Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

"Khôn Khôn đâu?".

Sau khi tiếng nhạc dứt hẳn, Hoa Thần Vũ mới phát hiện chẳng thấy Mạnh Tử Khôn.

"Vừa nãy cậu ấy không nắm được tay anh, bị cuốn đi rồi, chắc ở hướng kia.". Triệu Thiên Vũ khí định thần nhàn chỉ đường cho thầy Hoa.

"Tôi thấy mình phải đi rửa tay thôi.". Mao Bất Dịch ôm bụng, vẻ mặt có chút đau khổ.

Chung Dịch Hiên nhanh chóng dẫn cậu ta kiếm nhà vệ sinh. Chỉ còn sót lại mỗi Hoa Thần Vũ và Triệu Thiên Vũ.

Hoa Thần Vũ định đi tìm Mạnh Tử Khôn, Triệu Thiên Vũ bỗng kéo cổ tay anh lại.

"Thầy, có thể cho em mượn thầy một lát không?". Nghệ sĩ già thấp giọng, dịu dàng điềm đạm, dưới ánh đèn mờ ảo của quảng trường, thoạt nhìn có chút mê hoặc.

Hoa Thần Vũ ngẩn người. Cậu học trò trước mặt hình như chưa từng dùng ánh mắt này nhìn anh, thật khiến anh hơi bối rối.

"Nhưng mà...". Thầy Hoa nhất thời chưa tìm ra từ để nói, Triệu Thiên Vũ liền nghiêng về phía trước thăm dò, thanh âm trong trẻo kề gần đến khó tin: "Chỉ một lát thôi...".

"Thiên...". Hoa Thần Vũ còn chưa kêu hết tên cậu, Triệu Thiên Vũ đã kéo anh chạy về hướng ngược lại. Anh cúi đầu nhìn cổ tay bị đối phương siết chặt, muốn nới lỏng một chút liền cảm giác cậu học trò càng dùng lực hơn.

Ai...

Hoa Thần Vũ nhíu mày, giấu vẻ mặt phức tạp vào bóng đêm.

***

Thời điểm mọi người khiêu vũ, sân khấu bên này vẫn có ban nhạc đang biểu diễn.

Triệu Thiên Vũ và Hoa Thần Vũ chen trong đám đông điên cuồng rít gào, thật vất vả lắm mới lên được hàng đầu tiên.

Hoa Thần Vũ phát hiện trên sân khấu có nữ ca sĩ đang hát rock and roll. Chắc đã đến đoạn điệp khúc, bầu không khí bỗng cực kỳ sôi nổi, Hoa Thần Vũ nháy mắt nổi hứng thú, nương theo dòng người vừa hát vừa la.

Tay ghi ta khảy nốt nhạc cuối cùng, tiếng trống liền vô cùng mãnh liệt, mãi đến khi toàn bộ người trên sân khấu đồng loạt nhảy lên. Âm nhạc kết thúc, nữ ca sĩ cúi mình.

"Cảm ơn! Cảm ơn đã ủng hộ! Cảm ơn!".

Khán giả hoan hô hò reo khen hay, đang mong ban nhạc tiếp tục biểu diễn.

Nữ ca sĩ cúi đầu, kề micro đến bên môi: "Bài hát sau đây tôi muốn mời một khán giả cùng song ca với tôi.".

Nghe tin có thể cùng tương tác, đám đông náo nhiệt hẳn, nhao nhao giơ tay lên, hi vọng cô có thể chọn mình.

"Để tôi xem một chút, chọn ai đây?". Nữ ca sĩ ngồi xổm bên rìa sân khấu, làm tư thế nhìn ra xa.

Hoa Thần Vũ quan sát xung quanh, tầm nhìn vừa dừng lại, liền mắt đối mắt với cô.

"Vị soái ca này đi!". Nữ ca sĩ vừa nói vừa chỉ Hoa Thần Vũ.

"A?". Thầy Hoa còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Thầy, cô ấy mời thầy lên sân khấu.". Triệu Thiên Vũ vỗ vỗ vai Hoa Thần Vũ: "Cho mấy người này mở mang tầm mắt một chút!". Cậu biết rõ trình độ biểu diễn của Hoa Thần Vũ, vậy nên chẳng lo lắng chút nào, trái lại còn hơi chờ mong.

Thế là Hoa Thần Vũ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông bước lên cầu thang nhỏ bên hông sân khấu. Nữ ca sĩ nhiệt tình đưa micro cho anh: "Hey, soái ca, anh tên gì?".

Hoa Thần Vũ nhận micro, mắt quét một vòng khán giả náo nhiệt dưới sân khấu. Anh chầm chậm cong môi thành nụ cười ngốc.

"Tôi tên Hoa Hoa.".

Câu tự giới thiệu mềm mại cộng thêm khuôn mặt hiền lành của người kia khơi dậy tính hiếu kỳ cùng ái mộ của đám đông, nữ ca sĩ cũng chẳng ngoại lệ. Cô quay sang Hoa Thần Vũ gật gật đầu: "Được! Vậy Hoa Hoa, chúng ta song ca bài "Với em tình không dứt" đi!".

Hoa Thần Vũ nâng micro nhẹ giọng đồng ý, nhưng âm thanh khá nhỏ, tiếng nhạc vang lên nuốt chửng câu trả lời của anh.

Theo tiết tấu ngẩng người dậy, Hoa Thần Vũ rất nhanh đã tiến vào trạng thái, bắt đầu gật gù.

Đối với việc biểu diễn trên sân khấu mà nói, anh hẳn là có kinh nghiệm nhất định, nhất thời muốn hát bài gì cũng không phải vấn đề khó, cứ xem như một kiểu hưởng thụ đi!

Hoa Thần Vũ híp mắt, lập tức xây nên thế trận chỉ thuộc về mình anh.

Đèn đêm vừa thắp

Dòng người hối hả ngược xuôi

Tôi chẳng muốn khẩn trương như họ

Nhưng người nhìn tôi, đôi mắt to tròn lấp lánh

Tôi bắt đầu mất tự chủ rồi

Nữ ca sĩ chỉ Hoa Thần Vũ, ra hiệu anh hát tiếp khúc sau. Thầy Hoa học dáng vẻ cô lắc lư, kéo micro ra khỏi chân đế, một bước đến chính giữa sân khấu.

Gió thổi trên con đường thật dài

Một trái tim dần rung động

Muốn tìm người dạo bước cùng tôi

Mệt rồi thì ngủ bên vệ đường

Bề ngoài mạnh mẽ nội tâm rối bời

Sợ bản thân yêu quá nồng nhiệt

Triệu Thiên Vũ nghe được Hoa Thần Vũ vừa hát xong câu đầu tiên, xung quanh lập tức nổi lên tiếng hò hét chói tai. Cậu nhìn thầy giáo trên sân khấu kia, phần biểu diễn rõ ràng nhuốm thêm mấy phần tà mị. Nụ cười anh thường trực trên môi, thi thoảng còn híp mắt, phối hợp với động tác nghịch micro, quả thật vô cùng quyến rũ, khiến người ta chẳng thể dời mắt đi.

"Đây là giọng nữ key à?". Khán giả bên cạnh Triệu Thiên Vũ bắt đầu bàn tán.

Cậu nhìn Hoa Thần Vũ đứng trên sân khấu. Đoạn điệp khúc đã bắt đầu, thậm chí cậu cảm giác giọng nam giọng nữ lúc này cũng chẳng còn khác biệt rõ nữa.

Cao âm của Hoa Thần Vũ... qua từng bài hát hoàn toàn không giống nhau...

Với người tình này mãi không dứt

Tôi có thể bên người ngày ngày tháng tháng năm năm đến vĩnh hằng

So we love love love tonight

Chẳng muốn đối mặt chỉ trong thoáng chốc

Với người tình này mãi không dứt

Tình yêu vốn dĩ gian nan như vậy

Hoa Thần Vũ cùng nữ ca sĩ nhìn nhau, người một câu tôi một câu, phối hợp hoàn hảo đến cuối, ca khúc "Với em tình không dứt" kết thúc tuyệt vời.

Khán giả dưới sân khấu bắt đầu hoan hô vỗ tay, nữ ca sĩ buông micro xuống, tới bên cạnh Hoa Thần Vũ.

"Anh hát thật sự rất hay! Ngày mốt chúng tôi còn có buổi biểu diễn, cùng đi đi!".

"A? Có thể không?". Hoa Thần Vũ cảm thấy vừa nãy hát vô cùng thoải mái, đối với lời mời của cô vừa bất ngờ vừa vui mừng.

"Đương nhiên! Tôi tên Ny Ny, đây là ban nhạc của tôi, ngày mốt cùng nhau song ca!". Nữ ca sĩ vươn tay ôm Hoa Thần Vũ một hồi.

***

Triệu Thiên Vũ đang cố gắng chen trong đám đông để đón thầy Hoa về, bỗng có người dùng sức vỗ vai cậu.

Nghệ sĩ già vừa quay đầu liền đối mặt với Mạnh Tử Khôn đang nổi giận đùng đùng.

"Chết tiệt, cả hai ở đây à?". Nếu chẳng phải nghe thấy giọng hát của Hoa Thần Vũ, chắc hiện tại Mạnh Tử Khôn vẫn như con ruồi mất đầu lục tung khắp nơi.

Buổi tối lúc ra ngoài không mang điện thoại, sợ đông sẽ loạn, chẳng ngờ loạn thật.

Triệu Thiên Vũ chỉ chỉ về phía sân khấu: "Tôi cảm giác cô ca sĩ này hình như nói gì đó với thầy Hoa.".

Mạnh Tử Khôn nhìn lên sân khấu, Hoa Thần Vũ đang vẫy tay với khán giả. Ánh mắt anh lang thang khắp nơi, vừa phát hiện Mạnh Tử Khôn liền gợn sóng.

Hoa Thần Vũ dùng sức vẫy vẫy Mạnh Tử Khôn, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro