Chương 60
"Cậu trốn ở đây là muốn dọa tôi đúng không?!?".
Triệu Thiên Vũ chất vấn Mao Bất Dịch đã bị bóp cổ đến sống dở chết dở.
"Siêu sao" mặt đỏ hết lên, cố gắng mở đôi mắt híp.
"Tôi... bụng tôi khó chịu, ở chỗ này sẽ thoải mái hơn, vậy nên...".
"Lý do của cậu còn có thể giả hơn không?". Triệu Thiên Vũ buông lỏng cổ áo Mao Bất Dịch, mặt tối sầm lại.
Mao Bất Dịch nhặt cái khăn len rơi dưới nền gạch, chậm chạp đến bên cạnh Triệu Thiên Vũ: "Vậy là cậu thất tình?".
Triệu Thiên Vũ liếc sang: "Cậu mới thất tình!".
"Không thất tình ra ban công làm gì?". "Siêu sao" tiếp tục ôn nhu hỏi.
"Tôi nổi hứng, tôi muốn, tôi thích!". Triệu Thiên Vũ đầu cũng chẳng quay lại.
Mao Bất Dịch thoáng hí mắt, học bộ dạng cậu hai tay vịnh lan can.
"Có vài việc... không cần miễn cưỡng bản thân.".
Triệu Thiên Vũ hiểu rõ lần đó ngay trước mặt Mao Bất Dịch đấm Mạnh Tử Thạc một cú kia đã để lộ vài chuyện. Cậu biết Mao Bất Dịch biết nhiều nhưng nói không nhiều, vậy nên chẳng thèm lo lắng. Nhưng tên này lại chủ động mở miệng khuyên cậu... có phải ý là... lần này cậu thật sự nên buông tay?
"... Tôi không biết nữa.".
Triệu Thiên Vũ cúi đầu, âm thanh nhỏ hơn khi nãy nhiều.
"Đương nhiên ai mà chẳng muốn theo đuổi thứ mình thích... Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu có chiếm được hay không.". Mao Bất Dịch vẫn nhẹ nhàng giải thích: "Bằng không... không phải chấp nhất, mà là ngốc nghếch.".
Triệu Thiên Vũ rốt cuộc chẳng nhịn được quay sang nhìn Mao Bất Dịch: "Thầy Mao, Chung Dịch Hiên không ở cạnh cậu nên cậu cảm thán nhiều thế à?".
"Siêu sao" bĩu môi: "Ai nói. Cậu ta đang video call với mẹ.".
"... Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, hay đi bác sĩ đi?".
***
Sau đó Triệu Thiên Vũ mới biết, Mao Bất Dịch đúng là vì lạ thời tiết ở đây nên mới đau bụng. Cậu đuổi người vào phòng, còn căn dặn Chung Dịch Hiên phải nhìn cậu ta uống thuốc, xong xuôi hết mới quay về nghỉ ngơi.
Gõ cửa phòng thầy Hoa, ló đầu ra là Mạnh Tử Khôn.
Đứa nhỏ nửa người ở bên ngoài, tay cầm thẻ phòng, hai mắt tròn tròn chớp chớp.
"Sao cậu muộn thế này mới về?".
"Mao Bất Dịch đau bụng, tôi dẫn cậu ấy đi tìm thuốc.".
"... À, có nghiêm trọng không?".
"Không nặng lắm.".
"...".
Mạnh Tử Khôn lần đầu cảm thấy đối diện Triệu Thiên Vũ mà chẳng biết nói gì.
"Thầy Hoa đã ngủ chưa?". Triệu Thiên Vũ liếc mắt nhìn vào căn phòng tối đèn.
"Vẫn chưa. Chuẩn bị ngủ thôi.". Ý tứ là cậu chưa đi thì thầy Hoa chưa ngủ.
Triệu Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm đứa nhỏ hồi lâu, lại nhớ tới câu nói của Mao Bất Dịch, chúc ngủ ngon rồi xoay người rời đi.
***
Sáng hôm sau, Hoa Thần Vũ dẫn Mạnh Tử Khôn đến phòng Mặc Khiêm.
Thầy Hoa cảm thấy thật ra Mạnh Tử Khôn chẳng cần đi theo, cùng chơi với nhóm Chu Chấn Nam là được rồi, nhưng đứa nhỏ nói thế nào cũng không chịu để Hoa Thần Vũ đơn độc hành động. Thầy Hoa thấy thế liền chẳng khuyên nữa, dẫn đứa nhỏ đến trước mặt Mặc Khiêm.
Cậu thư ký trên dưới đánh giá cách ăn mặc của Hoa Thần Vũ, cau mày.
"Thần Vũ, cậu định vận bộ này đi thật à?". Rõ ràng là quần áo thể dục, vậy cũng quá tùy tiện rồi.
Hoa Thần Vũ cúi đầu nhìn một chút, hình như thứ duy nhất trên người tạm ổn chính dưới cặp boot da kia: "Ừm... Tôi không mang âu phục theo...".
"Anh có, cậu chờ xíu.". Mặc Khiêm liền lục từ trong vali cái áo sơ mi trắng và quần tây: "Thay ngay đi.".
"Tôi thấy thay áo sơ mi là được rồi mà.". Mạnh Tử Khôn bỗng xen mồm vào, Mặc Khiêm liếc sang đứa nhỏ cao quá đáng này: "Cậu là?".
"Là học sinh của tôi.". Hoa Thần Vũ nhận áo sơ mi trắng: "Tử Khôn cũng là em trai Mạnh Tử Thạc.".
"...". Mặc Khiêm vừa định bảo chuyện của tập đoàn không cần học sinh tham dự, chẳng ngờ đã bị câu sau của Hoa Thần Vũ dọa sợ rồi: "A? Chưa từng nghe...". Tập đoàn Mạnh Cổ còn có người thừa kế khác à?
Mạnh Tử Khôn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng tùy ý.
"Em thấy thầy chỉ cần đổi áo sơ mi là ổn.".
Mặc Khiêm lại nhìn chằm chằm đứa trẻ này, mặt mũi quả thật có chút giống Mạnh Kiệt.
Hoa Thần Vũ thay quần áo xong, đứng một bên nghe Mặc Khiêm dặn dò linh tinh.
"Mạnh Tử Thạc phát biểu xong sẽ đến cậu, tiếp theo cắt băng khánh thành, rồi chụp ảnh chung, phi vụ hoàn thành.". Ngài thư ký chải tóc gọn gàng: "Bản thảo thuộc chưa?".
"Hả... Nhìn qua hai lần.". Hoa Thần Vũ gãi gãi đầu: "Chẳng phải chỉ cần nhìn đọc à?".
"Dù nhìn đọc thì cậu cũng phải thuộc nội dung chứ...". Mặc Khiêm nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ôi, tiểu thiếu gia thanh tâm quả dục như cậu vậy... cũng thật hiếm thấy.". Cha Hoa Thần Vũ tuy chẳng ủng hộ anh bước đi trên con đường nghệ thuật này, nhưng vẫn không như mấy nhà giàu khác ép anh thay đổi. Những năm này, trong mắt Mặc Khiêm, Hoa Thần Vũ có lẽ là phú nhị đại sống tự tại nhất cậu từng gặp.
"Khiêm ca, anh lại cười tôi rồi.". Hoa Thần Vũ hồn nhiên nói, Mạnh Tử Khôn đứng bên cạnh mím môi, ánh mắt tràn ngập cưng chiều cùng tự hào.
***
Nghi thức cắt băng khánh thành cử hành tại cửa trung tâm hội nghị. Hoa Thần Vũ theo Mặc Khiêm đến hiện trường. Một đám người anh chẳng quen, không phải truyền thông thì là doanh nhân, xách máy tính, trao đổi danh thiếp, hàn huyên tán gẫu.
Hoa Thần Vũ quay đầu nhìn Mạnh Tử Khôn, ra hiệu cậu đi theo mình và Mặc Khiêm, sau đó theo hướng dẫn ngồi ở hàng đầu tiên nơi thảm đỏ.
"Từ tổng, chào ngài chào ngài.". Mặc Khiêm vừa sắp xếp xong chỗ ngồi cho Hoa Thần Vũ liền đến chỗ một người đàn ông bắt tay thăm hỏi. Hoa Thần Vũ bất giác đưa ngón tay lên môi, hơi ngửa ra sau kề sát vào Mạnh Tử Khôn ngồi dưới hàng hai.
"Thầy, ai vậy?". Đứa nhỏ cũng chẳng quen mấy người trong thương trường này.
Hoa Thần Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt tò mò nhìn Mặc Khiêm và người đàn ông kia, bỗng cùng đối phương mắt chạm mắt.
"Vị này là?". Từ tổng thấy Hoa Thần Vũ có hơi lạ mặt.
"À, đây là tiểu Hoa tổng của chúng tôi, cậu ấy đến cắt băng khánh thành.". Mặc Khiêm giải thích, dùng ánh mắt ra hiệu Hoa Thần Vũ chào hỏi.
Thầy Hoa hiền lành đứng dậy, đưa tay ra, còn cúi mình.
"Ôi, tiểu Hoa tổng ngài thật khách khí quá.". Nam nhân bị dọa cũng nhanh chóng khom người. Mạnh Tử Khôn nhìn họ tung hứng, không nhịn được cười cười.
Cái danh tiểu Hoa tổng này... đúng là vô cùng hợp với thầy Hoa đây.
Nhìn chung toàn hội trường, trong tất cả những người vận tây trang ở đây, chỉ có thầy Hoa của cậu là đẹp trai anh tuấn nhất!
Mạnh Tử Khôn lần đầu thấy Hoa Thần Vũ mặc sơ mi trắng, lúc anh vén ống tay áo lên, nơi giao giữa bả vai và tay có thể nhìn rõ màu da bên trong.
"...". Mạnh Tử Khôn bỗng nhận ra bộ đồ này hình như hơi mỏng quá.
Bây giờ chạy về lấy áo khoác còn kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro