niên, cậu ấy mới 17.".
"Cả hai rốt cuộc muốn đi đâu? Em muốn theo!". Mạnh Tử Khôn nắm chặt cánh tay Hoa Thần Vũ.
"Cậu trai, chuyện người lớn, cậu đừng nhúng vào mà.". Mặc Khiêm nói rồi liền kéo Hoa Thần Vũ chuẩn bị rút lui, Mạnh Tử Khôn lập tức ngăn cản: "Không được! Anh đừng hòng tách tôi ra khỏi thầy Hoa!".
"Nơi đó rất khô khan, một đám doanh nhân bàn chuyện làm ăn chính trị, cậu thích nghe không?". Mặc Khiêm chẳng hiểu nổi, thanh niên bình thường đều không thích mấy chỗ đó mà, đứa nhỏ này sao cố chấp thế?
"Tử Khôn, em về trước tìm nhóm Chu Chấn Nam đi, anh đi cùng Khiêm ca xử lý xong công chuyện sẽ về.". Hoa Thần Vũ ôn nhu khuyên bảo: "Em đừng khẩn trương quá, anh lớn vậy rồi, còn Khiêm ca nữa. Trẻ con quả thật không hợp đến mấy chỗ đó, vậy nên nghe lời anh, nha?".
Mạnh Tử Khôn vẫn ủy khuất bĩu môi: "Được...".
Hoa Thần Vũ vươn tay vỗ vỗ gò má đứa nhỏ, môi cong lên nụ cười xinh đẹp.
"Ngoan.".
Mãi đến khi Mặc Khiêm dẫn theo Hoa Thần Vũ rời khỏi tầm mắt cậu, Mạnh Tử Khôn vẫn như chú cún bị chủ bỏ rơi, so với bình thường mặt còn đen hơn tám độ.
***
Lúc Mạnh Tử Khôn quay về đã đến giờ dùng bữa tối. Cậu vừa xoa đầu vừa nghĩ xem Hoa Thần Vũ có được ăn cơm không. Hành lang vô cùng yên tĩnh, chắc đám Chu Chấn Nam vẫn chưa trở lại...
Đơn độc tản bộ trên hành lang, có cửa phòng bị mở ra, cậu ló đầu vào nhìn, là Triệu Thiên Vũ.
"Hả? Chẳng phải cậu cùng thầy Hoa đi tham gia cắt băng khánh thành à?". Triệu Thiên Vũ thấy lạ, đứa nhỏ này sao có một mình thế?
"Thầy nói phải đến nơi trẻ con không được vào, bảo tôi về trước.". Mạnh Tử Khôn u oán trả lời.
Nghệ sĩ già nhún vai: "Ăn cơm chưa? Cùng đi?".
Mạnh Tử Khôn híp mắt nhìn Triệu Thiên Vũ nửa ngày, sau đó gật đầu.
***
Khách sạn này có một nhà hàng rất tuyệt, nghe nói bếp trưởng là người Pháp, từ cửa sổ còn ngắm được cảnh sắc bao la bên ngoài. Triệu Thiên Vũ và Mạnh Tử Khôn vì đi chung với Hoa Thần Vũ nên được dùng cơm miễn phí. Hai đứa nhỏ một trước một sau bước vào nhà hàng, vô cùng ăn ý chọn vị trí sát cửa sổ.
Mạnh Tử Khôn cau mày xem thực đơn hồi lâu, sau đó giao cho Triệu Thiên Vũ.
"Cậu chọn đi.".
"Tôi thấy ở đây cũng không có gì hay mà ăn.". Triệu Thiên Vũ quan sát bàn của mấy vị khách bên cạnh: "Còn chẳng bằng tiệm Malatang trước cổng trường.".
"Chúng ta còn mấy ngày nữa mới được về?". Đứa nhỏ tiếp tục hỏi.
"Làm sao? Không sống nổi nữa hả?".
"Ừm...". Mạnh Tử Khôn muốn bảo không ở cạnh Hoa Thần Vũ cậu thật sự không yên tâm. Bị ý nghĩ mỗi phút mỗi giây đều mong được quấn thầy dọa sợ, đứa nhỏ bĩu môi chẳng nói ra.
"Mạnh Tử Khôn.". Triệu Thiên Vũ bỗng nhiên gọi tên đối phương, giọng điệu khác thường: "Tôi thấy... hay là cậu đi tìm thầy Hoa đi.".
"Hả?". Đứa nhỏ ngẩn người.
"Cả anh trai cậu nữa... nhớ giữ khoảng cách giữa anh ta với thầy Hoa đấy.". Nghệ sĩ già lại bồi thêm một câu.
"... Còn cần cậu nói.". Mạnh Tử Khôn nhỏ giọng lầm bầm.
Đứng dậy trước, Triệu Thiên Vũ thở dài: "Đồng thời cũng xin cậu tránh xa tôi ra.".
Mạnh Tử Khôn ngây ngốc nhìn bạn mình xoay người rời đi, kinh ngạc đến nỗi quên mất đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro