Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Tiệm giải khát trên bãi biển cung cấp toàn những món họ chưa từng thử qua, có sinh tố, có kem, có cả hoa quả và trái cây sấy khô, rực rỡ sắc màu, phân lượng vừa phải cùng đựng trong một ly thủy tinh. Hoa Thần Vũ còn chưa tự tay nhận cốc đã chẳng thể chờ được nữa.

"Wow, cái này ăn ngon thật!". Rất hài lòng với phần thức uống đã nhiều lại miễn phí này, thầy Hoa bỗng vui vẻ như trẻ con lên năm.

Mạnh Tử Khôn cắn cắn muỗng, nhìn thầy mình, tim còn ngọt hơn ăn mật.

Triệu Thiên Vũ liếc sang đứa nhỏ bên cạnh chỉ biết mỗi thầy Hoa này, mắt cũng trợn trắng.

"Buổi tối hai người có đến khu giải trí không?".

"Nghe bảo có biểu diễn, phải đi xem thử chứ!". Hoa Thần Vũ nhớ Nhã Duyệt nói như thế.

"Hóa ra thầy Hoa thích đồ lạnh đến vậy à.".

Bất thình lình xuất hiện âm thanh của người thứ tư, Mạnh Tử Khôn sợ đến muỗng cũng rơi mất.

"Ha, sao anh cứ bám dai như đỉa thế nhỉ?". Đứa nhỏ thấy rõ bản mặt Mạnh Tử Thạc liền nóng máu.

Triệu Thiên Vũ liếc nam tinh anh thay một bộ quần áo bình thường đột ngột xuất hiện trên bờ cát vàng kia, tự động bật chế độ làm mờ.

Hoa Thần Vũ tháo kính râm xuống: "Mạnh Tử Thạc? Cậu không làm việc à?".

Dù sao tối hôm qua người này còn bận muốn chết, chẳng ngờ nay lại nổi hứng chạy đến bờ biển tìm họ.

Mạnh Tử Thạc như ảo thuật gia, từ sau lưng lấy ra một quả bóng chuyền: "Đi thư giãn chút, bóng chuyền bãi biển, có hứng thú không?".

***

Mạnh Tử Khôn từ chối chung đội với Mạnh Tử Thạc, còn kêu gào muốn cùng Hoa Thần Vũ đánh bại anh ta.

Nhìn em trai cao chót vót đối diện chợt ấu trĩ đến đáng yêu, Mạnh Tử Thạc dời mắt về phía Triệu Thiên Vũ.

"Xem ra hai ta phải chung đội rồi.".

Nghệ sĩ già trợn trắng mắt.

"Tôi có thể từ chối à?".

Mạnh Tử Thạc chỉ cười cười rồi liền chuyền bóng cho Thiên Vũ, chuẩn bị phát động tấn công.

***

Lần đầu trải nghiệm đánh bóng trên cát, mọi người đương nhiên có chút chưa thích ứng.

Hoa Thần Vũ đứng bên cạnh nhìn Mạnh Tử Khôn giương nanh múa vuốt cả nửa ngày, cảm giác mình cũng nên đến giúp đỡ.

"A!". Đứa nhỏ nhảy lên đập bóng thẳng về phía Mạnh Tử Thạc, anh trai ưu tú vừa nhìn đã biết chính là tay già đời, dễ dàng phản kích.

"Thầy!". Đứa nhỏ phát hiện mình không kịp chạy về, đành theo bản năng gọi Hoa Thần Vũ, mà lúc này anh còn đang đứng sững tại chỗ, lúc nhận ra thì trái bóng đã sắp bay trúng mặt rồi. Anh giơ tay lên cản lại, bóng liền đập mạnh vào tay rồi rơi xuống đất.

"Anh có bệnh không!?!". Mạnh Tử Khôn bắt đầu lớn tiếng, trừng người đối diện một cái, sau đó vội chạy tới kiểm tra.

"Anh không sao.". Hoa Thần Vũ tỏ ra mình là đại nam nhân, bị bóng đập một cái thì có chuyện gì chứ: "Tiếp tục đi.".

Triệu Thiên Vũ vốn vẫn chẳng nhúng tay chợt phát hiện, từ lúc bước vào ván mới, Hoa Thần Vũ như biến thành người khác. Anh bắt đầu học được cách công kích, không đứng sững tại chỗ nữa, dần dần còn biết ngầm phối hợp với Mạnh Tử Khôn.

"Cậu vẫn còn muốn làm khán giả à?". Mạnh Tử Thạc đón bóng xong liền hỏi cậu một câu.

Triệu Thiên Vũ bị tình hình trận chiến hấp dẫn, lập tức lao lên trước, giúp Mạnh Tử Thạc đón bóng.

***

Một màn bóng chuyền bãi biển căng thẳng kịch liệt thu hút vài du khách đến xem. Mãi đến khi Mạnh Tử Khôn nhảy lên đập phát bóng cuối cùng, Mạnh Tử Thạc không đón được, trận đấu mới kết thúc.

Đứa nhỏ hưng phấn "yeah" mấy tiếng rồi liền lao tới ôm thầy Hoa của cậu.

Triệu Thiên Vũ khom người thở hổn hển, mặc dù thua, nhưng có thể thấy gương mặt vui vẻ tươi cười của Hoa Thần Vũ, chuyện gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mạnh Tử Thạc lắc lắc đầu, lơ đãng xoay người, vừa khéo Triệu Thiên Vũ thẳng lưng lên, anh phát hiện trên lỗ tai đối phương đeo cặp khuyên tai đen hình sao.

Anh trai ưu tú sững sờ một hồi, lập tức kề sát vào Triệu Thiên Vũ.

"Cậu...". Anh thiếu chút nữa đã vươn tay ra, Triệu Thiên Vũ cảm giác có người tới gần, vẻ mặt ghét bỏ ngẩng đầu: "Anh làm gì thế?".

"... Khuyên tai này của cậu?". Mạnh Tử Thạc hiếm khi nhíu nhíu mày, đây rõ ràng là quà anh tặng cho Hoa Thần Vũ.

"Khuyên tai làm sao? Chướng mắt anh à?". Triệu Thiên Vũ chẳng nhịn được trả lời: "Mạnh tiên sinh, ngài quản cũng nhiều quá rồi đấy.".

Mạnh Tử Thạc không để ý đến mấy lời công kích, chỉ nghiêng đầu về hướng khác, mắt liếc sang Hoa Thần Vũ phía đối diện.

Vị thầy giáo kia hôm nay mái tóc ngắn được tạo hình, cười lên hồn nhiên như trẻ con. Trên tai anh chẳng đeo bất kỳ món trang sức nào, sạch sẽ mà chói mắt.

Triệu Thiên Vũ không hiểu chuyện gì nhìn Mạnh Tử Thạc bỗng đen mặt xoay người rời đi, miệng còn lẩm bẩm: "Lại nổi điên nữa chứ!".

***

Bận rộn ở bãi cát cả buổi trưa, hiển nhiên đến tối đám khỉ con lại càng phấn khởi, như ong vỡ tổ theo Nhã Duyệt đến khu giải trí.

Nghe bảo buổi tối gió lớn, Mạnh Tử Khôn khuyên cả nửa ngày Hoa Thần Vũ mới chịu thay đồ, cậu còn kín đáo đưa cho anh thêm cái áo khoác.

Ôm đối phương trôi theo dòng người bước vào thiên đường mộng ảo này, bởi vì là thử nghiệm của doanh nghiệp, một số hạng mục vẫn chưa bắt đầu hoạt động, chỉ có vài trò chơi được mở thôi. Nơi đông người nhất trong khu giải trí là quảng trường và sân khấu sáng rực đèn.

"Bên kia có khiêu vũ kìa.". Sở hữu vóc dáng cao nhất, Mạnh Tử Khôn liếc mắt liền thấy nhóm nam nữ mặc trang phục dân tộc đang vây thành vòng tròn vừa hát vừa nhảy.

Hoa Thần Vũ nhìn theo hướng tay cậu chỉ: "Náo nhiệt thật đó!".

"Soái ca, cùng khiêu vũ đi!". Đang nói bỗng từ phía sau có hai cô gái xông tới kéo tay Mạnh Tử Khôn và Hoa Thần Vũ, mời vô cùng nhiệt tình, còn dẫn họ về phía vòng tròn.

Chung Dịch Hiên có vẻ rất hứng thú, lôi Mao Bất Dịch theo sát cả hai. "Siêu sao" vẫn giữ gương mặt ngơ ngác thường trực. Triệu Thiên Vũ tay lanh mắt lẹ nắm áo Mạnh Tử Khôn, theo dòng người trôi về trước.

Lập tức bị nhấn chìm trong đám đông, cp Visa nhìn nhau nhíu mày. Chu Chấn Nam chỉ chỉ vòng quay ngựa gỗ phía trước: "Tôi muốn chơi cái kia.".

Bạn học Mã hơi ngạc nhiên: "Cậu thích trò đó?". Đây chẳng phải nên để trẻ con chơi sao?

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, Mã Bá Khiên trước giờ đối với Chu Chấn Nam luôn là thuận theo tuyệt đối, liền dẫn cậu ta đi chơi. Mà lúc này mấy người kia đã nắm tay nhau bước vào vòng tròn, thắt lưng cột những mảnh vải màu sắc khác nhau, theo giai điệu vui tươi uyển chuyển nhảy múa cùng đám đông.

Mạnh Tử Khôn chăm chăm nắm tay Hoa Thần Vũ, cứ lo sơ ý một chút là ai kia liền biến mất. Cậu thấy anh quả nhiên hưng phấn quá mức, nhảy vừa nhiệt tình vừa hăng hái, tay còn theo tiết tấu vung qua vung lại, nếu nắm không chặt... sợ là bay ra ngoài luôn.

"Hey! Hey!". Chung Dịch Hiên đứng bên cạnh Triệu Thiên Vũ còn điên cuồng hơn Hoa Thần Vũ.

Bạn nhỏ Mao Bất Dịch ở đằng sau đầy mặt cự tuyệt.

"Mao Mao, sao cậu không nhảy?".

"... Hồi tối tôi ăn nhiều, sợ nôn hết ra...". Mao Bất Dịch nhỏ giọng buông một câu, đương nhiên chẳng ai nghe thấy.

"Thầy Hoa!". Mạnh Tử Khôn hét lớn: "Anh nắm chặt tay em!!!".

Nhưng cậu vừa nói xong câu này, tiết tấu bỗng thay đổi, bắt đầu vào đoạn cao trào. Mắt thấy cánh tay ai ai cũng dồn dập giơ lên, Mạnh Tử Khôn cảm giác đằng sau có người kéo mình, vừa mới hơi mất tập trung, bàn tay nắm chặt Hoa Thần Vũ chợt buông lỏng.

"Ai!!!!".

Mạnh Tử Khôn rít lên một tiếng, nhận ra chỉ có mình cậu bị bỏ lại phía sau. Ở bên kia Triệu Thiên Vũ vẫn nắm tay Hoa Thần Vũ, theo quán tính kéo anh đến gần.

"Thầy Hoa...". Thanh âm của Mạnh Tử Khôn hoàn toàn lẫn trong tiếng nhạc tiếng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro