Chương 58
Mao Bất Dịch và Chung Dịch Hiên song ca bài "Thành Đô" của Triệu Lôi. Chu Chấn Nam và Mã Bá Khiên trước sau như một, rap kết hợp vũ đạo. Đến Triệu Thiên Vũ, cậu chọn ca khúc "City of Stars", nhuộm cả hiện trường thành một sàn nhảy jazz.
Tới Hoa Thần Vũ biểu diễn. Mấy đứa học sinh quả nhiên còn chờ mong hơn cả khán giả, hơn nữa hiện tại chương trình xong xuôi hết rồi, có thể quên mình mà thưởng thức tiết mục của thầy Hoa.
Hoa Thần Vũ đang đợi MC giới thiệu, Nhã Duyệt bỗng đâu lẻn vào giữa đám nhỏ. Mạnh Tử Khôn ngẩn ra, cậu hoàn toàn không để ý người này ở đây từ lúc nào.
"Mấy em biểu diễn thật quá tuyệt vời! Chị nghe nói lần này khán giả đông hơn một phần ba so với dự tính đó!". Tuy Nhã Duyệt xuất hiện có hơi đột ngột nhưng bọn nhỏ vẫn lễ phép, chẳng chút lúng túng cười vui vẻ với cô.
"Tiếp theo đến tiết mục của thầy Hoa à?". Nhã Duyệt vừa hỏi, tiếng hoan hô phía trước liền vang dội. Hoa Thần Vũ vội vàng chạy lên cầu thang sân khấu.
"Chị phải tìm tổng giám chế.". Nhã Duyệt có việc cần làm, chỉ tới bắt chuyện với mấy cậu học trò này chút thôi, nhưng cô vừa quay đi, như nhớ ra chuyện gì, lại xoay người về.
"Gay rồi, tập tài liệu trên tay chị cần giao ngay cho Mạnh tổng...". Cô nhíu mày, lập tức mắt đối mắt với Triệu Thiên Vũ: "Tuy có hơi đường đột nhưng mà... em có thể giúp chị chuyển tài liệu cho Mạnh tổng được không? Bên chị thật sự có việc gấp không đi được...".
"... Chuyện này?". Triệu Thiên Vũ do dự một chút, ở hội học sinh cậu cũng thường chạy vặt cho giáo viên hội trưởng gì gì đó, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Nhưng mà là học sinh, gửi đồ cho tổng giám đốc... vẫn hơi lúng túng...
"Không sao đâu không sao đâu. Coi như giúp chị việc này nha. Mạnh tổng ở ngay khách sạn mọi người đang trọ đó, tầng cao nhất.". Nhã Duyệt giao tập tài liệu cho Triệu Thiên Vũ, còn chớp chớp mắt, sau đó xoay người rời đi.
"Đưa đồ thôi mà, cậu xoắn cái gì?". Chu Chấn Nam nhìn từ đầu đến đuôi, tiện thể trêu chọc cậu.
Triệu Thiên Vũ dõi theo Hoa Thần Vũ trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, bây giờ đi đưa đồ, vậy không được xem tiết mục của thầy Hoa rồi...
Mạnh Tử Thạc, thật muốn đập chết tên tiểu nhân nhà anh!!!
***
Bên dưới có vài khán giả nhận ra nam ca sĩ này, chính là người hôm trước cùng Ny Ny song ca bài "Với em tình không dứt".
Khúc nhạc dạo vang lên, Hoa Thần Vũ hơi cúi đầu. Nghe tiếng thét chói tai bên dưới dần tản ra, anh hít sâu một hơi, dùng trạng thái mơ màng lại mê hoặc, cất lên những từ ngữ phức tạp nhưng cũng vô cùng tinh mỹ.
Bài hát này... nói trắng ra chính là kiểu... người còn muốn tôi phải làm sao.
Hoa Thần Vũ dùng phương pháp của bản thân, lần nữa lí giải bài hát, phối hợp với trình soạn nhạc của Trịnh Nam, đem những tình cảm ấy khuếch trương đến cực đại.
"Thầy Hoa sử dụng key gốc à?". Chu Chấn Nam kéo Mã Bá Khiên bên cạnh, vươn tay ra mới phát hiện mình nắm phải Mao Bất Dịch.
"Ừm... Rất lợi hại!". "Siêu sao" ánh mắt kiên định gật gù, trong lòng lại ngưỡng mộ thầy Hoa thêm mấy phần.
Hoa Thần Vũ vừa đợi tiết tấu vừa tản bộ bên rìa sân khấu. Mạnh Tử Khôn đứng bên dưới bất giác chuyển động yết hầu, cậu biết tiếp theo anh sẽ hát khúc biến điệu kia. Chẳng biết đến lúc đó khán giả ở hiện trường có bị dọa không nữa...
Người trên đài dừng bước, tầm mắt ngưng tụ lại, khoa tay trong không trung như chỉ huy ban nhạc. Ngâm xướng kết thúc, tiết tấu dồn dập ập tới, Hoa Thần Vũ lập tức chuyển âm, từng câu từng câu bộc phát mạnh mẽ, qua micro lại càng phóng đại vô hạn, bắt đầu đoạn cao trào.
Ban cho tôi mộng cảnh
Lại bắt tôi nhanh chóng tỉnh lại
Cùng tôi say giấc
Lại cùng tôi phí hoài thời gian không khoan nhượng
Yêu tôi thuần túy
Lại yêu tôi trần trụi không suy đồi
Nhìn tôi tự đàn tự hát
Lại nhìn tôi đau lòng đến xé gan
Vì tôi liêu nhân
Lại vì tôi mà đôi mắt thất thần
Toan tính chân tình tôi
Lại mưu toan sóng mắt tiêu hồn của tôi
Cùng tôi bỏ trốn
Lại cùng tôi làm kẻ bề tôi trung thành
Khen tôi như nụ hoa chớm nở
Lại khen tôi giấu đầu hở đuôi
Bùng cháy càng mãnh liệt, xúc cảm liên miên ập tới như thuỷ triều, tình cảm lại thăng lên một đẳng cấp mới. Hoa Thần Vũ phóng thích cao âm vang vọng, cuối cùng dùng chất giọng mệt mỏi lười nhác làm phần kết...
Anh đắm chìm trong ca khúc này, thoạt nhìn vô cùng yêu mị, ánh mắt cao ngạo mà lạnh lẽo, lúc nhìn xuống chúng sinh dưới khán đài, chẳng hề sợ hãi, tiếp tục sải bước, lòng không chút tơ vương, hoàn chỉnh kết thúc bài hát.
Thành viên ban nhạc hiển nhiên cũng sững sờ. Hoa Thần Vũ lần nữa xoay người, cúi mình trước khán giả, thở ra một hơi, tựa như trút được gánh nặng, bước xuống sân khấu.
***
Đám học trò trợn mắt há mồm vỗ tay cho anh. Hoa Thần Vũ ngượng ngùng nở nụ cười: "Các em sao thế?".
"Em quên ghi lại rồi... Nam ca có đánh em không?". Mạnh Tử Khôn gãi gãi đầu, còn le lưỡi.
"Thầy Hoa, thầy thật lợi hại. Em chẳng thể dùng ngôn ngữ loài người để hình dung thầy nữa rồi, à, là biểu diễn đó...". Chu Chấn Nam hiếm khi nói năng lộn xộn.
"Các em cũng rất tuyệt. Nếu có thể cho mấy em tốt nghiệp sớm thầy thấy cũng được lắm, ha ha ha ha ha ha!". Hoa Thần Vũ cười không chút kiêng dè, nhìn quanh quanh, phát hiện ít đi một người.
"Thiên Vũ đâu?".
"Cậu ta giúp Nhã Duyệt đưa đồ, vẫn chưa về.". Mã Bá Khiên giải thích.
"Ừm. Đoán chừng lát nữa là chúng ta có thể rút lui rồi, thầy hơi đói.". Biểu diễn xong xuôi, tinh thần thả lỏng, thầy Hoa rất muốn lấp đầy bụng, cũng muốn nghỉ ngơi. Mạnh Tử Khôn nhẹ nhàng nắm tay anh, nháy mắt ra hiệu.
Đứa nhỏ muốn về riêng với Hoa Thần Vũ.
Nào ngờ tối nay đánh bài chuồn chẳng dễ dàng như vậy...
***
Mới chen chân ra khỏi cửa hậu đài, một nam nhân gầy gò nhiệt tình như fan hâm mộ đột ngột nhào tới, ngã chổng vó.
"Ai!". Hoa Thần Vũ theo bản năng muốn vươn tay đỡ, Mạnh Tử Khôn lại chắn trước mặt anh.
"Thần Vũ! Không ngờ cậu cũng ở đây! Nếu chẳng phải hôm nay thấy cậu hát, tôi đã xong đời rồi!".
Lúc đối phương đứng dậy còn không thèm lo lắng kiểm tra bộ đồ bám bụi của mình, khuôn mặt đeo kính bừng bừng hưng phấn, ập tới một câu khiến Mạnh Tử Khôn ngẩn người.
"A? Anh là... Khiêm ca?". Hoa Thần Vũ quen nam nhân liều lĩnh này, đôi mắt mở to, hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây, đáng lẽ phải ở bên cạnh cha tôi chứ?".
Bạn nhỏ Mạnh Tử Khôn bỏ ra năm phút đồng hồ mới biết người đàn ông kia tên Mặc Khiêm, là thư ký thân cận của cha Hoa Thần Vũ. Vị thư ký này dẫn anh và cậu đến một góc an tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc đẩy mắt kính.
"Cha cậu cùng tập đoàn Mạnh Cổ đồng thời đầu tư một cơ sở giáo dục nghệ thuật, chiều nay tổ chức cắt băng khánh thành. Vốn cha cậu nên tới tham dự, nhưng nhất thời ông có việc phải xuất ngoại, vậy nên phái tôi một mình đến đây.". Mặc Khiêm giải thích đâu vào đấy: "Bên Mạnh Cổ rất coi trọng buổi lễ này, tôi nghĩ... chủ tịch không tới, cũng thật chẳng cho tập đoàn họ chút mặt mũi nào... Nhưng không thể không có ai đến cắt băng khánh thành. Tôi vốn định ngày mai giải thích với tổng giám đốc, vẫn may, cậu cũng tới Malaysia, quả thực cứu tôi một mạng rồi!".
Mạnh Tử Khôn hiểu được đại khái. Đối với Mặc Khiêm mà nói, Hoa Thần Vũ là con trai độc tôn của chủ tịch tập đoàn, về mặt thân phận thì chẳng cần bàn cãi, nhất định có trọng lượng.
"Anh muốn tôi giúp cha tham gia lễ cắt băng khánh thành kia?". Hoa Thần Vũ lọc lại nội dung: "Trời ạ... Chuyện này... Tôi chưa từng đến mấy dịp như thế mà.".
"Ai, chỉ tới cắt cái băng, chụp cái ảnh là xong rồi... Công văn phát biểu ở chỗ tôi, cậu lên bục đọc theo là được.". Mặc Khiêm làm bộ dạng khẩn cầu: "Thần Vũ, giúp Khiêm ca đi mà. Dù sao đây cũng là hợp tác, liên quan đến việc cha cậu kiếm tiền đó...".
Mạnh Tử Khôn liếc sang bên cạnh nhìn Hoa Thần Vũ còn đang bối rối. Vị thư kí nghiêng người về trước, đôi mắt chớp chớp ngập tràn chờ mong, liền thấy Hoa Thần Vũ lấy ngón tay mân mê môi, khe khẽ gật đầu.
"Thần Vũ!!! Khiêm ca yêu cậu quá! Khiêm ca mời cậu ăn cơm!". Mặc Khiêm giải quyết xong nhân sinh đại sự, hưng phấn vỗ vai Hoa Thần Vũ mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro