Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Theo lời Mạnh Tử Khôn, ban đầu tập đoàn đặt cho họ 3 phòng, nhưng vì Chung Dịch Hiên đột ngột xuất hiện, lại thêm một người, thế là Triệu Thiên Vũ chủ động yêu cầu một mình một căn. Hoa Thần Vũ nghiêng đầu tựa vào tường, cảm giác lo lắng bỗng dâng lên.

"Một mình cậu ấy không vấn đề gì chứ? Ở đây cũng lạ chỗ.".

Mạnh Tử Khôn học bộ dạng anh nghiêng đầu tựa vào tường, giả bộ ghen: "Vậy nên anh đang lo cho cậu ta sao? Anh không biết đó thôi, tâm hồn cậu ta thật ra đã vượt xa ông già bốn mươi rồi.".

"Phì!". Hoa Thần Vũ híp mắt, cười thản nhiên: "Bốn mươi tuổi mà tính là già à?".

"... Thầy, trọng điểm của anh có hơi kì lạ...". Đứa nhỏ vặn vặn hai lần, vươn tay vỗ vai anh: "Vậy rốt cuộc hôm nay Mạnh Tử Thạc đến tìm anh làm gì, nói với em một chút được không?".

Thật ra mắt Hoa Thần Vũ đều sắp nhắm lại luôn rồi, nhưng anh phát hiện đứa nhỏ nhịn cả nửa ngày vẫn quyết định hỏi vấn đề này. Tính hiếu kỳ càng ngày càng đậm, Mạnh Tử Khôn liên tục lắc đầu vẫy đuôi. Hoa Thần Vũ nghiêng người nằm nhoài trên giường, cánh tay chống lên đỡ lấy đầu, một tay khác vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Mạnh Tử Khôn tới nằm cùng anh.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn gục xuống, đôi mắt tròn chớp chớp, thật giống đứa trẻ chuẩn bị nghe kể chuyện cổ tích.

Hoa Thần Vũ thấy được cảnh anh muốn thấy, khóe miệng bất giác cong lên.

"Là cha em... tìm anh hàn huyên.".

Trong căn phòng trống trải chỉ bật một chiếc đèn giường mờ ảo, bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp, thanh âm của Hoa Thần Vũ mềm mại hơn bình thường gấp bội, tựa đang dỗ dành một đứa trẻ sắp ngủ yên, ngữ khí chầm chậm ôn nhu.

"Cha em nói ông luôn muốn xin lỗi em, về chuyện của em và mẹ.". Ở phương diện kể lại Hoa Thần Vũ quả thật nói không êm tai lắm, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức giúp Mạnh Tử Khôn cảm nhận được tấm lòng của Mạnh Kiệt: "Ban đầu là vì sự nghiệp nên đã bỏ lỡ mẹ em, nhưng sau đó họ lần nữa gặp nhau, còn sinh ra em.".

Mạnh Tử Khôn khi nghe đến chuyện của Mạnh Kiệt, vẻ mặt chẳng còn ôn hòa như vừa nãy, hai chữ "quật cường" viết hẳn lên mặt. Ánh mắt cậu có vẻ hờ hững, nhưng chẳng thể phủ nhận vẫn mang chút ánh sáng.

"Mẹ em thật ra không muốn liên lụy đến cha em, bà là người phụ nữ chín chắn kiên cường, quyết định chọn cuộc sống một mình nuôi con... cũng vì rất yêu cha em.".

Hoa Thần Vũ cẩn thận quan sát vẻ mặt đứa nhỏ.

Mạnh Tử Khôn cắn môi dưới chẳng nói tiếng nào, nhưng vẫn không phản bác hay cắt ngang lời anh.

"Cha em còn bảo ông không mong em sống trong thù hận, hi vọng em có thể vui vẻ làm những việc em muốn làm.". Hoa Thần Vũ chậm rãi nói, đưa tay chạm tay đứa nhỏ: "Kể cả việc em ở cùng anh.".

Nghe đến câu cuối cùng kia, Mạnh Tử Khôn bỗng có sức sống.

"... Em tha thứ cho ông ta.". Đứa nhỏ bĩu môi, lộ ra nụ cười đáng yêu.

Hoa Thần Vũ phì cười, dùng ngón trỏ khều khều mũi Mạnh Tử Khôn.

"Dễ vậy à, ha ha ha ha ha ha, anh còn tưởng em phải lộn xộn một hồi cơ.".

"Không lộn xộn.". Mạnh Tử Khôn lăn về phía Hoa Thần Vũ: "Thầy, những điều anh nói em đều hiểu. Anh yên tâm, em chẳng phải người nhỏ nhen thế đâu.".

"Ừm, anh cũng thấy vậy.". Hoa Thần Vũ đắc ý cười cười: "Khôn Khôn của anh giỏi nhất!".

Hai người nằm trong căn phòng thanh mát nói lời đường mật, bầu không khí ấm áp này... dù là một phút Mạnh Tử Khôn cũng không cam lòng rời đi.

Hoa Thần Vũ cuộn vào chăn, cảm giác từng sợi tóc cọ nhẹ trên drap giường, phòng khách sạn này mang theo mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ, cảm giác buồn ngủ càng nặng nề hơn.

"Thầy.". Mạnh Tử Khôn vươn tay chạm vào mặt anh: "Em có thể hôn anh một cái không?".

Hoa Thần Vũ híp mắt không trả lời, chỉ nằm yên đó chờ đứa nhỏ trao cho anh nụ hôn mềm mại...

Nụ hôn đặt xuống mi tâm, nhàn nhạt mà thanh khiết, nâng niu như trân bảo, khiến người rơi vào vô hạn trầm mê...

Hoa Thần Vũ an an tĩnh tĩnh thiếp đi.

Giúp anh đắp kín chăn, đứa nhỏ nằm nhoài bên giường, ngắm nhìn dáng vẻ khả ái lúc ngủ của người yêu, nội tâm tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Cậu cười, đôi mắt cong cong, như một chú cún dịu dàng, lẳng lặng ở bên cạnh trông nom Hoa Thần Vũ...

***

Không phụ sự mong đợi của mọi người, hôm sau ai cũng đến trưa mới rời giường.

Có lẽ do đi máy bay nên mệt mỏi, hơn nữa tối qua chơi quá muộn, Chu Chấn Nam ngáp một cái, dựa vào Mã Bá Khiên đang đứng ngoài cửa phòng, nhìn Mao Bất Dịch mới vừa tỉnh ngủ đã ôm cứng ngắc Chung Dịch Hiên.

"Hai người được lắm, sáng sớm cũng show ân ái.". Thật ra đã quá quen với cảnh này, Chu Chấn Nam chỉ theo phản xạ thổ tào thôi. Mã Bá Khiên bên cạnh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem náo nhiệt.

"Sáng sớm chỗ nào? Đã 12 giờ rồi có được không...". Chung Dịch Hiên vừa đẩy tên mập đu trên người vừa phản bác: "Bụng tôi đói lắm rồi, chúng ta đi ăn thôi.".

Còn đang nói, bỗng Triệu Thiên Vũ một mình một phòng khoan khoan khoái khoái xuất hiện.

"Hey, tất cả đứng lên!".

Người trong hội học sinh mà, khó tránh khẩu khí cứ như lãnh đạo. Mấy đứa nhỏ nhìn cậu ta rồi gật gật đầu, Chu Chấn Nam ngó sang phòng bên cạnh: "Còn thiếu Mạnh Tử Khôn với thầy Hoa.".

Mao Bất Dịch gác cằm lên vai Chung Dịch Hiên: "Tối hôm qua thầy Hoa mấy giờ mới về?".

"Siêu sao" vừa bật ra một câu, toàn bộ rơi vào trầm tư.

Triệu Thiên Vũ đã sớm bảo Mạnh Tử Khôn gặp được thầy Hoa phải lập tức báo tin, nhưng thằng nhóc chết bầm này hình như quên rồi! Có điều... xem cậu ta cả tối vẫn rất yên tĩnh, chẳng xù lông, chắc đêm qua Hoa Thần Vũ về với cậu ta rồi cũng nên.

Đang tán gẫu, cửa phòng cuối cùng cũng mở, Hoa Thần Vũ mang dép lê đế cao bước một chân ra, bọn nhỏ đồng loạt hít mạnh một hơi.

Bình thường chỉ có thể thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh của thầy Hoa, đúng là lần đầu được chiêm ngưỡng cảnh thầy mặc... mát mẻ như thế.

Đúng, cả đám đều đồng ý, thật sự rất mát mẻ...

Hoa Thần Vũ mặc một chiếc quần cực kỳ rộng, trên người là chiếc áo may ô, nhưng cái áo may ô này nhìn thế nào cũng giống T-shirt bình thường bị cắt mất phần ống tay, chỉ có thể che được da thịt trước sau, phần eo cùng cánh tay sáng loáng cứ vậy lộ ra ngoài. Nâng tầm mắt lên, trên xương quai xanh thầy Hoa đeo sợi dây chuyền hạt châu, kính râm treo nơi cổ áo. Quan sát tỉ mỉ liền phát hiện tóc anh có vẻ được tạo hình, mái tóc mềm mại mọi khi giờ bỗng xuất hiện thêm hai cái sừng ác ma, mang theo độ cong xinh xắn ngoan ngoãn ôm lấy da thịt anh.

Năm đứa học trò trong nháy mắt cùng nín thở.

Dáng vẻ này của thầy Hoa... quả thật quá đẹp rồi...

Lúc ánh mắt Hoa Thần Vũ chú ý tới họ, đám nhỏ đang treo một kiểu biểu cảm vô cùng phức tạp mà nhìn anh. Hoa Thần Vũ nở nụ cười thường trực: "Sớm thế, các em đều dậy cả rồi.".

Năm đứa nhỏ gật đầu rất ăn ý, lúc này Mạnh Tử Khôn cũng bước ra.

"Tôi xong rồi.". Đứa nhỏ cực kỳ hài lòng với tạo hình cậu làm cho thầy Hoa, kết quả vừa quay đầu đã thấy năm ánh mắt có chút không đúng: "Mấy cậu... nhìn cái gì?".

"Khụ khụ.". Triệu Thiên Vũ tiến lên trước vài bước: "Thầy Hoa hôm nay... rất khác thường ngày.".

"Hey!". Mạnh Tử Khôn đến bên cạnh Hoa Thần Vũ: "Sớm biết đã không cho mấy người nhìn.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro