Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Sáng sớm hôm sau, Hoa Thần Vũ gọi tất cả học sinh đến phòng mình.

"Vốn là đưa mọi người đi du lịch, nhưng chẳng ngờ sẽ phải biểu diễn.". Hoa Thần Vũ chắp tay trước ngực làm động tác xin lỗi: "Nhưng mà thầy cảm thấy đây là cơ hội thực chiến khó khăn lắm mới giành được, các em có bản lãnh gì cứ xuất chiêu đi!".

Đêm qua, Hoa Thần Vũ và ban nhạc của Ny Ny đã thương lượng ổn thỏa, vào tối mai sẽ cùng lên sân khấu. Biết được Hoa Thần Vũ là thầy giáo, đồng thời còn dẫn theo rất nhiều học sinh của Nhạc viện đi chơi, Ny Ny trịnh trọng mời cả nhóm họ đến.

"Tôi thấy rất tốt mà, chúng ta phải khiến cả sân khấu phải bùng nổ!". Lần trước từng cùng thầy Hoa song ca, Mã Bá Khiên luôn tràn đầy tự tin vào những dịp như thế này, đặc biệt còn có thể xem Hoa Thần Vũ biểu diễn, quả thật vô cùng perfect.

"Vậy các em thảo luận trước đi, song ca cũng được đơn ca cũng được, buổi trưa báo cho thầy, thầy tùy các em chọn.". Hoa Thần Vũ nghiễm nhiên biến thành giáo viên hướng dẫn chuyên ngành.

  *** 

Sắp xếp cho học trò về trước để tự do hoạt động, thời điểm cả căn phòng chỉ sót lại Mạnh Tử Khôn, anh rõ ràng thấy đứa nhỏ bày bộ dạng đắn đo suy nghĩ.

"Khôn Khôn.". Hoa Thần Vũ ngước cổ lên: "Lại đây.".

Mạnh Tử Khôn tay chống cằm lưỡng lự tới ngồi bên cạnh anh: "Em đang suy nghĩ xem nên hát bài gì...".

"Ừm, ngoại trừ tình ca em có thể hát những thể loại khác không?". Quen biết lâu vậy rồi, Hoa Thần Vũ quả thật vẫn chưa nghe đứa nhỏ hát bài nào chẳng phải tình ca.

Mạnh Tử Khôn như nghĩ ra gì đó, xoay người lấy điện thoại, mở app nhạc, chọn một ca khúc, nhấn play.

Khúc nhạc dạo vang lên rõ ràng thuộc phong cách rock and roll, Hoa Thần Vũ chầm chậm mở mắt, vẻ mặt thoáng kinh ngạc: "Em muốn hát rock and roll?".

"Đúng vậy, bài hát này em đã luyện tập rất lâu rồi.". Mạnh Tử Khôn đổi thành vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Thầy, lần trước chẳng phải anh nói em vẫn chưa hát đến 100 điểm à?".

Thanh âm đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào. Hoa Thần Vũ nhất thời không nhớ ra mình nói câu này với cậu vào lúc nào, tuy vậy anh rất hứng thú muốn nghe xem lần này Mạnh Tử Khôn nói làm sao.

"Bài hát này... coi như bài thi của em đi!". Người trước mặt chẳng những là người yêu, còn là giáo viên mình. Mạnh Tử Khôn làm học sinh, bất luận thế nào cũng phải nộp bài thi cho thầy chứ.

Hoa Thần Vũ nghe xong, híp mắt cười điềm đạm.

"Được, chờ em hát xong, anh sẽ chấm điểm.".

***

Đến trưa là đám nhỏ đã chọn bài hát xong xuôi cả.

Sau bữa cơm, Hoa Thần Vũ dẫn theo dàn học sinh hùng hậu đi tìm Ny Ny dàn dựng và luyện tập tiết mục. Nữ ca sĩ nhìn danh sách bài hát, cảm thấy không có vấn đề, lại hỏi Hoa Thần Vũ hát bài gì.

"Tôi? Tôi cũng hát à?". Thầy Hoa định bảo đây chẳng phải sân chơi cho học sinh sao?

"Đương nhiên! Màn biểu diễn hôm qua của anh vô cùng amazing! Ngày mai anh nhất định phải hát!". Ny Ny kiên quyết muốn Hoa Thần Vũ lên sân khấu, đối phương lại cười ngốc với cô: "Nhưng tôi không biết phải hát gì đây...".

Ny Ny tiếp tục hào hứng: "Anh biết ca sĩ Trần Lạp không? Cô ấy rất cool, có một bài hát tên "Dễ cháy dễ phát nổ", nghe cực kỳ hay!".

Ánh mắt Hoa Thần Vũ theo Ny Ny đảo qua đảo lại: "À... Cái đó tôi từng nghe qua... nhưng mà...". Muốn hát? Không dễ như vậy chứ?

"Ban nhạc của tôi sẽ phối hợp với anh! Hoa Hoa, khiêu chiến chút đi!". Ny Ny kéo tay anh, đôi mắt tràn ngập mong đợi.

Hoa Thần Vũ cúi đầu suy tư.

"Nhưng tôi cảm thấy... Tôi cần một người soạn nhạc vô cùng lợi hại, như vậy mới có thể...".

***

Nửa tiếng sau, Mạnh Tử Khôn mang theo chai nước quay lại phòng tập, phát hiện Hoa Thần Vũ đang ngồi giương nanh múa vuốt trước máy tính xách tay.

Cậu tò mò đến gần, liền thấy thầy Hoa chat video call với Trịnh Nam.

"Nam ca! Anh nhất định phải giúp tôi!". Quay mặt về phía Trịnh Nam liền tự động bật chế độ làm nũng, Hoa Thần Vũ vẫn không nhận ra Mạnh Tử Khôn đang ngồi xổm bên cạnh nhìn mình. Anh mân mê môi, cố gắng thuyết phục nhà chế tác này giúp mình soạn nhạc từ xa.

Trong video, Trịnh Nam chỉnh kính, đáy mắt lóe sáng.

"Soạn nhạc thì có thể, nhưng ở giữa phải thêm một đoạn biến điệu.".

"Hả??". Hoa Thần Vũ hiển nhiên bị lời đề nghị của Trịnh Nam dọa sợ rồi: "Gì chứ? Nam ca, đó là giọng nữ!".

"Bớt đi, tôi biết cậu có thể hát, nếu đã có thể sao lại không thách thức một chút?". Trịnh Nam nghiêm túc nói: "Đừng hòng trốn tránh, bằng không cậu tự mình chơi đi!".

Hoa Thần Vũ chôn cả khuôn mặt vào đầu gối làm bộ ủy khuất. Mạnh Tử Khôn ở bên cạnh nghe hơn nửa ngày rốt cuộc cũng phì cười.

"Nam ca, em giúp anh thu video.". Đứa nhỏ đến trước màn hình, mở to mắt.

"Mạnh Tử Khôn em lại còn giúp Nam ca?!?". Hoa Thần Vũ vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt đứa nhỏ cười đê tiện: "Anh không yêu em nữa, em đi luôn đi!".

"Thầy.". Mạnh Tử Khôn ngồi xổm bên cạnh Hoa Thần Vũ: "Em cũng muốn nghe, anh hát có được không?".

Bị hai người một lớn một nhỏ cầu xin, Hoa Thần Vũ nghiêng đầu, khuôn mặt có chút bối rối.

"Ai... Vậy tôi cũng có điều kiện!".

"Điều kiện gì?". Trong video Trịnh Nam phất quạt hỏi.

"Sau khi tôi về nước, Nam ca phải mời tôi ăn đùi dê!". Hoa Thần Vũ cố ý chỉnh thành giọng nói nghịch ngợm.

"Thêm con heo sữa quay!". Trịnh Nam quả thật hào phóng, còn thêm thực đơn.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, không tán dóc với hai người nữa, tôi phải tìm Ny Ny luyện hát.". Hoa Thần Vũ chân mang giày vào, chậm chạp rời đi.

Mạnh Tử Khôn nhặt chai nước dưới đất lên, liếc sang Trịnh Nam còn đang trong trạng thái video call.

"Mạnh Tử Khôn.". Trịnh Nam thấy nửa người đứa nhỏ: "Hoa Thần Vũ xuất ngoại một tiếng cũng chẳng biết thì thôi đi, sao cậu cũng điên theo chứ?".

Mạnh Tử Khôn khom lưng nhìn Trịnh Nam trong màn hình: "Nam ca, em sẽ trông chừng tốt anh ấy.".

"... Hai ngươi tôi đều không an tâm...". Trịnh Nam tiếp tục phẩy quạt: "Không nói nữa, tôi giúp tiểu tổ tông soạn nhạc đây, cậu theo cậu ta đi.".

Khung video đóng lại, Mạnh Tử Khôn bỗng có cảm giác như vừa bị bố vợ đại nhân giáo huấn...

***

Buổi diễn tập đêm kéo dài đến tận 9 giờ. Đoàn người cười nói vui vẻ trở về khách sạn.

Triệu Thiên Vũ vừa đi tới cửa thang máy mới nhận ra mình quên đồ, liền quay lại nơi diễn tập lấy. Lúc cậu về đến khách sạn, đại sảnh yên lặng như tờ, chẳng có ai cả.

Ấn nút lên lầu, Triệu Thiên Vũ nhìn con số nơi tầng trệt biến thành 1. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhã Duyệt bước vào.

"Ôi, là cậu à?". Nhã Duyệt nhớ cậu trai mảnh mai này, lập tức lịch sự chào hỏi.

"Nhã Duyệt tỷ. Chị vẫn chưa nghỉ ngơi sao?". Triệu Thiên Vũ nhẹ giọng nói, người của tập đoàn Mạnh Cổ đương nhiên không thể thất lễ.

"Đúng rồi, vừa nãy đến khách sạn tìm giám đốc bàn bạc chút chuyện. Ngày hôm nay của mọi người trôi qua thế nào, chơi vui vẻ không?". Nhã Duyệt hỏi tiếp.

"Dàn dựng và luyện tập tiết mục với ban nhạc cũng mất cả buổi trưa, ngày mai còn phải biểu diễn nữa.". Triệu Thiên Vũ nhún nhún vai: "Hiện tại muốn đi nghỉ thôi...".

Nhã Duyệt gật gù, vốn định nói vậy cậu mau về đi, chợt cô thấy bên tai trái Triệu Thiên Vũ đeo khuyên hình sao.

"Vậy... không có việc gì, em đi trước đây.". Triệu Thiên Vũ phát hiện ánh mắt Nhã Duyệt bỗng khác thường, thử thăm dò hỏi.

"Ừm, được, mau đi đi.". Nở nụ cười vẫy tay với Triệu Thiên Vũ, Nhã Duyệt nhìn cửa thang máy dần đóng lại, trong lòng thầm gợn sóng.

Đôi khuyên tai kia... cô nhớ là Mạnh Tử Thạc bảo mình tìm người làm riêng. Cô cứ nghĩ Mạnh Tử Thạc sẽ đem tặng bạn gái, vậy sao lại ở chỗ cậu học trò Triệu Thiên Vũ này chứ?

... Chẳng trách Mạnh tổng cứ kiên quyết mời thầy giáo và học sinh ở Nhạc viện, thì ra...

Nhã Duyệt tựa hồ nhìn thấu điều gì, dõi theo hướng Triệu Thiên Vũ rời đi, khóe môi dần cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro